Lạc Lối Giữa Danh Vọng - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Lạc Lối Giữa Danh Vọng


Chương 15


Ông đến đây để tham dự dự buổi lễ ngày hôm nay có phải chỉ là để nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của tôi khi đánh mất đi thứ mình khao khát?

Tư Duệ vuốt vuốt tóc, nếp tóc uốn lượn trong ngón tay cô, sự mềm mại thướt tha trở thành đôi chút rối rắm.

– Cô thật sự nghĩ như vậy à?

Lôi Dực rít thêm một hơi thuốc, đầu xì gà bị cháy xém hoàn toàn, tư vị đi vào từ đầu lưỡi khuấy động khoang mũi để lại những hương thơm đậm đà. Nhưng thời khắc này đây hắn lại không có hứng thú để có thể cảm nhận cái dư vị khoan khoái ấy một cách rõ ràng, hưởng thụ nó từng chút một.

– Thật ngại quá! Đã làm ông thất vọng rồi, có cần bây giờ tôi liền bày ra vẻ mặt đó cho ông xem để bù đắp an ủi ông không?

Hắn biết cô vô cùng thông minh, nhưng sự thông minh này chính là con dao hai lưỡi. Cô nên thông minh với tất cả mọi kẻ ở ngoài kia, nhưng với hắn thì đây là một sai lầm.

Cô càng tìm cách đối phó lại chính là càng không tự lượng sức, rốt cuộc là có chiều sâu ra sao? Vì sao cô lại không nhận ra cô không có cách nào đấu lại hắn.

– Như vậy thì còn gì là thú vị? Đừng lại cố gắng che đậy nữa, cả hai chúng ta đều biết cô đã tiếc nuối đến mức nào. Có được tên trong top 3 hạng mục, trong đời một diễn viên có được mấy lần cơ chứ?

– Ông chủ Lôi! Đừng khinh thường người khác như vậy, ông thay đổi đồ chơi quen rồi nên đều nghĩ ai cũng đều cả thèm chóng chán như ông sao? Cái giới này ngoài hậu thuẫn thì còn có thực lực, tôi không thèm dựa vào hậu thuẫn nữa thì sẽ đứng lên bằng thực lực của mình. Công chúng sẽ chấp nhận người có thực lực. Ông cứ chờ đi!

Có lẽ người ngoài đều nói rất đúng, cô là loại người vô cùng cố chấp, vô cùng bướng bỉnh. Từ nhỏ nếu là bản thân đã hạ quyết tâm thì không có bất cứ thứ gì có thể lay chuyển, ngày đó khi quyết định chọn cái ngành nghề đầy rẫy thị phi này cũng như thế.

Cố chấp đến nhiều lúc lạc lối trong chính những bước đường tự mình đã bày ra.

– Có cần phải khổ sở bỏ công như vậy? Lần trước Huỳnh Tài, nhà sản xuất của bên công ty Dịch Thịnh biết tôi chơi chán cô rồi vậy nên liền lân la đến tìm cô ký hợp đồng, đã đem giải thưởng của Vương Diện ra trao đổi. Kết quả như thế nào cô cũng thấy rồi đấy, từ chối món mồi ngon béo bở như thế có phải là uổng phí quá không? Hay là bây giờ trong lòng cô đang cảm thấy hối hận muôn phần vì khi ấy đã không nhận lời làm công cụ ấm giường cho lão? Hử?

– Ồ! Nhục mạ người khác là thú vui của những kẻ như ông mà, tôi không có ý kiến gì cả. Lôi Dực, ông có biết lý do tôi thẳng thừng từ chối Huỳnh Tài mặc dù tôi vô cùng khao khát Vương Diện là gì không?

Cô nở một nụ cười trào phúng

– Là bởi vì ông ta với ông là cùng một loại người. Đã từng đi vào vết xe đỗ, đã từng dấn thân vào vũng bùn mà suốt tuổi trẻ tôi đều xem là ghê tởm. Vậy nên bây giờ tôi không muốn lại mang danh là ngựa quen đường cũ, vĩnh viễn phải sánh tên cùng loại người rẻ tiền và suy đồi đạo đức như ông.

Khóe môi Lôi Dực từ từ nhếch lên, trong đáy mắt của hắn không có đến nửa tia giận dữ. Cô thực sự đã đưa ra phán đoán chính xác, ngày hôm nay hắn đến một nơi vô vị thế này chỉ là để nhìn thấy cô. Nhưng là muốn nhìn cô ở cái bộ dạng nào đến chính bản thân hắn còn chưa biết được, bởi vì những cảm xúc rối ren đều khiến cho phán đoán của hắn về người con gái trước mặt trở nên sai lệch. Hắn muốn nhìn thấy cô thất bại, có thật là như vậy không?

– Tôi hủy đi thứ mà ông khao khát nhất, bù lại ông cướp đi khát vọng của tôi. Xem như chúng ta hòa nhau đi, sau này không ai nợ ai nữa.

– Cô muốn cắt đứt tất cả liên hệ, muốn ân đoạn nghĩa tuyệt xem như chưa từng quen biết tôi?

– Là chính ông đã nói tôi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ông nữa. Nhưng bây giờ thì thế nào? Ông mới là kẻ chủ động tiếp cận, chủ động làm phiền đến cuộc sống của tôi.

Tư Duệ giật tay mình ra khỏi lòng bàn tay cứng rắn của hắn, cổ tay bị siếc chặt hằn lên những vết đỏ đang sắp sửa chuyển màu.

Người kia lại dường như không muốn buông tha cho cô, ấn cô vào một góc khuất trong hành lang, cả 2 thuận tiện chui vào một tấm rèm phủ sát mặt đất. Nơi đây quả thật là một chỗ tối tăm, vô cùng thuận tiện để làm những việc mờ ám.

– Là tôi đánh giá thấp cô hay là cô đã tự đánh giá quá cao bản thân mình? Tôi đến chỉ để tìm đồ chơi mới, là cô không biết tốt xấu xuất hiện trước mặt tôi.

Hắn bắt đầu luồn tay ra phía sau mái tóc cô, lướt ngón tay trên dây kéo khóa váy.

– Lôi Dực! Ông muốn làm gì?

– Tôi muốn làm gì cô còn không rõ sao? Hợp đồng của chúng ta hết tháng này mới là kết thúc hoàn toàn, nếu như tôi muốn thì bất cứ lúc nào cô cũng phải ngoan ngoãn để tôi chơi đùa.

Đưa lưỡi vào khoang miệng, tùy ý khuấy đảo. Không có ôn nhu dịu dàng, chỉ là thô bạo tước đoạt, môi lưỡi dây dưa cuồng nhiệt nóng bỏng. Hắn xoa nắn cơ thể cô, ép sát Tư Duệ vào tường, khiến cho màu son của cô trở nên mờ ảo.

Sức lực phản kháng của cô không là gì đối với hắn, sau cùng thoáng một chút khi Lôi Dực không chú ý, cô thẳng thừng cắn xuống. Mùi máu tanh ngập tràn trong miệng, như mùi vị của sự mãnh liệt và đau thương.

Hắn khinh bỉ nâng ngón tay lau đi vệt máu ở khóe môi mình. Thấp giọng thỏ thẻ nhìn về cô gái hai mắt ngập tràn căm phẫn.

– Biết đâu bây giờ cô thức thời một chút quỳ xuống dưới chân cầu xin tôi, có thể tôi sẽ động một chút lòng từ bi tha cho cô, chừa cho cô một chỗ đứng dưới bầu trời rộng lớn này. Để cô có thể tiếp tục bảo vệ cái tín ngưỡng ngu xuẩn mà cô luôn tôn thờ đó.

– Muốn tôi cầu xin một tên khốn? Lôi Dực, ông có thể bớt mơ tưởng không?

Tư Duệ chỉnh lại bộ dáng xốc xếch của mình, sự oán giận trong mắt cô dâng trào như con sóng dữ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN