Lạc Lối Giữa Danh Vọng - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Lạc Lối Giữa Danh Vọng


Chương 17


– Em nói, nói cái gì? Lôi, Lôi Dực, là ông chủ Lôi?

Điềm Liên kinh hãi, lắp ba lắp bắp trợn mắt nhìn cô. Lưỡi cơ hồ quíu lại.

– Em nói là sự thật hay sao?

– Liên tỷ, chị sao vậy?

Người chị bình thường luôn luôn tỉnh táo, tác phong làm việc nhanh gọn vô cùng dứt khoát. Thay cô sắp xếp cuộc sống, lịch trình ổn thỏa chu toàn, Tư Duệ chưa từng thấy qua Điềm Liên kinh hãi mặt cắt không còn một giọt máu như vậy.

– Tư Duệ! Em có biết em đang đối mặt với ai không?

Người kia nắm lấy tay cô, cả người bị khí lạnh bao vây không rét mà run.

– Ông ta đáng sợ đến cách mấy cũng chỉ là một tên vô lại.

Tư Duệ bĩu môi, cô không phải chưa từng nhìn thấy qua tác phong làm việc của hắn, nhất là cái lần khi Lôi Dực nhìn thấy một nữ diễn viên trẻ ở nơi vắng người qua lại trong phòng trang điểm hắt nước vào cô.

Hắn chẳng nói chẳng rằng xuất hiện vươn tay lôi cô ta ngã sõng soài ra mặt đất, nói vài lời với những kẻ đi theo mình rồi tiến lên che khuất tầm nhìn của cô, tiếng la hét thất thanh càng lúc càng nhỏ dần của nữ diễn viên kia làm cho người ta phải rợn tóc gáy.

Ngày hôm sau Tư Duệ liền nghe tin tức truyền đi khắp nơi, cô gái kia trong lúc làm việc bất cẩn ngã xuống cầu thang đa chấn thương phải nằm viện mất mấy tháng, hơn nữa còn bị hủy hết mọi hợp đồng, có thêm scandal trở thành người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, sự nghiệp xem như bị hủy hoại hoàn toàn.

Con người đáng sợ như vậy, làm việc không vừa cho bất cứ ai đường lui. Ngay cả cơ hội quay đầu van xin cũng không có, hạng người như thế đúng là khiến cho người khác kinh hãi dè chừng muốn tránh càng xa càng tốt.

Cô đương nhiên biết được những người tồn tại được trong cái giới này cũng đều không thể là hạng người lương thiện tốt lành gì. Nhưng ra tay tàn nhẫn như vậy, triệt tất cả mọi đường sống, thực sự là quá phi nhân tính.

– Tư Duệ! Tuy rằng em vừa tốt nghiệp, chính thức vào nghề chưa bao lâu nhưng từ lúc còn nhỏ đã làm quen với việc đi diễn. Em ít nhiều chắc cũng đã nghe nói đến những diễn viên như Chu Kỳ Tầm? Hay là Du Hoài, Mỹ Ngọc? Còn cả Thiện Lệ Hàm mà em đã từng nói với chị là thần tượng một thời của em.

– Bọn họ là những cái tên có tiếng tăm lừng lẫy, nhan sắc vượt bậc ai cũng muốn hướng đến và ngưỡng mộ.

Cô đưa mắt nhìn Điềm Liên, con ngươi trong trẻo suy tư, những người đó thì có liên quan gì đến việc này.

– Đúng! Những đại minh tinh danh vọng vang dội, nếu đã thành công thì sẽ luôn được đứng ở đỉnh cao nhìn xuống, nhưng lỡ như thất bại thì sẽ phải sống vĩnh viễn ở đáy của xã hội mà ngước trông lên.

– Em có biết điểm đồng nhất nắm vai trò chủ chốt quyết định tất cả mọi thứ, là thành hay là bại tồn tại giữa bọn họ là gì không? Phải! Là Lôi Dực, bọn họ đều đã từng là người phụ nữ dưới tay của ông ta.

Những câu nói nặng nề của chị Liên khiến cho thái dương của Tư Duệ đau nhức, dây thần kinh của cô vì tiếp xúc với thông tin mà co giật, từng tế bào đều như bị đốt cháy, khó chịu muôn phần. Cô nghi hoặc vò nát tờ báo vốn phẳng phiu trong lòng bàn tay, mắt mơ hồ nhìn xuống đầu ngón chân trắng muốt.

Cô thật sự chỉ là quân cờ đang đứng bên bờ vực của sự nhàm chán và vứt bỏ như kết cục của những người trước đây đã quá rõ ràng.

Chẳng hiểu vì sao khi biết được tin này, vốn có thể đã sớm mường tượng ra, nhưng Tư Duệ không tránh khỏi được sự khó chịu dâng lên từ nơi sâu nhất ở trong lòng.

– Em rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, tại sao lại rơi vào tầm ngắm của ông ta? Em có biết để hủy hoại một người đối với Lôi Dực chỉ như bóp chết một con kiến, khiến cho người khác sống không bằng chết chỉ dễ như trở bàn tay.

Chơi với hắn như đùa cùng lửa, không cẩn thận có thể bị đốt cho đến chết. Thân phận thật sự không nhiều người biết, kẻ biết đều là những người máu mặt luôn đứng ở đằng sau, nghe đến hai từ Lôi Dực đều không dám có nửa điểm mạo phạm mà biết điều xếp tay lại.

Nếu không phải Điềm Liên từng may mắn vô tình chứng kiến sự lợi hại của người đàn ông kia ở thời của mỹ nhân Du Hoài, cô cũng không dám tin dưới thời đại pháp quyền còn có thể xảy ra loại chuyện đáng sợ như xử lý một con người ngay giữa ban ngày ban mặt, chuyện kinh thiên động địa như vậy thế nhưng vào tay hắn thì trở thành gió thoảng mây bay, êm đềm đến thần không biết quỷ không hay.

– Sao chị lại sợ ông ta như là sợ quỷ vậy? Cùng lắm chỉ là người quyền thế dùng tiền mà làm việc áp bức.

– Tư Duệ em còn trẻ, em chưa hiểu hết được uy quyền của những kẻ thuộc thế lực ngầm đâu. Năm xưa Hà Mỹ Ngọc bị ép đến nhảy lầu tự sát, Chu Kỳ Tầm lộ clip nóng rồi hóa điên, chị không muốn nhìn thấy em trở nên giống như bọn họ. Bằng mọi giá em không được phép đắc tội với người này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN