Lạc nhau có phải muôn đời? - Chương 12: Bộ sưu tập tình yêu (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Lạc nhau có phải muôn đời?


Chương 12: Bộ sưu tập tình yêu (2)


Bội Yên vùng vẫy, thót người vụt chạy nhưng chỉ được hai bước lại bị tên ôn thần phía sau giữ lấy…

“Roẹt… roẹt…!” – Âm thanh gì thế này?

“Aaa…” – Từ cổ đến tay áo Bội Yên đã rách đến thảm thương.
Daniel cũng đơ người, anh không ngờ sức mình lại mạnh đến như vậy. Giờ phút này mặt của hai người còn đỏ hơn cà chua chín nữa.

Bội Yên Chưa kịp mắng người thì một chiếc áo vest bay vào mặt cô.

“Mặc vào” – Daniel nói, mắt anh vẫn không chính trực xoay đi không nhìn đối phương.

Bội Yên nhận được áo lấy làm mang ơn, vội mặc vào ngay: “Trước một người không tốt như thế này, cô có ngốc mới để mình chịu thiệt đấy!”, mặc xong cô nhanh chân chuồng. Daniel thừa biết cô sẽ giở trò, “Muốn chạy sao? Tôi dễ bị lừa sao?” – Chỉ một bước, Daniel đã bắt được kẻ chuyên lừa đảo.
Hôm nay anh đã bị cô nhóc như cô lừa chẳng những một mà là rất nhiều lần, nếu chuyện này mà lan ra ngoài chắc sẽ gây một phen sóng gió cho mạng truyền thông, báo đài mất.

“Thả ra! Mau thả tôi ra tên khốn này!” – Bội Yên vừa đá vừa đấm đối phương nhưng dường như không có một tí tác dụng nào.
“Tôi không có ngốc…! Thả cô ư? Nằm mơ đi!”
Bội Yên đảo mắt một vòng, đắn đo suy tính thiệt hơn. A, có cách rồi!
“Bác Ba, cứu con, cứu con… Có kẻ xấu!” – Cô lớn tiếng gọi to, đôi mắt chan chứa đầy nước, giọng run run, đầy khẩn cầu, đáng thương.
Daniel lại một phen bị lừa. Anh xoay cổ nhìn về phía sau. Nhân cơ hội đó, Bội Yên cắn một phát thật đau vào cùm tay anh.
“Aaa, cô…”
Nhìn thây bộ mặt dữ tợn như thể muốn ăn thịt người của Daniel, Bội Yên sợ tím mặt, cô cong chân chạt thật nhanh.
Nhưng thật không may, hôm nay mưa dai dẳng từ sáng đến chiều, vừa nãy mới tạnh nên đường đất nhỏ dẫn vào nhà bùn lầy, trơn trượt. Mà Bội Yên lại mang dép lào nữa, chỉ mới chạy hai bước cô đã trượt chân rồi. Daniel đang đuổi theo phía sau…
“Ầm”

“Aa”, “Chết tôi mất! Anh nặng quá…! Mau tránh ra!” – Bội Yên bị đè sắp xẹp lép như con tép. Mặt cô dán xuống vũng sình. Gương mặt trắng trẻo xinh đẹp chỉ trong phút chốc lắm lem sình bùn.

Daniel chống hai tay đứng dậy. Hôm nay anh đi trả thù chứ đâu phải đi bắt ếch! Thứ anh ghét nhất trên đời chính là dơ bẩn, thế mà giờ đây… “Bẩn không tả nổi!” Hình như lần nào gặp cô gái này này anh cũng xui xẻo không thôi!

“Giúp tôi với!” – Bội Yên lên tiếng. Đôi dép lào của cô đã cấm sâu xuống vũng sình muốn đứng lên cũng khó.

“Mơ đi!” – Daniel chẳng những không giúp mà còn thỏa mãn chăm chọc cô. “Đáng đời cô!”
“Anh, anh…” – Bội Yên tức đến nỗi không mắng người nỗi. Không giúp thì thôi, có cần quá đáng như thế không?
Bội Yên cố gắng hết sức để ngồi dậy.
“Tôi như thế nào?” – Nhìn người con gái đáng thương trước mặt, Daniel bày ra bộ mặt đồng cảm, hỏi.
“Đồ đểu!” – Nói rồi cô túm lấy một cục sình gần đấy, nhắm chuẩn gương ác quỷ kia mà chọi. Dầu gì người cô cũng ra cái bộ dạng kinh tởm thế này, sao cô có thể để tên kia sạch sẽ hơn cô chứ?

“Cô dám?” – Daniel không tin vào mắt mình.
Bội Yên cũng không tin vào mắt mình, sao có thể chứ? Hắn ta tránh được? Tiêu rồi, cô thảm thật rồi!
“???” – Rất may Daniel

“Tôi… tôi… Hình như đùa hơi quá rồi! Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý! Tôi không cố ý!”
“Còn dám nói không cố ý? Cô đứng lại đó!” – Bội Yên vụt chạy, Daniel nhanh chân đuổi theo.
Lần này thì Daniel chính thức sập bẫy, là cô cố tình khích anh. Dù gì đây cũng là nhà cô, đường đi nước bước đương nhiên cô nắm rõ trong lòng bàn tay, nếu cô nhớ không nhầm thì cách chỗ khi nãy cô té hai mét, sẽ có một chỗ rất trũng đường kính cũng tầm gần nửa mét, mà mưa như thế thế này, ai mà xui xẻo té vào đó đảm bảo cũng khó mà lên. Và người xui xẻo đó không ai khác chính là Daniel.
Thấy tên độc ác kia gặp nạn, Bội Yên cười thỏa mãn: “Ôi! Sao lại không cẩn thận như thế? Nào có cần tôi giúp một tay không?”
Daniel cười như không cười, cô gái này quả là có chút thú vị rồi đó! Nụ cười của anh đầy nham hiểm, mặt anh sáng như một con báo đen đang tập trung nhìn con mồi của mình.
Thật sự thì lá gan của Bội Yên cũng rất nhỏ, cô không dám đùa với lửa nữa. Thấy thế, không phí thời gian mà chạy nhanh vào nhà. Cũng may tên phía sau không có đuổi theo.
Bội Yên đóng cửa cũng yên tâm thở hắc ra. Hôm nay đúng là một ngày quá đáng sợ mà.
Đóng cửa xong, cô mới an tâm đi tắm rửa thay đồ. Biệt thự nhà họ Phan được xây dựng với độ bảo mật rất cao, có tận ba lớp cửa bảo vệ, điều này làm Bội Yên vô cùng an tâm.
Tắm rửa xong, Bội Yên cảm thấy bụng hơi đói, từ chiều đến giờ cô vẫn chưa có gì lót dạ. Không nhắc thì thôi nhắc tới lại bực. Đáng lí ra hôm nay cô sẽ cho vị hôn phu cô một bài học nhớ đời, nào ngờ hôn phu chưa gặp, lại đào đâu ra cái tên ma quỷ xui xẻo kia, làm hại cô phải tắm lại ba lần mới bán sạch mùi sình trên người.
Bội Yên mò xuống lầu kiếm gì đó lót dạ, nào ngờ… một bóng đen xẹt ngang cửa, không phải cô nhìn nhầm chứ?
“Aaa, đồ ma quỷ mà quỷ mau thả tôi ra! Thả ra!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN