Lạc nhau có phải muôn đời?
Chương 4: Gặp gỡ trùm máu lạnh (1)
Tâm trạng Daniel khá tốt, không xấu như thường lệ, sáng, rất sớm anh đã đến công ty, bắt đầu một ngày mới bằng những bản nhạc không lời mà mình thích nhất, tại căn phòng tối om, lạnh lẽo đến rùng rợn.
Căn phòng này tháng trước Daniel đã cho trợ lí của mình phân phó người sửa sang lại, trong phòng làm việc của anh ngoài có một phòng ngủ, phòng sách còn có thêm cả một căn phòng kín, trong đó có đặt duy nhất mỗi chiếc đàn piano màu đen.
Từng ngón tay điêu luyện của anh nhẹ nhàng lướt trên những phiếm đàn, tiếng đàn của anh sầu bi não ruột, có thể nói là chết cả cõi lòng người nghe.
Mắt anh triều mến nhìn tấm ảnh ố vàng được đặt cẩn trọng trong chiếc khung bằng vàng rồng. Lại là tấm ảnh đó – tấm ảnh duy nhất mà anh có. Môi anh treo một nụ cười tuy nhạt, nhưng xuất phát từ tận đáy lòng.
“Cảm ơn mùa thu đã cho anh gặp em… Chỉ thế thôi đã đủ rồi…”
Tiếng nhạc theo dòng hồi ức của anh vang lên, buồn não nùng, sầu não ruột. Có thể nói một cách chuẩn xác rằng tất cả mọi kiệt tác của Beethoven, Daniel đều thuộc nằm lòng và chơi đến bậc lão luyện. Từ năm học cấp hai, anh đã hứng thú với dòng nhạc của ông. Và Sonate Ánh Trăng là bài mà Daniel tâm đắc nhất! Một bản nhạc về mùa thu lãng mạn nhất và cũng buồn nhất.
… …
“Daniel!” – Tiếng gọi của anh Khiêm làm Daniel hoàn hồn.
Tâm trạng Daniel đang tốt đẹp vô cùng, đột nhiên bị bóp tan nát không thương tiếc. Từng tiếng đàn phát ra cứ như súng nổ, mìn vang làm Huỳnh Thiếu Khiêm muốn viêm lỗ tai luôn.
“Daniel! Hôm nay dì Kim về đấy, cậu biết chứ?” – Là tiếng nói, lẫn tiếng thở hổn hển của anh Khiêm. Huỳnh Thiếu Khiêm vừa hay tin này từ mẹ mình thì chạy như ma đuổi, đến báo cho thằng con ngoan của dì Kim biết mẹ nó về. Thế mà…
“Biết!” – Daniel thản nhiên trả lời, chậm rãi rời khỏi phòng kín, đặt mông lên chiếc ghế chủ tịch.
Huỳnh Thiếu Khiêm giận muốn phun máu với thằng em bạn dì của mình: “Trời ạ! Biết mà cậu vẫn thản nhiên thế được sao? Là mẹ của cậu, của cậu… Không phải của tôi!”
Nghe từ “mẹ”, khóe miệng Daniel khẽ nhếch, “Mẹ ư? Bà ta xứng sao?” – Anh Khiêm, anh thật quá ngây thơ rồi!
Huỳnh Thiếu Khiêm nghe xong, cảm thấy lùng bùng lỗ tai, tức giận vô cùng: “Cậu nói cái quái gì thế? Dì ấy không xứng thì ai xứng. Tôi cấm làm cái bộ mặt cà chứ đó và nói như thế!”
Mặc dù là người hư đốn, chỉ biết ăn chơi lêu lõng, hại cha, báo mẹ nhưng phải công nhận một điều, Huỳnh Thiếu Khiêm là đứa con cực kì hiếu thảo. Thế nên, đối với dì mình cũng vậy, anh quan tâm như mẹ ruột, do đó không chịu nổi sự bất hiếu của thằng trùm máu lạnh này.
“Tôi nói bà ta không xứng là không xứng! Anh cút ra ngoài cho tôi.” – Daniel mất kiên nhẫn, lại quát mắng, đuổi người.
“Ơ hay, cái thằng khốn này! Dám bảo anh mày cút à? Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học cho mày biết đâu là lễ độ nghen cưng.” – Mỗi lần giận dỗi thì Huỳnh Thiếu Khiêm sẽ xưng mày – hô tao.
Huỳnh Khiêm xoăn tay áo, hùng hổ bước tới chiếc ghế Chủ tịch.
Daniel cũng không chịu thua, anh cởi vest, quăng lên chiếc salon gần đó, mày kiếm nhíu chặt: “Muốn đấu sao? Anh thích thì tôi chiều! Lên đi!” – Tâm tình anh đang tốt, ai bảo anh ta vào phá đám làm gì, xem Daniel trừng trị anh Khiêm thế nào.
Anh Khiêm xông lên… nhưng là xông ra khỏi phòng chứ không phải xông lại chỗ Daniel đứng. Huỳnh Thiếu Khiêm tự biết lượng sức mình, đành nhanh nhanh chuồn, “Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách”, chứ mắc công lát hồi mấy thím lao công phải lên dọn xác anh thì khổ các thím, bởi lần nào anh mà đánh với tên khốn này, không bó bột thì cũng nâu mắt, không nâu mắt thì cũng chỉ còn nửa cái mạng… Huỳnh Thiếu Khiêm núp sau cửa phòng làm việc, bỏ lại vài câu: “Đồ thằng khốn! Thằng thiếu dạy, mày có ngon thì ra đây! Coi anh xử đẹp mày thế nào!”
Daniel bước tới một bước thì Huỳnh Thiếu Khiêm đã chạy mất dép, chỉ còn nghe thấy âm thanh rất xa, rất nhỏ. “Mày không rước thì để anh mày rước! Không được trừ lương tao đấy!”
∗∗∗∗∗∗∗∗∗∗∗
Ba tiếng sau…
Đang đọc dự án mới chi tiết của công ty thì Daniel nhận được điện thoại từ bệnh viện Spayh, báo rằng xe của anh Khiêm bị tai nạn rất nghiêm trọng, cả anh Khiêm và bà ta đều đang trong cơn nguy kịch, bừa mới đục đưa bào cấp cứu… Thế mà Daniel vẫn thản nhiên tiếp tục làm việc của mình, cứ như cuộc điện đó là nhầm số vậy.
Một tiếng sau, điện thoại Daniel lại reo. Lần này là bà nội yêu quý của anh gọi. Giọng anh nhẹ nhàng đáp.
“Alo… nội! Là con đây!”
Nói xong, Daniel liền đưa điện thoại ra xa tai mình một chút.
“Cái thằng trời đánh này, giờ này mày vẫn chưa vào đến bệnh viện?” Thanh âm sống động, rõ ràng, vang dội! Cũng may là khoảng cách truyền âm thanh xa, nếu không chắc Daniel đã thủng màng nhĩ mất.
Nội anh vừa được người hầu Trần gia báo cái tin như sét đánh này, bà lo lắng đứng ngồi không yên, đặt vé máy bay gấp rút về Việt Nam ngay, thế mà thằng cháu đích tôn của nhà họ Trần, lại có thể nhẫn tâm đến thế…
“Con không đi!” – Giọng nói lạnh băng, anh cúp máy.
“Hạo! Hạo! Cái thằng này!” – Nội anh giận không hề nhẹ…
Sau 17 giờ bay, cuối cùng nội cũng về đến Việt Nam.
Bà tự bắt taxi đến thẳng bệnh viện, cũng may con dâu bà và cháu Khiêm đã qua cơn nguy kịch. Bà ở bệnh viện đến xế chiều mới về biệt thự nhà họ Trần.
… …
“Cậu chủ có ở nhà không…?” – Là giọng của quý bà nhà họ Trần.
“Dạ thưa bà chủ, có ạ… cậu chủ nghỉ ngơi ở trên phòng…!” – Một người hầu đáp.
“Cốc, cốc, cốc.”
“Hạo! Mở cửa cho nội!” – Mặc dù đã ngoài sáu mươi nhưng giọng nói bà vẫn lãnh lót, rõ rành rành.
Daniel mới tắm xong, đang chải tóc thì nghe tiếng gọi, không lẫn vào đâu được, nội anh đã về. Có thể nói trong nhà, nếu bà nội anh xếp thứ hai về độ lẹ thì không ai dám xếp thứ nhất. Anh ra mở cửa.
“A, ui, a…!” – Daniel chưa kịp chào hỏi thì đã bị nội cho ăn mấy cái giỏ xách vào đầu rồi!
“Cái thằng quỷ này… mày đợi nó chết mới vào thăm hay sao?”
”Bà ta có chết cháu cũng không buồn nhìn”.
Nội thở dài, lắc đầu nhìn anh. Bà không trách anh, mà thay vào đó là tự trách mình. Bà sao lại vô tình làm tổn thương đứa cháu trai đáng thương của mình chứ? Bà sao lại hồ đồ đến mức độ này? Bao nhiêu tội lỗi mà con trai và con dâu bà gây ra đến trời còn không chấp nhận được, thế mà bà lại vì quá lo lắng mà quên đi, ép thằng cháu trai mình vào thăm một một người như thế…
“Thằng Khiêm tỉnh rồi! Cháu với nó tình nghĩa sâu đậm, mai cháu vào thăm nó đi. Nó bị gãy chân, giờ đang khóc ròng trong bệnh viện ấy!”
Nội cứ nghĩ cháu trai mình sẽ một hai viện lý do bận công việc này nọ mà từ chối, nhưng thật không ngờ Daniel đã đồng ý ngay sau khi câu nói bà kết thúc.
∗∗∗∗∗∗∗∗∗
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!