Lạc nhau có phải muôn đời? - Chương 5: Gặp gỡ trùm máu lạnh (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Lạc nhau có phải muôn đời?


Chương 5: Gặp gỡ trùm máu lạnh (2)


Sáu giờ sáng hôm sau,

“Lẹ đi Hạo!” – Trong gia đình, chỉ có bà gọi anh là Hạo, tất cả mọi người đều gọi anh là Daniel. Chỉ những người anh yêu quý mới được gọi tên cúng cơm của anh thôi.

“Vâng!” – Daniel cứ nghĩ nội mình già, không thích anh lái nhanh, không ngờ thế mà… bà đam mê tốc độ!

“Trời ạ! Cái thằng này chạy gì như rùa bò vậy? Xuống đi, để nội lái.”

Daniel cảm thấy nghi hoặc, “Hôm nay nội có gì đó rất lạ? Tại sao lại gấp đến như vậy?”

”À…” – Nội anh ấp úng. – “Nội lo cho con trễ giờ làm đó mà!”.

”Nội à, con là chủ tịch… có đến sớm, đến muộn, hay không đến cũng không một ai dám nói nửa lời!” – Anh mà không đến công ty, nói không chừng đám người đó còn mở tiệc ăn mừng nữa.

”Con à… Là người đứng đầu công ty, ta phải biết làm gương, thế nhân viên nó mới tâm phục khẩu phục!” – Bà viện cớ.

”Được… thế thì… Nội ngồi vững vào nhé!” – Vừa dứt câu, Daniel đã tăng tốc chớp nhoáng làm trái tim nội anh muốn lọt ra lòng đường.

Do còn sớm nên đường còn khá trống trải, cộng với tay lái lụa của Daniel, chỉ mười phút, hai bà cháu đã đến bệnh viện.

Nội bảo anh cất xe rồi, còn bổ sung một câu. “Lẹ lên đấy nhé! Không là không kịp!”

“Không kịp gì, nội?”

Nội anh ấp úng. “Ờ thì, thì… Ta sợ không kịp giờ đến thăm thằng Khiêm! Mỗi sáng đều có bác sĩ đến khám cho nó, nếu ta đến trễ thì phải đợi cả buổi trời ấy mà!” – Nói xong bà thầm khen đầu óc lanh lẹ của mình.

“Được rồi! Được rồi! Nội đợi ở đây, con ra ngay.”

∗∗∗∗∗∗∗∗∗

Tại bãi đỗ xe,

Bội Yên vừa cho xe vào bãi, vừa hí ha hí hửng, líu lo ca hát, nào ngờ…

“Két.” – Bội Yên cảm nhận có gì đó không đúng lắm, hình như đuôi chiếc Ferrari yêu dấu của cô vừa bị ma sát “nhẹ”.

Gấp gáp xuống xe, Bội Yên nhìn vết trầy sau xe mà xót xa cõi lòng. Nhìn xung quanh bãi đỗ xe khu C, chỉ có chiếc Ferrari đỏ chói của cô cùng một chiếc Lamborghini đen bóng loáng bên cạnh. Cô đoán thủ phạm chắc chắn là chủ nhân của chiếc xe này! Cô nhấc chân đuổi theo…

“Cái người này… Anh có biết anh đã làm trầy xe tôi rồi không?” – Bội Yên chạy hụt hơi, đuổi theo cái người chân dài kia, giọng cô lãnh lót như vậy, thế mà tên thủ phạm kia vẫn thản nhiên mà đi như bay.

Cô chạy theo, níu vest anh lại. “Tôi nói anh đấy! Anh không nghe thấy à? Bộ… tai có vấn đề sao?”

Giờ phút này đây Daniel mới chịu quay mặt lại. Đập vào mắt anh là một cô gái với gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ. Khách quan mà nói cô còn đẹp hơn Hằng Nga nữa. Gương mặt V-line đúng chuẩn người mẫu, bờ môi mỏng, đỏ mộng, da trắng hồng tự nhiên, sóng mũi cao thẳng,.. Cô không trang điểm đã xinh đến thế không biết trang điểm lên sẽ hoàn hảo thế nào nữa. Thật lòng mà nói thì… cô rất xinh đẹp. Nhưng mặc kệ, cô xinh đẹp hay xấu xí thì liên quan gì đến anh. Daniel hất tay Bội Yên ra, vội vã đi tiếp, nội anh đang chờ.

Bội Yên nào chịu thua chứ, cô tiến lên giang hai tay, chặn Daniel lại.

Môi anh khẽ nhếch, xem ra hôm nay anh gặp phải nữ sĩ không sợ chết rồi! Dám cản đường anh ư? Hôm nay tâm tình anh khá tốt nên tha cho thỏ con này một mạng. Anh không chấp nhật với phụ nữ, chỉ lắc đầu rồi bỏ đi, nào ngờ…

Bội Yên không biết mình đang đối diện với ác ma, còn dám ra giọng chị cả, tiến lên một bước, quát vào mặt anh.

“Nói mau!”

Daniel không biết bà thím này đang nói về vấn đề gì. Chẳng lẽ… muốn tiền…? Thế thì dễ giải quyết rồi! Dù sao người gây ra lỗi là anh, vả lại anh cũng chẳng ưa gì ồn ào, vì thế anh sẽ giải quyết chuyện này êm đẹp nhất có thể.

“Hai tỉ.”

Bội Yên trợn mắt. “Hai tỉ?”

“Ý anh là… anh thứ hai… Tên… Tỉ?”

“Chào anh Tỉ, bây giờ anh có thể nói tiếp rồi đó!”

Trời à! Daniel muốn phun máu với cô gái này mà, anh mà tên Tỉ sao? Cái tên vừa nghe đã thấy sến súa, phát buồn nôn. Daniel nghĩ cô đang mặc cả, trả giá, vì thế hào phóng mà lên giá: “Bốn tỉ”

Anh không thèm đôi co với cô nữa, sải chân bỏ đi. Cô lại một lần nữa níu vest anh.

Bội Yên hơi gấp nên hơi mất kiên nhẫn: “Trời ạ! Anh thứ hai, thứ ba, thứ tư gì cũng được, mau nói lẹ, hôm nay tôi có ca mỗ lúc bảy giờ đấy!” – Nói có ca mỗ, nghĩa là các bác sĩ khác mỗ, Bội Yên chỉ là lính mới, chưa đủ kinh nghiệm làm cái nghĩa vụ thiêng liêng đó!

Bội Yên là bác sĩ của bệnh viện “SPAYH” (Save People with All Your Heart – Cứu người bằng cả trái tim). Năm nay cô vừa tròn hai mươi bốn tuổi, mới tốt nghiệp thủ khoa hồi tháng bảy vừa rồi, cô giỏi giang nên được bệnh viện trường Đại Học Y Dược Spayh giữ lại làm việc… Bệnh viện Spayh là bệnh viện đỉnh của đỉnh, vip của vip, chất lượng của chất lượng. Tất cả bác sĩ ở bệnh viện Spayh đều là sinh viên ưu tú, được tuyển chọn nghiêm ngặt của trường Đại Học Y Dược Spayh, họ rất giỏi. Bội Yên cũng nằm trong số đó, hơn nữa cô còn là ưu tú trong ưu tú, xuất sắc trong xuất sắc, phi thường trong phi thường… Mà người ta thường nói bình thường là hạnh phúc, cô phi thường như vậy nên tính khí hơi bất thường, mưa nắng thất thường. Trong bệnh viện cô được mệnh danh là trùm rắc rối, bởi hễ ai mà động tới sợi dây rắc rối của cô là cô sẽ cho tên đó xoắn não mới thôi.

… …

Với bộ mặt phách lối không ai bằng, Daniel ngẩng cao đầu, vì cao hơn cô gái bé nhỏ trước mặt mình nên anh không ngần ngại mà chiếm ưu thế: “Bỏ móng vuốt của cô ra khỏi người tôi được rồi đó, có biết bộ vest này đáng giá bao nhiêu không?” – Không dừng lại ở đó anh nói tiếp.

“Cô mà làm bác sĩ ư? Tôi có ngốc mới tin lời cô!”

Bội Yên tức muốn phun ngụm máu, để minh chứng cho danh dự của mình, cô liền móc bảng tên ra trước mặt đối phương. Đôi mắt to tròn, long lanh như bảo ngọc của cô nhìn thẳng vào đôi mắt ưng, sâu không đáy của anh.

“Còn chưa chịu tin?” – Cô quơ quơ bảng tên “Bác sĩ: Phan Bội Yên, bác sĩ đa khoa, bệnh viện trường Đại Học Y Dược Spayh.”, trước mặt anh.

Daniel không những không cứng họng mà còn độc miệng buông lời cay độc. – “Bác sĩ thời nay ai cũng tham lam như cô ư? Năm tỉ là giá chót không thêm không bớt!”

Nghe đến đây, có ngốc hơn nữa cũng hiểu, cô tức tối, cong tay lại, quát vào mặt anh.

“Đồ khốn! Đồ cặn bã, anh nghĩ đi đâu vậy hả? Tôi bảo anh xin lỗi, ai bảo anh trả tiền chứ?”

Cô quát tiếp: ”Anh đừng nghĩ anh có tiền thì ra sức mà phách lối nghen. Nói cho anh biết tôi không phải cái thứ hẹp hòi, nhỏ mọn, hay so đo từng đồng từng cắt. Anh nghĩ sao trầy trụa nhiêu đó mà đền năm tỉ? Bộ anh biết vẽ ra tiền à?”

“Chắc là cái thứ công tử bột chuyên ăn bám gia đình đây mà! Thử cha mẹ bỏ rơi, không cho tiền ba ngày xem, sống nổi sao? Ở đó mà phách lối! Tôi khinh!” – Vừa nói cô vừa làm mặt quỷ trêu anh. Nhìn bộ vest anh mặc, cái đồng hồ anh đeo, cái chiếc Lambor xa xỉ anh chạy cô đã thấy dị ứng rồi! Trên đời này Bội Yên ghét nhất chính là thứ công tử bột chuyên ăn bám gia đình.

Đầu Daniel bốc khói nghi ngút. “Công tử bột”, “Chuyên ăn bám gia đình?” – Anh có sao? Tiền anh xài tất cả đều nhờ vào mồ hôi và bộ não thiên tài của anh mà ra, “ăn bám?”, thật buồn cười!

“Bộ… cô không biết tôi là ai ư?” – Hôm qua anh mới lên sóng, hầu như không ai là không biết đến anh, cô em này trong rừng trong rú ra hay sao vậy?

Cô trêu ghẹo anh. “Biết chứ… Anh giới thiệu rồi mà? Anh Tỉ?”

Daniel quát, “Im ngay, cấm cô gọi tôi bằng cái tên phát buồn nôn đó!”

“Ơ hay! Anh tên Tỉ không gọi bằng Tỉ thì gọi bằng gì?Hay là… Anh Triệu?”

“Cô…”

“Bớt giận đi, anh Tỉ…”

“Im ngay! Tôi nói lần cuối, tên tôi không phải cái tên thối tha đó.”

“Mặc kệ, anh tên gì cũng được, bởi đầu óc tôi có chút bất bình thường, tên của những người không có địa vị quan trọng trong xã hội, tôi không tài nào nhớ được!”

“Cô…” – Daniel lại cứng họng lần nữa.

“Con người tôi rộng lượng lắm, không chấp nhất sửu nhi, chút trầy trụa nhỏ đó không đáng là gì! Chỉ cần sửu nhi xin lỗi một tiếng là được.

“Sửu nhi là gì?” – Cái từ này lạ quá, anh sống ở Mỹ nhiều năm, đây là lần đầu anh nghe qua từ này đó.

Cô mở to mắt kinh ngạc: “Anh đùa à?”

“Ừ thì… Tôi đùa…”

Nhìn đồng hồ đeo tay, cô gấp gấp, không so đo, nói chuyện ngoài lề với anh nữa, mặt nghiêm túc cô nói. “Được rồi! Không đùa nữa! Mau xin lỗi! Sắp trễ rồi!”

Miệng anh lại cười như không cười, mặt đểu không tả nỗi, hai tay khoan thai khoanh lại, mắt anh đầy gian ác nhìn cô:

“Hôm nay tâm tình tôi khá tốt, không đôi co với nhóc con, cút trước khi anh ném cưng ra đường. Nói cho nhóc biết, trong đời anh không biết hai từ xin lỗi viết thế nào, nói thế nào đấy.

Cái gì, anh ta nghĩ anh ta lớn hơn ai mà gọi cô là ”nhóc con”, rồi ”cưng” nữa chứ.

Cô bực mình phản bác: “Tôi không phải trẻ con, không được gọi tôi là “nhóc con”. Tôi đếm đến ba, nếu anh không nói “Xin lỗi”, tôi e rằng anh khó mà toàn mạng bước khỏi đây!”

Daniel cười, cười đến bụng cảm thấy hơi ê ẩm. Lâu lắm rồi, phải nói là rất lâu ấy chứ, mười lăm năm rồi anh mới được cười sảng khoái như hôm nay. Nhóc con này đúng là ảo tưởng sức mạnh, người cô ta mảnh mai đến thế, anh ho nhẹ một cái sợ cô đã văng mấy cây số. Thế mà còn dám dọa không cho anh toàn mạng. Phải công nhận hôm nay anh tốt ghê, nếu là thường lệ chỉ cần một nhát, dân số Việt Nam lập tức giảm được một người. Có lẽ hôm nay con ác quỷ trong người anh chưa thức hay sao ấy.

Cô cảm thấy hơi mất mặt, nói; “Bộ mặt tôi mắc cười lắm sao? Tôi diễn hài cho anh cười à? Đồ thần kinh.”

Anh trở về vẻ nghiêm túc vốn có của mình, hắng giọng nói. “Nhận năm tỉ rồi cút!”

“Cái tên này, phách lối vừa thôi chứ! Một câu xin lỗi giá năm tỉ?”

… …

Lúc này Daniel mới thôi nhây với cô, nhớ nội yêu dấu đang đợi mình, anh không rảnh hơi mà đùa với cô nữa, bộ mặt thay đổi một trăm tám mươi độ, giọng băng lãnh, mày kiếm nhíu chặt.

“Tôi nói không xin lỗi là không! Cẩn thận cái mạng quèn của cô”. – Anh sải chân dài, được hai bước, lại bị tên trùm rắc rối kia níu lại, lần thứ ba rồi đấy.

”Cái đồ phân liệt này! Mạng tôi là mạng quèn, thì mạng anh là mạng gì hả?” – Cô không bắt kịp năm mươi sắc thái của tên này, người gì mà thay đổi còn hơn tắc kè hoa nữa.

Anh hất ta cô ra, do anh dùng lực hơi mạnh, cô ngã mất thăng bằng ngã về sau, suýt tí nữa thì đập đầu vào chiếc xe hơi bên cạnh rồi.

Thấy thế mà anh vẫn đành tâm bỏ đi.

Chết tiệt, chân cô…

“Tên kia… Anh quay lại cho tôi!”

Daniel vẫn giả điếc, sải bước ra khỏi bãi đỗ xe.

Cô tức tối quát “Đồ côn đồ! Đồ phân liệt! Đồ đàn ông nhỏ mọn! Đồ máu lạnh vô tình! – Cô nào biết anh chính là tên trùm máu lạnh khét tiếng “Chủ tịch hắc ám của Diamond”, không như thế sao được.

Chỉ khổ cho cô, hôm nay mới điệu đà xíu, mang giày cao gót… Giờ trật chân rồi, đành ngồi đây than khóc. Nhưng cô có khóc có khan cả cổ cũng không thấu trời xanh, cô đã cao 1m75 rồi còn mang tận bảy phân, chắc ông trời đang phạt cô đây mà.
**
Lần đầu đến Sàn truyện, rất mong được sự ủng hộ của quý độc giả thân yêu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN