Lạc nhau có phải muôn đời?
Chương 9: Gặp hôn thê (1)
“Không phải con chẳng lẽ ta?” – Nội biết là anh khó chấp nhận cái hung tin này và nội cũng thừa biết anh sẽ không đồng ý, nhưng bà vẫn cố chấp, bởi… bà muốn đứa cháu dâu này!
“Nội đừng đùa nữa!” – Vừa nói Daniel vừa cười sảng khoái.
“Hạo à!” – Bà gọi tên anh.
Anh giơ tay, làm động tác stop, với vẻ mặt nghiêm túc như khi lên sóng: “Nội à, con biết là nội thích đùa, nhưng mà con chưa muốn kết hôn, nội đùa thế này không vui đâu!”
“Ta nói thật, cái thằng này! Chuyện chung thân đại sự của con, ta hà cớ gì phải đem ra đùa giỡn!”
Vẻ mặt hớn hở khi nãy trong biến mất trong phút chốc, thay vào đó là gương mặt nghiêm túc: “Con không đồng ý! Con chưa muốn kết hôn, hơn nữa, bất cứ chuyện gì con cũng nghe theo nội ngoại trừ chuyện này!”
“Không đồng ý?” – Câu trả lời của anh như gáo nước lạnh tạt vào mặt bà.
Giọng bà lạnh lùng không thua kém anh. “Con nhắc lại chín nguyên tắc Trần gia cho ta!”
“Nhưng nội à… !” – Daniel nhíu mày. Hôm nay nội anh thật vô lí mà.
“Nhắc lại cho ta!” – Bà không cho anh cơ hội biện hộ.
Anh đành tuân lệnh, nhắc lại chín nguyên tắc từ thời ông sơ, ông sờ, ông tần, ông cố tổ,…
“Nguyên tắc thứ nhất: “Giữ chữ tín.
Nguyên tắc thứ hai: Đúng giờ.
Nguyên tắc thứ ba: Không từ bi với những kẻ mắc sai lầm.
Nguyên tắc thứ tư: Không ra tay thì thôi, đã ra tay chỉ một nhát.
Nguyên tắc thứ năm: …”
Bà lên tiếng cắt ngang lời anh: “Đủ rồi, dừng lại!”
“Con muốn nội vi phạm đại nguyên tắc Trần gia sao? Con muốn ta không thể ngẩng mặt nhìn đời sao? Con muốn ông con ở suối vàng chết không nhắm mắt sao?”
“Nhưng nội à! Con thì có đến mười nguyên tắc sống và nguyên tắc quan trọng nhất của con không phải “Giữ chữ tín!”
“Mười nguyên tắc!” – Bà cảm thấy thật nực cười, thằng cháu trai của bà đào đâu ra mà đến mười nguyên tắc, chả lẽ chín nguyên tắc thép của Trần gia chưa đủ kinh hay sao?
“Vâng!”
“Là nguyên tắc gì?” – Nội cho anh cơ hội nói.
“Chín nguyên tắc thép của Trần gia và một nguyên tắc riêng nhất của con! Nguyên tắc quan trọng nhất – nguyên tắc có chết con cũng không phá vỡ!”
“Nguyên tắc… riêng? Quan trọng nhất? Không phá vỡ ư?” – Nội nhìn anh đầy bất ngờ, vẻ mặt cứ như bà là người cuối cùng biết Trái đất xoay quanh mặt trời vậy.
“Vâng”
“Con nói ta nghe xem!”
“Bây giờ con chưa thể nói!”
“???” – Không nói thì thôi, bà không quan tâm, anh có mười nguyên tắc hay một trăm nguyên tắc bà cũng mặc kệ. Điều bà quan tâm lúc này là cháu dâu!, cháu cóc!:
“Hạo à! Con thử gặp con bé ấy một lần xem, nội đảm bảo con sẽ thích, à không là yêu con bé ấy ngay, không chừng còn đòi cưới người ta ngay lập tức!”
Anh cảm thấy thật buồn cười với suy nghĩ ấu trĩ của nội mình. “Nội à! Chuyện hôn sự này là nội hứa, không phải con! Nên nội cứ từ từ mà giải quyết! Không liên quan đến con! Con không đi! Nội đi vui vẻ!”
“Tối rồi nội ngủ sớm! Con về phòng” – Nói xong anh bỏ lại nội,…
“Úi cha! Nội chóng mặt quá! Hạo ơi! Nội… nội không xong rồi! Nội sắp ngất rồi! Hạo ơi, đỡ nội…” – Cứng không được bà phải mềm thôi!
Cái trò cũ rít này của bà chả lẽ anh nhìn không ra hay sao? Để anh giúp nội…
“Nội à! Nội không khỏe sao? Để con gọi bác sĩ Trần đến khám cho nội nhé!” – Vừa đỡ bà, Daniel vừa nói.
“Ờ không cần đâu con! Khuya rồi, không cần phiền đến bác sĩ Trần!”
“Không phiền đâu nội! Sức khỏe của nội là quan trọng nhất! Bác sĩ Trần là người của chúng ta mà, đâu thể để ông ta hưởng lương nhàn như thế!” – Anh bấm gọi bác sĩ Trần.
Nội giật điện thoại của anh lại. “Không cần gọi! Nội khỏe rồi!”
“Vừa nghe đến tên bác sĩ Trần nội đã khỏi. Bác sĩ Trần cũng thật lợi hại…!”
“Bệnh già mà con! Lúc khỏi lúc hết! Sống nay chết mai!”
Giọng bà trầm ngâm, “Không biết nội có sống đến ngày chắc của nội ra đời không?” – Đây là chính sách mềm dẻo, tuyệt chiêu cuối cùng của bà.
“Kìa nội! Con đảm bảo nội sẽ sống lâu trăm tuổi mà!”
“Nội không cần sống lâu trăm tuổi! Điều nội cần là cháu dâu, cháu cóc! Nếu con thương nội thì nghe nội một lần thôi! Hãy tin vào mắt nhìn người của nội. Gặp con bé một lần đi con!”
“Nhưng nội à, gặp hay không gặp cũng như nhau cả thôi!” – Anh nói lời thật lòng.
“Như nhau sao?” – Nội không tin đâu con, rồi con sẽ hối hận nếu không nghe lời nội!
“Vâng! Gặp hay không gặp thì cuộc hôn nhân này cũng không thành, thưa nội!” – Anh cam đoan với nội mình.
Bà cười một cách giảo hoặc: “Hạo à! Nói trước sẽ bước không qua đấy!” – Con bé ấy dễ thương, xinh đẹp, đáng yêu, lễ phép, ngoan ngoãn… đến phụ nữ như bà còn bị động lòng huống chi bọn đàn ông như thằng cháu trai của bà.
… …
Sau một hồi suy tính, Daniel đã nghĩ ra cách chống trả. “Thôi được! Con đồng ý gặp cô ta nhưng con nói trước đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng!” – Kháng cự mãi cũng không phải cách hay, anh đành dứt khoát một lần cho xong.
“OK! OK! Một lần thì một lần, sau này cháu có xin thêm ta cũng không cho!” – Xem ra kế hoạch của bà đang đi vào quỹ đạo.
… …
“Để con dẫn nội!”
“Ta tự đi được! Con về phòng mình đi!” – Bà gấp gấp về phòng mình…
Nội đã đuổi anh đành đi vậy. “Nội ngủ ngon!”
“Ừ”
… …
Bà bấm gọi thông gia tương lai. Dù hiện tại đà hơn mười hai giờ đêm nhưng bà vẫn gọi, bởi bà không thể đợi được nữa…
“Alo! Cháu Kiên là bác Trần đây!”
Ông Kiên ngái ngủ trả lời, gia đình ông ngủ rất sớm, chín giờ là trễ nhất. “Vâng, cháu chào bác ạ! Chẳng hay bác gọi cháu trễ thế này có việc gì không ạ? … Chẳng lẽ nhà bác… có người không khỏe ạ?” – Bộ óc tiến sĩ của ông chỉ nghĩ ra một lý do này thôi.
“Không! Mọi người đều khỏe cháu ạ!”
“Ta muốn nói chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ.” – Bà vui vẻ nói.
“À… Vâng! Vâng… Gì ạ?” – Ông tỉnh ngủ.
“Ta muốn cho hai đứa nhỏ gặp mặt”
“Gặp mặt?” Sao lại nhanh đến thế? Đứa con gái cứng đầu của ông vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện này, thế mà giờ lại thêm cái chuyện gặp mặt này nữa.
“Ừ, là xem mắt!”
“Không vấn đề gì chứ cháu Kiên?”
“Dạ… không ạ!!” – Ông trả lời ỉu xìu.
“Cháu Kiên cháu bệnh à!” – Bà cảm thấy thanh âm từ đầu dây bên kia đầy mệt mỏi như không còn sức.
“Không ạ, cháu vẫn khỏe ạ! Cảm ơn bác đã quan tâm ạ!”
“Không cần khách sáo! Không cần khách sáo, chúng ta sắp là người một nhà rồi!”
“…” – Trán ông Kiên ướt đẫm mồ hôi.
“Hẹn con bé bảy giờ chiều mai tại nhà hàng “The Queen” nhé!” – Tốc độ thần thánh là đây!
“Sao vội thế bác!” – Ông không biết mở lời thế nào với con gái ‘ngoan’ của mình, bây giờ nó không thèm dòm mặt ông nữa là…
“Không vội đâu cháu!” – Lẽ ra bà dự định là sẽ cho hai đứa gặp mặt buổi sáng nhưng nghĩ lại dầu gì con bé cũng phải đi làm nên thôi, bà tính đường lợi cho cháu dâu của mình…
“Cứ quyết định vậy nhé!” – Bà cúp máy.
“Ơ kìa bác…” Cháu đâu có nói là đồng ý.
Ông Kiên bấm gọi lại nhưng trả lời ông chỉ toàn là tiếng “Tút, tút…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!