Lạc nhau có phải muôn đời? - Chương 10: Gặp hôn thê (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Lạc nhau có phải muôn đời?


Chương 10: Gặp hôn thê (2)


Sáu giờ tối hôm sau, tại nhà hàng The Queen, trong phòng bao thượng hạng.

Một lão phu nhân với vẻ ngoài cao sang, quý phái, dù đầu tóc bạc phơ nhưng da mặt thì không thấy tí nếp nhăn nào,… Bà khoác lên người bộ váy đen trông thật quyền quý. Bên cạnh bà là một đại soái ca, anh ta đang giải quyết việc công ty trên chiếc laptop của mình.

Lão bà bà thấy vậy liền không vui trong lòng, lời bà phát ra bá đạo, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của mình. “Một dẹp, hai nát!”

“Xong!” – Công ty bất động sản BK – lớn nhất nhì Việt Nam sắp đổi chủ rồi đây…

Daniel cất laptop sang một bên, khoan thai nhấp ngụm cà phê, đợi vị hôn thê. Hôm nay anh sẽ dùng nguyên tắc thứ tư của Trần gia để tiếp đãi vị hôn thê đáng thương của mình.

“Nội à! Con muốn có không gian riêng…”

“Không gian riêng?” – Nghe cháu trai nói, mắt lão bà bà liền vụt sáng lên.

“Vâng!”

“Tốt lắm! Hai đứa từ từ trò chuyện nhé! Giờ bà về đây…” – Bà về xem kịch gián tiếp cũng không đáng ngại.

Nội vừa đi, giọng anh lạnh băng, cao có:

“Phục vụ! Gỡ hết camera phòng này và cả ngoài hành lang cho tôi!” – Xin lỗi nội, không cho nội xem kịch vui được rồi.

Anh đợi mãi, đợi mãi, đợi dài cổ vẫn không thấy ai cả, đã lố giờ hẹn hai mươi phút. Anh là người đúng giờ, ghét nhất những người coi thường giờ giấc… Anh mở cửa, bỏ về.

“Ui!” – Cánh cửa đập mạnh vào khuôn mặt đẹp trai tựa thần của Daniel.

Bội Yên mở to đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn người trước mặt. Là vì lúc sáng ba van nài cô đi gặp mặt vị hôn phu, ông hứa là chỉ một lần duy nhất thôi… Mặc dù trăm ngàn không muốn nhưng cô vẫn đồng ý. Bội Yên không phải tốt lành gì sợ ba mình mang tội thất hứa mà đồng ý, tất cả chỉ vì… cô đã đề ra chiến lược tác chiến hoàn hảo, cho tên hôn phu của cô chạy mất dép luôn.

“Tên khốn này sao lại ở đây?” – Bội Yên dụi dụi mắt, không tin vào mắt mình. Tối hôm qua cô mơ thấy ác mộng, mà con quỷ trong cơn ác mộng ấy chính là tên khốn này. Giờ hắn ta lại ở ngay trước mặt cô.

“Âm hồn bất tán! Lương bác sĩ thời này kém quá nhỉ? Không đủ sống, phải làm thêm bồi bàn, bồi…?” – Mặt anh đau điếng nhưng vẫn không quên buông lời cay độc.

“Gọi quản lí của cô ra đây!” – Anh phải tống cổ con nha đầu này đi thật nhanh, thật xa.

“Bồi gì?” – Bội Yên vốn đã không muốn đến cái nơi ôn dịch này, thế mà tại đây cô còn ‘vinh hạnh’ được gặp lại tên ôn thần này. Cô đã từng nói nếu để cô gặp lại cô sẽ “bầm thịt, rút gân, lấy máu hắn”. Hôm nay cô sẽ tính luôn món nợ hôm trước cả vốn lẫn lãi.

“Muốn nghe?” – Lời anh nói lúc nào cũng ngắn gọn, không chủ vị. Anh không biết giông bão sắp tới.

“Nói!” – Cô không biết suy nghĩ đen tối trong đầu tên khốn này sao? Chỉ là cô muốn quang minh chính đại dạy dỗ hắn thôi!

Anh giương bộ mặt đểu không ai bằng, phát ra hai từ: “Bồi ngủ”.

“Chát” – Daniel choáng váng mặt mày, không thể tin được chuyện gì vừa mới xảy ra!

Anh vừa bị tát sao? Cô gái nhỏ bé này dám ra tay với một người cao to như anh sao?

Khi Daniel chưa kịp hoàn hồn thì Bội Yên đã nhanh chân vụt chạy vào thang máy, đợi khi Daniel tỉnh táo phát giác mọi việc thì đã quá muộn màng.

Cửa thang máy khép lại chỉ còn một centimet, tay Daniel bị kẹt đau thấu xương…

”Khốn!”

Đây là tầng mười hai nhưng mặc kệ, anh phải tóm được tên hung thủ vừa cho ‘năm trái chuối’ lên mặt anh. Anh dùng thang bộ, do thể lực tốt, thường ngày có tập luyện, rất nhanh chóng Daniel đã đến đại sảnh nhà hàng, đứng ‘đợi con mồi’ trước cửa thang máy. Thang máy chỉ mới đến tầng ba, Daniel tiếp tục đợi. Cửa thang máy mở ra, không thấy tên hung thủ gây họa.

Trời ạ! Anh bị gạt rồi ư? Khi nãy… ở tầng ba!

“Khốn khiếp!” Daniel khẽ nguyền rủa hai tiếng.

“…” Daniel nghĩ ra điều gì đó, liền cười xảo trá. Anh vẫn còn cơ hội tóm được cô ta. Anh sẽ đứng đợi ở cửa xem cô còn đường nào thoát.

Ba phút, năm phút, mười lăm phút, hai mươi phút trôi qua.

“Chết tiệt… Cửa sau…” – Trời ạ! Hôm nay đầu óc thông minh của anh bị cái quái gì mà cứ đần đần ra thế này! Anh mang một bụng tức chạy ra cửa sau. Thấy rồi, chạy đâu cho thoát! Anh chạy đến níu cô gái mặc bộ đầm đỏ lại. Không phải…anh thốt lên “CÚT”. Cô gái ấy sợ xanh mặt, biến nhanh gọn lẹ, “Trai đẹp thời nay đều bị tưng tưng thế này sao?”

“If the hero never comes to you

If you need someone you’re feeling blue…” – Anh chưa đủ phiền sao? Mà điện thoại còn reo ngay lúc này…

“Alo nội! Con nghe…”

Nội anh tức giận đùng đùng. “Con làm cái quái gì vậy hả? Daniel.”

“Gì ạ!”

“Chạy như một tên điên!” – Hôm nay thằng cháu bà bị gì ấy.

What the hell? Chết tiệt anh lại quên mất cái camera đại sảnh. Hôm nay anh điên thật rồi! Thường ngày anh làm việc có bao giờ sai sót thế này đâu chứ.

“Cháu dâu đã đến, con bỏ đi đâu thế?” – Lúc nãy bà nhìn camera đã thấy cháu dâu bà đã đến, hôm nay Bội Yên mặc bộ đầm đỏ xinh lung linh luôn.

“Đã đến? Không có!” – Daniel vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận biết chuyện này. Vị hôn thê của anh là người không ra gì, đã quá hai mươi phút so với giờ hẹn mà vẫn chưa đến.

“Không thể nào? Mày về đây nội xé xác mày!”

“Nội à! Không có mà! Con nói thật! Không có là không có!”

“Gọi quản lý mở camera! Lẹ!”

Daniel tuân lệnh.

Daniel đang tập trung cao độ nhìn vào clip, chợt lão bà bà lên tiếng. “Chú ý cô gái xuất hiện 7:20:05”

“Cháu có thấy ai đâu ạ!”

“Mày mù à!” – Con gái người ta mặc bộ đầm đỏ chót mà không thấy.

“Con nhỏ mặc đầm đỏ này ư?” – Daniel không tin vào mắt mình.

Qua điện thoại có thể nghe rõ tiếng búng tay, tiếng cười khoái chí của bà anh.

“Đúng! Là con bé ấy! Thích lắm đúng không!”

Daniel cảm thấy đầu óc mình có chút tắt mạch, rối đến nỗi không thể rối hơn được nữa, anh cố dùng tia lí trí cuối cùng trấn định mình lại.

Daniel cố ép giọng anh nhẹ nhàng hết sức có thể. “Nội à! Con cảm thấy thích cô bé này lắm! Nhưng có lẽ cô ấy không gặp con nên đã về trước rồi! Nội có thể cho con địa chỉ nhà cô ấy không?” – Sắp có kịch hay rồi đây.

Nội anh mừng đến nỗi không thể mừng hơn. “Được, được chứ! Nội nói rồi mà, đảm bảo con sẽ thích mà!”

“Nội cho con địa chỉ cô ấy đi! Lẹ đi nội!”

“Cái thằng này, làm gì mà gấp dữ vậy!” – Bà đã bảo rồi mà vừa gặp sẽ yêu, hôm sau cưới!

“Để nội nhớ xem!”

“Lẹ đi nội!”

“Cái thằng quỷ này…!”

“Mày từ từ, hối quá, nội quên luôn đó!”

“Rồi rồi nội nhớ rồi. “Số 66B, Đường Trần Phú,…”

“Vâng cảm ơn nội!”

Daniel vội ra xe…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN