Lạc vào thế giới Diabolik Lovers
chương 1
Linh hồn Sharon phiêu đãng lượn lờ trước mặt một ông chú có gương mặt phi thường đẹp trai, đang bế đứa bé trên tay, ông ta đang nhỏ từng giọt máu ở đầu ngón tay mình mà mớm cho đứa bé trên người chồng chất vết thương lớn nhỏ kia, đứa bé gái đó nhìn thoáng qua là chưa tròn một năm tuổi , không biết là ai ác độc tới mức đánh đập đứa bé tới cơ thể chỉ còn chút hơi tàn, phảng phất là có thể ngừng thở bất cứ lúc nào. Thẳng cho đến khi người đàn ông kia ngừng mớm máu cho đứa bé thì Sharon cảm thấy ông ta như đang nín thở chờ đợi , không biết có phải là lo lắng quá mức hay không, ông chú kia không nhận ra đứa bé kia đã tắt thở khi uống giọt máu cuối cùng, cùng với lúc đó linh hồn Sharon bị hút vào cơ thể đứa bé. Sharon trong cơ thể bé gái chậm rãi mà nặng nhọc mở mắt, ông chú kia vô cùng cao hứng, mà ôm cô
– Bé ngoan, cuối cùng cũng tỉnh rồi – Khi nhìn mặt đứa bé hoàn toàn tĩnh lặng duy chỉ đôi mắt màu hổ phách kia tĩnh lặng, thì Hách Liên Kỳ Trạch cảm thấy có cái gì đó là lạ, nhưng lại tạm thời bỏ qua, gọi Sharon bằng tên hay gọi – Manh Manh đáng yêu, giờ cậu đặt tên cho con nhé , tên là Hách Liên Tiếu Khuynh thì sao, tựa phi tựa tiếu, khuynh quốc khuynh thành. Ách… ha ha … tên hay – Hách Liên Kỳ Trạch một bên cười như kẻ ngốc khiến Sharon phải suy nghĩ lại về vấn đề trí não của ông ta
——————————————————————————————–
15 năm sau
– Manh Manh, Manh Manh của cậu đâu rồi? – Hách Liên Kỳ Trạch bên ngoài đối với người khác thì như ma quỷ tàn bạo, vẻ ngoài trẻ trung soái khí, cùng khí chất ngang tàng chỉ hiện một nụ cười nhạt, hấp dẫn ánh nhìn không biết bao nhiêu cô gái, nhưng kì thật ông ta đã được 4000 tuổi, về đến biệt thự Hách Liên gia thì như kẻ ngốc , Sharon hiện đang luyện võ cùng với Aiyumi, một trong những kẻ dưới trướng của Hách Liên Kỳ Trạch, mái tóc đen ngắn đến ngang vai ướt đẫm mồ hôi chảy từng giọt xuống, toàn thân toát ra sức sống căng tràn, không biết mệt, con bé vuốt ngược mái tóc ra sau, đón lấy cái khăn mềm từ Aiyumi lau khô mái tóc ướt sũng
– Chuyện gì vậy cậu? – Dù đang là cuối mùa đông, nhưng do luyện tập nên Sharon trên người mặc chiếc ao thun trắng rộng che đi chiếc quần đùi đen , đôi chân thon dài đi đến cạnh Hách Liên Kỳ
– Manh Manh , hôm qua là con đã 15 tuổi rồi, 15 tuổi là con bắt đầu quá trình \”thanh tẩy\” chất con người để biến thành ma cà rồng, Hách Liên gia chúng ta mỗi người đều cần phải biến thành ma cà rồng hoàn thiện thì nhất định phải trải qua quá trình \”thanh tẩy\” trong 3 năm, trong đó cơ thể con sẽ lâm vào tình trạng hay ốm yếu, chính vì thế cậu đã rèn luyện các kĩ năng cho con. Hách Liên gia chúng ta vốn ở Trung Quốc, nhưng vì tại Nhật đây có một dòng chi thứ của chúng ta gặp khó khăn và nhiều chuyện khác nữa nên chúng ta mới sang đây, và giờ dạo này cậu rất bận nên không thể chăm sóc con chu đáo được, lại có rất nhiều kẻ thù luôn ở quanh đây. Hơn nữa dù con là ma cà rồng nhưng mùi máu của con rất thơm ngon, nếu không cẩn thận sẽ khiến một trong số chúng ta hút máu con. Vậy nên cậu quyết định sẽ gửi con ở một nhà thờ, ở đấy có một ông thầy tu và hai cô con gái, ông ta sẽ nhận nuôi con một thời gian , đến năm thứ ba sau khi con hoàn toàn biến thành ma cà rồng thì cậu sẽ đón con. Con thấy được không?
Sharon ngẫm nghĩ , trong thời gian 15 năm này, sức khỏe và thân thể cô đã dần phục hồi sức mạnh như hồi còn chiến đấu chém giết Titan, cộng thêm việc được huấn luyện khiến cô ngày càng mạnh không kém gì ma cà rồng. Hình dáng của kiếp này không khác gì với kiếp trước, vẫn là mái tóc đen, đôi mắt hổ phách tuy to tròn nhưng sắc , đường nét gương mặt sắc sảo rõ ràng, mũi cao nhọn, làn môi đỏ tự nhiên đầy đặn. Ở kiếp trước, cô được mệnh danh là phiên bản nữ của đội trưởng Levi Ackerman, vì những thành tích giết Titan đáng nể, khi solo giết được mười sáu con Titan, còn khi cùng đồng đội giết được năm mươi chín con, kiếp trước ba mươi tuổi, cô cảm thấy mình thật là già. Sharon gật đầu với Hách Liên Kỳ Trạch
– Cậu, tôi đã biết, tôi có được mang theo đàn tì bà không và kiếm không? – Sharon lãnh đạm nói, dáng vẻ thờ ơ dựa vào ghế ngồi lau khô tóc. Sharon khi còn ở thành phố ngầm chính là một đứa bé mồ côi sau này được chú của Levi nhặt về đem nuôi dưỡng và huấn luyện. Thế nên thái độ thờ ơ này đều từ ông chú Kenny kia dạy bảo mà ra.
Hách Liên Kỳ Trạch không nghĩ rằng cô lại đồng ý nhanh đến vậy liền nói
– Được, con lên dọn đồ luôn đi, mai chúng ta đi sớm – Ông nói xong liền đi ra ngoài có việc
Sharon thờ ơ nhìn theo bóng lưng Hách Liên Kỳ Trạch, từ vòng cổ lấy ra cây đàn tì bà, đi xuống tầng hầm luyện âm công, lần đầu khi nghe thấy chuyện có thể dùng âm thanh làm vũ khí đối với Sharon người suốt ngày đều ra ngoài chém giết Titan mà nói đây quả thật là điều điên rồ. Nhưng khi nhìn thấy Hách Liên Kỳ Trạch gảy cây đàn tì bà có vài khúc thôi mà đã khiến người bình thường nổ tung mạch máu chết, thì Sharon hưng phấn cực điểm, bắt đầu học đánh đàn năm 4 tuổi cho đến tận bây giờ vẫn không ngừng nghỉ
Sáng hôm sau
Sharon đeo khẩu trang đen, mặc áo hoodie rộng thùng thình, cổ vắt chiếc khăn len màu trắng xen kẽ xanh lá, chân đi giày thể thao,nhìn cánh cửa nhà thờ im lìm nặng nề, quay sang Hách Liên Kỳ Trạch
– Cậu, nếu như cậu sau ba năm quay về đây mà không tìm thấy tôi thì làm thế nào? – Hách Liên Kỳ Trạch giật mình nhìn sang Sharon rồi đưa túi hành lí cho cô
– Trong người con, còn có chút máu của cậu, chỉ cần cậu theo mùi máu là sẽ biết con ở đâu, đến đây nhớ ngoan nhé, Manh Manh – Sharon dửng dưng vuốt ngược mái tóc dài đến ngang vai ra sau,quay đi nhìn cửa – Đừng có trưng vẻ mặt như du côn đó với mọi người nhé, ăn nói cũng phải cận thận, đừng có mở mồm ra là đá xéo người khác …
Bất chợt cánh cửa nhà thờ mở ra, nuốt những lời nói của ông chú vào, đó là một ông mục sư , bên cạnh là một cô gái tóc vàng, gương mặt ngoan ngoãn, phía sau là một cô gái cao hơn nhiều tóc bạch kim, gương mặt trông tràn đầy sức sống, đôi mắt linh hoạt di chuyển trên người cô, rồi tấm tắc cái gì đó. Hách Liên Kỳ Trạch gật đầu với ông thầy tu một cái rồi chào Sharon , lập tức lên xe quay về xử lí công việc của gia tộc, cô nhấc túi hành lí lên đi vào nhà thờ
– Chào con, ta là mục sư ở đây, con là Hách Liên Tiếu Khuynh có phải không?
– Đã biết thì đừng có hỏi lại – Sharon lia mắt nhìn ông mục sư kia, tính tình lạnh nhạt cùng vẻ mặt bất cần đời khiến ai cũng muốn đấm là do sống cùng Levi quá lâu mà ra, hơn nữa đối mặt với sự huấn luyện đáng sợ, được học cách chào hỏi mọi người với thái độ lồi lõm của Kenny Ackerman, nên tính cô càng ngày càng giống du côn. Vị mục sư kia đáy mắt thoáng khó chịu, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, nói với cô gái tóc bạch kim
– Hoshi con dẫn chị Tiếu Khuynh lên phòng con nhé- Tức thì Hoshi cười tươi lên ,đôi mắt cong lại như vầng trăng non, đôi môi hồng nhuận vui vẻ nói
– Vâng thưa cha .Chị Tiếu Khuynh đi nào – Hoshi đi trước dẫn đường cho cô lên trên cầu thang – Em là Hoshi em 14 tuổi, nhưng thật ra hôm nay là sinh nhật em nên em 15 tuổi rồi Tiếu Khuynh chị bao nhiêu tuổi rồi ?
– Cũng vừa 15 tuổi thôi nhưng sinh sớm hơn em vài ngày, có thể gọi tôi là chị cũng được – Sharon bỏ khẩu trang đen ra, dùng tay vuốt ngược tóc ra sau dưới cái nhìn tròn mắt của Hoshi
– Không nghĩ đến chị thật là ngầu như vậy nha, xinh đẹp cũng không kém nha, mắt chị màu hổ phách cũng thật là đẹp nha – Sharon khẽ cong khóe miệng lên, đã rất lâu rồi từ khi nhập vào thân xác này cho tới nay chưa ai khen cô ngầu cả
– Thật sự ? – Cô nhướn một bên lông mày lên , nhìn rất soái khí , toàn thân từ xương cốt đến hơi thở đều toát ra sự bất cần đời phách lối ngang dọc như du côn
– Thật là con mẹ nó , không nghĩ tới càng ngầu hơn a – Hoshi phấn khích tới mức suýt hét lên thành tiếng, đẩy cửa phòng vào
– Có vẻ như em và cô gái kia không hợp nhau nhỉ ?- Sharon nhớ lại cái ánh mắt đầy ganh tức của cô gái tóc vàng vừa nãy đối với Hoshi, và cái ánh mắt ghen ghét vừa nãy nhằm vào mình, liền hỏi
– À , đấy là Yui, chị ta là con người giả tạo tới đáng sợ, rất nhiều lần chị ta cắt xén khẩu phần ăn của em , em có nói với cha rồi, nhưng mà cha chỉ ậm ừ rồi chẳng làm gì, kể từ khi em sống ở đây toàn bị chị ta nói xấu với người khác khiến em bị cô lập – Khuôn mặt Hoshi thay đổi chuyển sang lãnh đạm , trong ánh mắt không giấu nổi vẻ chế giễu Yui
– Không cần phải ăn cơm cô ta nấu, chơi với cô ta làm gì cả, hôm nay và từ về sau bổn cô nương đây sẽ nấu ăn cho em , bù lại mỗi nhày phải quét dọn phòng này thật sạch là được – Tuy phòng của Hoshi rất sạch nhưng Sharon mắc bệnh sạch sẽ nên khi nhìn thấy mạng nhện lờ mờ trên góc tường là chân mày nhíu lại
– Thật ạ – Hoshi cong mắt cười
– Ừ – Sharon quẳng hành lí sang một bên rồi dưới sự chỉ dẫn của Hoshi đi mua đồ về nấu.
Hoshi phải mất đến vài tháng mới có thể nói chuyện thân thiết với Sharon, kèm theo là nai lưng mà giặt giũ đồ trong phòng muốn nát ra mới nhận được cái câu miễn cưỡng sạch kia của Sharon, tính tình cô đối với Yui thì cô bày tỏ thái độ như người lạ ,sống ở đây mới có nửa năm sau thì vị mục sư kia có việc phải đi đâu đó một thời gian dài đột xuất .
Sharon đang nghiên cứu cuốn \” Y học bách khoa toàn thư\” mà Hách Liên Kỳ Trạch tặng cho cô vào sinh nhật năm 10 tuổi, kì thật hồi còn trong quân Trinh sát cô không hứng thú lắm với việc chữa bệnh nên chỉ lật vài trang xem qua, nhưng khi xem đến phần Độc dược thì hưng phấn hoàn toàn. Cô bắt tay vào việc giã lá Triều Dinh, cỏ ngũ sắc, vỏ cây Hải Lãn, râu bướm đen, nhụy hoa Thạch Yên để làm loại độc Chấn xương , loại độc này sẽ khiến cho xương trong cơ thể con người bị chấn động như gãy vụn ra vô cùng đau đớn, chỉ cần dí cái viên thuốc này vào mồm kẻ xấu số là được, còn lại việc hét và cảm nhận cơn đau là của kẻ đó. Vị mục sư kia vì có việc bận phải đi một thời gian dài, nên nói là gửi các cô đến nhà bạn của ông ta ở một thời gian . Không hiểu sao trong lòng của Sharon và Hoshi đều có dự cảm rằng đây là chuyến đi không lành, Sharon do tác động của quá trình \”thanh tẩy\” mà giờ cô đang bị cảm cúm, cổ họng khản đặc, khiến cho âm thanh mềm mại dịu dàng trái ngược với khí chất lang bạt bất cần, trong tối ngoài sáng như du côn, phải đeo khẩu trang đen, hơn nữa đầu đau tới mức muốn hét lên, phải lấy miếng giảm đau đầu dán hai bên thái dương, mái tóc đen trước ngắn đến ngang vai giờ đã dài đến gần thắt lưng. Bây giờ đã sắp sang thu nhưng giờ đã là gần cuối ngày chỉ còn thấy những màu sắc hoàng hôn trên trời, cộng việc đang ốm nên Sharon cảm thấy hơi lạnh liền mặc áo hoodie rộng thùng thình tay dài màu đen vào người khiến cho thân hình mảnh mai tuy cao 1m68 nhưng khiến cô trở nên nhỏ bé, quần bò đen cùng giày thể thao đen. Tai nghe màu trắng dài nối với điện thoại nằm trong túi quần, vang lên những tiếng nhạc, Sharon một tay kéo vali một tay cầm hộ Hoshi chiếc túi hành lí đi thẳng ra chiếc xe ô tô đen bóng đang chờ trước cửa nhà thờ, cô mở cửa xe cho Hoshi vào trước khiến con bé ranh mãnh cười
– Chị còn ga lăng hơn tất cả đám con trai – Rồi đón lấy cái túi từ tay Sharon đi vào trong xe
Khi cả ba người lên xe thì xe bắt đầu lăn bánh, Sharon mệt mỏi do cảm cúm, đang định tựa đầu vào cửa kính ngủ thì nhìn thấy lờ mờ bụi bám vào nên bày tỏ gương mặt ghét bỏ, bệnh sạch sẽ lại tái phát, Hoshi thấy thế bèn ấn đầu Sharon vào vai mình
– Chị Tiếu Khuynh dựa vào vai em mà ngủ này – Sharon do cơn đau đầu nên chả nói gì nhiều cứ thế ngủ thẳng một mạch đến khi Hoshi cùng Yui gọi dậy nói rằng đã đến nơi, xuống xe, khi nhìn thấy bộ dạng chật vật nhấc túi hành lí của Hoshi thì Sharon cầm hộ, dù cô có cảm cúm thế nào đi chăng nữa thì việc xách vật nặng vẫn không hề gì với cô, đến cả bộ thiết bị 3D nặng 10kg cô còn bay nhảy khắp nơi giết Titan được chứ nói gì cái túi hành lí nặng trịch này. Trước mặt là cánh cộng đen thù lù, to cao gấp mấy lần người thường, bên trong vô cùng rộng lớn, khuôn viên đầy hoa nở rộ, có đài phun nước, ngôi nhà kia to như lâu đài, nhìn qua thì không thấy khác biệt gì lắm so với biệt thự Hách Liên gia tại Nhật, Sharon cảm thấy ngôi nhà này không to bằng phủ của Hách Liên gia tại Trung Quốc, có thể là cách biệt về mặt văn hóa và tiền bạc nên thấy không bằng. Sharon nhìn con đường dẫn lối vào biệt thự này, trên xe cô chỉ ngủ nên không nhìn đường , giờ mới biết nhìn quanh quất chỉ có mỗi ngôi biệt thự này, duy chỉ có một con đường độc đạo, hai bên đường ngoài cây ra thì không còn gì khác
– Không biết là bị tống đến nơi quái gì vậy – Sharon lầm bầm – Như kiểu là bị bán lấy nội tạng vậy – Có cần khoa trương như vậy không, xây nhà ở cái nơi như vậy, không khác gì phim ma, hơn nữa nhìn khí hậu nơi này là biết hay trời hay mưa âm u rồi, khác hoàn toàn khi còn ở nhà thờ.
Hoshi cùng Yui
– …
Trên trời dần tối đen lại, Yui mở cổng vào trước, ba người vừa đứng đến trước cánh cửa nhà thì trời đổ mưa ào ào, cánh cửa đang đóng im lìm bỗng tự mở ra, Yui đi vào trước , Hoshi đnag định vào thì bioj Sharon nắm lấy cổ tay cản lại
– Sao vậy chị? – Hoshi nhìn qua vẻ mặt đang chau mày suy nghĩ gì đó của Sharon thì yên lặng dừng chân lại, Sharon ngay khi đến cửa đã cảm nhận được ngôi nhà này không bình thường, không phải nhà ma, càng không phải là ngôi nhà tụ tập đầy nội tạng người rồi đem đi bán mà cô thường xem trên phim, ở đây có loại khí tức rất quen thuộc như hồi còn ở Hách Liên gia, tràn đầy mùi tanh tưởi cùng ngòn ngọt của máu, nếu như Sharon mà nghĩ đúng thì đây hẳn là nhà của đám ma cà rồng, cô kéo tay Hoshi lại
– Nếu có xảy ra chuyện gì nhớ phải đi bên cạnh chị – Hoshi định cười Sharon nhưng khi nhìn đến khuôn mặt nghiêm túc cùng đôi mắt hổ phách kia sâu thăm thẳm không lường được thì cũng nhẹ đáp lại. Tiếu Khuynh trong suy nghĩ của cô luôn luôn thận trọng, đừng nhìn dáng vẻ cà lơ lất phất bên ngoài mà nghĩ rằng người này thờ ơ với mọi thứ, chính là không gì có thể qua được mắt của cô.
– Em cũng cảm thấy căn nhà không bình thường đúng không? – Sharon nói thầm vào tai Hoshi như sợ có ai nghe được
– Vâng, trước kia em từng thấy cảm giác này hơi quen ở nhà thờ rồi, lúc mà có người lạ đến nói chuyện với cha đó – Sharon nghe thế thì khuôn mặt lạnh lẽo đi không ít, trong lòng không ngừng chửi rủa ông mục sư kia tống các cô đến cái nơi này làm gì, nhớ lại lời dặn của Hách Liên Kỳ Trạch rằng trong quá trình \”Thanh tẩy\” máu của cô sẽ vô cùng ngon hấp dẫn không biết bao nhiêu ma cà rồng, thì sắc mặt đại biến, máu cô bình thường đã ngon rồi nhưng khi bước vào quá trình thì nó sẽ như chất kích thích với người khác, không biết ma cà rồng ở nơi đây có hứng thú với việc hút máu đồng loại không. Tiếng kêu thất thanh của Yui khiến cô dừng suy nghĩ lại khẽ nhòm vào cửa, rồi kéo tay Hoshi đi vào, nhanh chóng đứng vào trong một góc ít người phát hiện nhất rồi nhìn xung quanh, không gian rộng lớn, đồ vật xung quanh đây nhìn là biết xa xỉ đậm chất phong cách quý tộc, khác biệt với phong cách Gothic của Hách Liên gia, từ cửa đến cầu thang trải thảm đỏ nhìn chói mắt vô cùng, trên trần nhà là chùm đèn pha lê to lấp lánh ngay chính giữa, dù có sáng rực thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể chiếu hết không gian đại sảnh rộng lớn này, vậy nên hai người các cô đứng ở chỗ tối nhất của đại sảnh. Vừa đi vào trong thì Sharon thề rằng trong nhà này đúng là có ma cà rồng thật, khí tức của ma cà rồng ập thẳng vào mũi cô, hơn nữa không phải là một ma cà rồng mà là rất nhiều. Hôm nay cô vào Hoshi đi giày thể thao nên đi nhẹ và êm tới mức hai kẻ đang dây dưa với nhau cùng một chỗ không hề để ý, Yui thì nghĩ hai người họ ở bên ngoài nên kêu lên
– Hoshi, Tiếu Khuynh cứu chị với – Khiến cho tên con trai tóc đỏ ngoảnh mặt ra nhìn ngoài cửa, nhưng không thấy có động tĩnh gì, nên hắn quay đầu lại, Sharon cùng Hoshi đang đứng trong bóng tối của đại sảnh, cô không dám đi ra, nếu ra chắc chắn sẽ bị đùa cợt kiểu như Yui, mà Sharon thì cực kỳ ghét kiểu đùa cợt như vậy, đám ma cà rồng như vậy hồi còn ở Hách Liên gia cô đã gặp đầy. Sharon đang định đi ra làm người tốt giải cứu Yui thì có tiếng bước chân từ cầu thang vang lên, khiến cô rụt chân lại đứng tiếp tục vào góc khuất chỗ tối, Sharon nhanh nhẹn giấu đi hơi thở của mình, cô dặn Hoshi hít thở thật nhẹ và khẽ để không bị phát hiện, một tên con trai dong dỏng cao tóc tím đeo kính, đôi mắt hẹp dài đằng sau cặp kính , khuôn mặt khó chịu thấy rõ
– Ayato! Chuyện gì xảy ra ở đây vậy? – Tiếng nói lạnh lẽo vang lên khiến Hoshi đứng sau cô khẽ rùng mình , nhanh chóng tiến lên ôm lấy tay Sharon, Sharon lạnh lùng nhìn mọi thứ trước mặt, Yui vùng ra khỏi người Ayato rồi chạy đến chỗ tên con trai tóc tím nấp sau lưng anh ta, điều này làm cho Sharon hơi nghi ngờ bởi vì Yui sức khỏe yếu, nếu như bị một tên con trai to con như vậy còn là ma cà rồng ôm chặt như vậy, căn bản không thể nào thoát ra được. Nguyên do đâu mà chị ta lại có thể vùng ra khỏi người tên Ayato kia được. Người tóc tím kia lạnh nhạt lia mắt thoáng qua Yui rồi nhìm sang Ayato
– Chuyện này là sao?
– Bổn thiếu gia đây làm sao biết được – Tên tóc tím kia quay lại hỏi Yui, hóa ra là có ba người đi tới đây, theo lời cô ta thì cha cô ta bảo là tới đây ở , hắn liền hiểu ra hóa ra là vật hiến tế mang danh nghĩa cô dâu , hắn tưởng chỉ có một nhưng theo lời Yui thì tính cả cô ta là ba người
– Tôi không biết, tôi vào đây trước hai em ấy- Yui trả lời tên tóc tím kia về hai người còn lại , hắn ta liền chau mày lại , đi ra ngoài cửa nhìn
– Không có ai cả!
– Không thể nào. Hai em ấy đi sau lưng tôi , còn đứng trước cửa mà!
Tên tóc tím kia ra hiệu cho Yui ngồi xuống ghế sô pha, việc tìm hai vật tế còn lại gác sang một bên, sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ lộ diện, tên con trai tóc đỏ kia ngồi đối diện Yui một bộ dạng kiêu ngạo cà lơ lất phất, hắn ta đang định mở miệng thì có tiếng cười mà theo Sharon là nghe vô cùng dâm đãng, Sharon và Hoshi vẫn trong bóng tối đứng , nhìn lên cầu thang nơi phát ra tiếng cười khổ dâm đấy, đó là một tên ma cà rồng đội chiếc mũ phớt màu đen, mái tóc màu nâu, đôi mắt hẹp dài màu cam , quần áo thì không chỉn chu, theo Sharon thì nhìn như kiểu vừa \”chiến đấu\” vài hiệp xong vậy, cô trời sinh ghét nhất là bẩn, thứ hai là những kiểu mặc quần áo xộc xệnh lôi thôi như vậy, bề ngoài nhìn như mấy tên phóng dục quá độ nhưng thật ra bên trong có biết bao nhiêu đáng sợ, trong nháy mắt Sharon không dám khinh địch mà vẫn tại chỗ quan sát động tĩnh đối phương
– Ai da … Cô bé dễ thương quá nhỉ – Hoshi hơi rùng mình , thì thầm nhỏ vào tai cô
– Trông như dâm tặc vậy – Sharon quay sang lặng lẽ cho cô một ngón tay cái đồng ý
Sau đó hắn có nói gì đó , nhưng mà Sharon không thèm nghe gì mà tiếp tục nhìn động thái của những người ở đây, tiếp theo lại đi ra tiếp ba tên còn lại, khiến cho Sharon lầm bầm chửi rủa . Nê mã , làm sao mà lắm ma cà rồng vậy, vậy cái cổ của cô thì phải bảo vệ thế nào đây. Yui bị khí tức áp lực đè nặng khiến cho thở không thông, liền đứng dậy, Sharon nhìn khẩu hình miệng của cô ta liền biết cô ta muốn rời đi, nhưng một khi mà đã vào được thì sẽ khó mà ra được , tên con trai đội mũ kia liền nắm lấy tay Yui, Sharon không cần phải đoán khẩu hình miệng thì cũng biết thừa là những lời nghe không văn minh tí nào rồi, Yui gạt tay hắn ta ra rồi chạy đến cửa thì bị Ayato kia cản lại đẩy chân , khiến cho cô ta ngã xuống đất, xung quanh là sáu tên con trai từ trên cao nhìn xuống , ánh mắt không giấu nổi vẻ khinh bỉ. Bỗng tên con trai tóc tím kia nhìn sang chỗ khuất bóng tối mà các cô đang nấp, khiến cho Hoshi giật mình, Sharon lạnh nhạt nhìn sang, không hề kiêng dè nhìn thẳng vào hắn ta
– Ai đang ở đó? Còn không đi ra đây? – Một câu nói thành công di chuyển sự chú ý của đám ma cà rồng từ người Yui sang các cô.
Sharon vẫn đeo khẩu trang đen , mái tóc đen dài thơm mùi hoa nhài ngòn ngọt, bước ra chỗ sáng phía sau là Hoshi với mái tóc bạch kim, tên con trai đội mũ kia huýt sáo một cái dài
– A! Một bộ đôi đen trắng – Nói xong hắn ta đi về phía Sharon – Đôi mắt màu hổ phách này! Thật xinh đẹp, sao cô bé đây không bỏ khẩu trang ra cho anh xem mặt nào – Laito đưa đôi tay ra định chạm vào khẩu trang thì \” Chát\” Sharon không khách khí, đôi mắt hổ phách lạnh lẽo nhìn Laito, tát vào tay anh ta một cái, tiếng tát tay vang vọng khắp đại sảnh, khiến toàn thể mọi người đang đứng đây kinh ngạc, lực tát tay của cô vô cùng mạnh, tay tên con trai thoáng chổng đỏ lừ còn hơi hơi tím lên
– Bổn cô nương đây, đang bị cảm cúm! – Laito nghe vậy hắn liếm liếm khóe môi
– Nha, thật là hung dữ quá đi, mèo hoang! – Tiếp theo hắn định vuốt tóc cô bằng tay khác nhưng lại bị cô tát thêm một cái nữa vào tay, so với lần trước còn dùng lực nhiều hơn
– Ai cho anh gọi bổn cô nương như động vật !
– Đúng là hung dữ thật, đau hết cả tay anh đây rồi nè – Hắn ta quay lưng lại đi ra chỗ đám anh em ,sau đó liếm mu bàn tay bị đánh tím bầm , vẫy vẫy về phía cô, ánh mắt Sharon hiện lên đầy ghê tởm
– Đúng là có cá tính nha, hệt như mèo hoang nhỏ mà !- Ayato nói rồi đưa ánh mắt xanh lá nhìn đến cô , Sharon không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh ta, thói quen không sửa được của Sharon chính là nhìn thẳng và xoáy sâu vào mắt người khác, đôi mắt hổ phách thâm trầm sâu không lường được, không sóng, không gió, chỉ tĩnh tại như mặt nước khiến cho Ayato vô cùng bực bội, vì hắn lần đầu tiên bị nhìn thẳng vào mắt như vậy
——————————————————————————————
Phòng của ba người các cô ngay gần nhau, đầu tiên là phòng Yui rồi đến Hoshi cuối cùng là phòng Sharon, chiều hôm sau , cô vẫn đeo khẩu trang đen, đang ngồi ở trong phòng chế nốt số thuốc mà hôm nọ bị dang dở, đeo tai nghe nhạc, Sharon giã lá Triều Dinh thật nhuyễn thì có ai đó vỗ vai cô, quay đầu nhìn lại thì thấy cái tên dâm tặc hôm qua. Bộ dạng bất cần đời , ngoài sáng trong tối như du côn khiến cho Laito muốn cười lại càng không muốn cười. Cô bé này nha, làm sao lại luôn thể hiện thái độ thù địch với mọi người như vậy, bộ dáng thờ ơ không khác gì dân anh chị. Làm sao mà đến cả nói chuyện với hắn mà cũng không thèm nói nha, Laito thấy Sharon vẫn tiếp tục giã lá thì tò mò
– Mèo hoang a! Em đang làm gì vậy? – Mắt Sharon vẫn không rời khỏi quyển \”Y học bách khoa toàn thư\” , hắn lại tò mò nhìn vào tiêu đề nội dung \” Thuốc chấn xương\” công dụng : khiến cho xương trong cơ thể nạn nhân bị gãy vụn ra, sau đó xương sẽ bị tan chảy.
– … – Ặc , hóa ra là làm thuốc độc, được rồi cô gái này khẩu vị thật lạ, thiếu nữ nhà người khác không to son trát phấn thì cũng hứng thú với quần áo giày dép, sao lại luôn dí mắt vào làm độc chứ. Hắn bất đắc dĩ cười cười rồi lại vỗ vai cô khiến Sharon thái độ lạnh nhạt càng thêm lạnh nhạt quay hẳn cả người lại
– Có rắm thì đánh, có gì nói thì mau phun nhổ hết ra – Không thấy người ta đang bận hay sao mà còn cố tình trêu chọc
– Ách … đồng phục của em này – Hắn giơ bộ đồng phục ra trước mặt cô , thấy cô lại định mở miệng , hắn nhanh mồm nhanh miệng lên tiếng cướp lời – Em nên thay đồng phục đi, chúng ta sắp phải đi học bây giờ, kẻo Reji sẽ khó chịu nhiều lời đó – Sharon cầm lấy đồng phục, nhìn ngó cái váy ngắn , miệng lại lầm bầm, lông mày thanh tú nhíu lại
– Váy gì mà ngắn cũn cỡn – Laito thật sự cạn lời rồi, em gái à, váy này mà ngắn thì cái quần đùi mà chị em mặc là quần lót à.
Sharon chép miệng cầm lấy đồng phục đi vào phòng tắm, sau lưng là Laito mặt dày đi tới
– Có cần anh thay cho em không? – Còn nháy mắt một cái nhìn cô, bộ dạng này của anh ta nhìn không khác gì mấy đám dâm tặc ở thành phố ngầm mà trước kia Sharon sống
– Cút cho lão tử – Rôi đóng thật mạnh cửa ngay trước mặt Laito
– Nha. Không muốn thì thôi vậy! – Hắn đây cũng không muốn vào để bị cho ăn chửi, nhưng mà dù mèo hoang nhỏ có mặc áo hoodie rộng thùng thình thì hắn vẫn thấy được ngực cô trông khá được nha, không hai lưng như Yui
Sharon tắm rửa, vấn tóc lên cao rửa mặt bằng sữa rửa mặt, trên người còn vương mùi sữa cùng hoa nhài ngòn ngọt, mặc đồng phục vào, cố gắng kéo váy xuống chút chút cho dài ra , nhưng mà cô đây cao mét sáu tám, nên là nhìn qua vẫn trông được đùi thon dài trắng sữa. Sharon cảm thấy thật bi kịch quá, cô vừa ra khỏi cửa thì Hoshi cũng vừa vặn đi đến phòng cô
– A! Không ngờ chân chị Tiếu Khuynh thật đẹp, em mà là nam em sẽ đè chị xuống – Sao xung quanh cô toàn người không bình thường vậy.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!