Lạc vào thế giới Diabolik Lovers
chương 2: Đánh người nhập viện. Gọi cậu đến
Sharon học cùng lớp với Subaru, nhưng hắn ta còn không thèm học mà trốn học, thế nên là Sharon không biết đường tới lớp học, cô tìm phòng giáo viên, xin gặp giáo viên chủ nhiệm của mình, cô giáo chủ nhiệm tên là Akaho Miyushi
– Cô là Akaho Miyushi, chào mừng em tới trường!- Trái với sự hoan nghênh của Miyushi, Sharon mặt không biểu cảm sau khẩu trang đen chỉ khẽ gật đầu
– Cô nghe Reji nói là em bị cảm cúm rất nặng, vậy khi nào em khỏi hẳn thì hãy bỏ khẩu trang ra nhé?- Sharon khẽ gật đầu, hôm nay trước khi đi học cô phát hiện ra cổ họng mình đã khàn tới mức sắp không nói được rồi, cơ thể đáng lẽ ra phải nóng hầm hập vì sốt, nhưng bởi vì người cô có tính hàn nên cả người vẫn rất lạnh lẽo
– Em bị cảm cúm nặng như vậy thì hôm nay không cần phải học đâu. Để cô gọi một bạn ra dẫn em đi tham quan trường nhé! – Akaho nói xong liền đi ra khỏi phòng giáo viên , lát sau dẫn đến một học sinh nữ nhìn bề ngoài nhu thuận ngoan hiền, nhưng chỉ một cái nhìn của Sharon là liền biết cô nàng học sinh này rất nghịch ngợm, nhìn đôi mắt to tròn đang liên tục xoay trong trong hốc mắt là biết thừa
Chiharu Wakamaki dẫn Sharon tham quan trường, lúc đi ngang qua lớp Ayato thì cô nghe thấy tiếng huýt sáo ở cuối lớp của anh ta, thì ma xui quỷ khiến nào mà cô lại quay đầu nhìn sang thì thấy tên tóc đỏ hợm hĩnh kiêu ngạo kia đang cười sằng sặc với Sharon, hắn ta cười to tới mức giáo viên trên bảng phải nhíu mày nhìn xuống bên dưới nhưng có vẻ hắn không quan tâm, miệng còn làm khẩu hình miệng với cô \” mèo hoang nhỏ\” Sharon không nhiều lời ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Ayato, rồi quay mặt đi, giơ ngón tay giữa ra về phía anh ta về phía anh ta, rồi thủng thỉnh đút hai tay vào túi áo khoác, mặc kệ tiếng rống giận của Ayato từ lớp học kia vang lên. Đi quan sát hết cả trường thì Chiharu dừng lại
– Bạn còn gì muốn hỏi không? – Sharon cố nén tiếng ho của mình, khàn khàn nói
– Có chỗ nào để trốn tiết không? – Mắt Chiharu sáng lên như tìm thấy người cùng chí hướng
– Đầy chỗ, để mình chỉ cho cậu! – Gặp được đồng nghiệp cùng chung lí tưởng cao đẹp, lập tức liền hăng hái, lôi kép tay Sharon chạy lung tung, mồm bô lô ba la chích chòe, trong tay Chiharu là một cái đèn pin, hai người họ đang lần mò trên cầu thang tối om để lên trên tầng thượng, Chiharu đi đầu, một tay nắm chặt tay Sharon, tay còn lại thì quơ quơ đèn pin, đến được cánh cửa dẫn ra tầng thượng thì Chiharu dừng lại
– Ơ! Cửa bị khóa rồi- Sharon mặc cơn đau đầu sờ lên tóc mình tìm kẹp ghim tóc, rồi lại lần mò trong túi áo thì mới tìm được một cái ghim kẹp tóc, ra hiệu cho Chiharu chiếu đèn vào ổ khóa, cô loay hoay, vặn hết trái lại vặn phải cái ghim kẹp tóc cho đên khi nghe tiếng \”cạch\” một cái thì đẩy cửa ra, Chiharu sung sướng vỗ tay miệng còn luôn mồm nói
– A, Hách Liên Tiếu Khuynh nếu như sau này cậu mà có bùng học thì nhớ rủ mình bùng học cùng với! – Sharon đi đến cái lan can dựa cả người vào, từ trên tầng cao nhất của trường học nhìn bao quát xuống dưới, một màn tối đen đặc chỉ thấy ánh sáng từ sân thể dục phát ra, trước mặt lan can là một hàng rào có lỗ to như nắm tay, để ngừa có ai đó ngã xuống. Sharon cảm thấy tay đày bụi bẩn bèn nhíu mày nhìn xuống, vừa nãy cô vô ý thức đặt tay lên lan can nên giờ tay đã bám đầy bụi
– Chiharu? – Cô bạn vẫn còn đang ngước mặt lên trời nhìn mặt trăng non
– Hả? Gì cơ?
– Dẫn mình ra nhà vệ sinh rửa tay đi! Bẩn chết đi được! – Nói xong còn bày tỏ ra vẻ mặt biểu tình ghét bỏ không chịu nổi , Chiharu nghe vậy liền cười to sản khoái, nha, không ngờ cô bạn mới cứ tưởng là ngoài gương mặt lạnh, hờ hững như du côn ra thì không còn gì khác, hóa ra lại còn mắc bệnh sạch sẽ nặng.
Hai người cài lại móc khóa vào chỗ cũ, rồi lại lần mò đi xuống cầu thang, lối đi đến nhà vệ sinh rất vắng người, chỉ có một lối đi đến đấy, lại cách xa lớp học, nhưng bù lại có gắn camera ở khắp nơi để phòng ngừa chuyện xấu, nhà vệ sinh nam và nữ lại sát vách nhau, Sharon ở trong nhà vệ sinh kì cọ tay rồi lại rửa bằng xà phòng một lần nữa, rửa tay lâu đến mức tiếng chuông reo hết tiết học đầu tiên thì cô mới ra. Đôi chân thon dài trắng nõn vừa bước chân ra khỏi nhà vệ sinh nữ thì thấy một đám tên con trai đi tới, cao lêu nghêu, đi đầu là một tên nhìn thoáng qua liền biết đây là công tử nhà giàu, tay hắn ta kẹp một điếu thuốc, nhả khói phì phèo, để ý đến sắc mặt của Chiharu thì thấy cô nàng hơi biến sắc, trong lòng của Sharon nghĩ thầm, có vẻ cô gặp phải một nhóm ngựa đực rồi. Sharon thoáng đưa tay lên chỉnh lại khẩu trang, lạnh nhạt nghĩ, không sao mình đeo khẩu trang rồi, sẽ không làm sao cả. Nhưng Sharon nhầm, Hyuga trong tay cầm điếu thuốc đi tới trước mặt hai người, tay dí mẩu thuốc lá vào tường vất đi, rồi đưa tay đến vuốt ve tóc Sharon. Sharon lẳng lặng nhìn tên ngựa đực Hyuga kia.
– Thật là con mẹ nó! Lần đầu tiên lão tử đây nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách ! Thật là quá mức đẹp đi! – Rồi tay hắn bỏ tóc Sharon đi, lùi lại mấy bước nhìn chằm chằm vào đôi chân dài cảu Sharon – Đến cả chân cũng đẹp nữa, trắng bóc như trứng gà vậy! Thật không biết… – Hắn đưa tay phiết phiết môi, một bộ dạng dâm đãng so với cái tên Laito còn muốn dâm hơn – Cái tư vị đặt con bé này dưới thân… nghĩ đến cảnh hai chân thon dài của nó mà vòng lấy người ông đây thì không biết sẽ mang lại cảm giác như thế nào đây!
– Chậc! Con mẹ nó! Ha ha ha ! Chắc chắn là phải điên đảo chúng sinh – Mấy tên đàn em sau lưng Hyuga cũng cười khục khặc phụ họa theo, riêng Sharon vẫn dùng ánh mắt không sóng không gió nhìn thẳng vào nhóm ngựa đực , Hyuga tay vuốt ve cổ cô rồi trượt dần xuống dưới, như có như không lướt qua ngực cô, rồi di chuyển xuống vùng bụng bằng phẳng nhẵn mịn cách bên dưới lớp áo sơ mi trắng. Hắn ta quay lại nhìn đàn em rồi cười dâm đãng
– So với con bé Noriko trước kia còn muốn hơn cơ chúng mày ạ! Thế nào cô em đây có muốn làm cùng anh đây không? Đối với lão tử đây thì một đêm bảy lần không có việc gì cả, muốn hơn cũng được – Sharon liếc mắt nhìn mấy camera gắn trên tường, môi nhếch lên tiếng cười khinh bạc, đôi mắt đã lạnh giá tới đáng sợ.Hắn quay lại định giở trò tiếp với Sharon, nhưng vừa quay lại thì bị bàn tay với những ngón tay thon gầy úp thẳng vào mặt, bàn tay đấy đè hẳn đầu hắn đẩy xuống nền đất lạnh lẽo, đầu hắn và cả thân hình cao lớn tiếp xúc với nền đất vang lên một âm thanh chấn động vang vọng khắp đường đi. Sharon một tay đè mặt hắn ta vừa nện xuống người hắn, đánh đấm, đạp túi bụi tất cả đều được nghênh đón chào hỏi trên mặt hắn. Trong nháy mắt máu đã đổ. Chiharu đứng một bên , đám đàn em của Hyuga sợ tới mức chôn chặt chân dưới đất, chân hoàn toàn mềm nhũn như bún, không ai dám ngăn cản. Hyuga kia lúc đầu bị hoảng sợ , lúc sau hắn liền nhanh chóng định thần lại , hắn nhanh chóng phản kháng lại, tay vươn ra đầu cô đấm một cái, rồi dí lại thật mạnh đầu Sharon vào bức tường đánh, cô lật người lại đánh càng hắn càng hăng hơn. Sharon đôi mắt hổ phách đầy lạnh lẽo, mắt đục ngầu cơ hồ đã chuyển sang mắt đỏ kè, xuống tay càng lúc càng mạnh. Mà hành động tay sờ loạn vừa nãy của Hyuga chính là tiếng bom nổ kích thích Sharon khiến cô nhớ đến cảnh ngày còn bé khi còn ở thành phố ngầm cũng bị sờ soạng quấy rối như thế, đáng sợ cực điểm. Đến khi Sharon dừng tay lại thì trên khẩu trang đen và khuôn mặt cô còn vương máu từ mũi, miệng của Hyuga, còn tên ngựa đực đó nằm xụi lơ trên mặt đất, nhìn qua như đã chết.
—————————————————————————————–
Một bạn học chạy khắp hành lang lớp học đang đầy người tấp nập, vừa chạy vừa hét to
– Trời đất ơi! Hyuga của lớp 12 đang bị một nữ sinh đeo khẩu trang đen đánh! Họ đánh nhau ở khu nhà vệ sinh! Nữ sinh đó đánh Hyuga tới chết!
Nhất thời cả dãy hành lang liền nổ tung, tất cả học sinh ào ạt chạy ào ạt ra hướng nhà vệ sinh, Hyuga đàn anh của khối 12, phách lối ngang dọc, phóng túng bạt mạng, ăn chơi trác táng, đánh nhau so với dân anh chị ngoài đường còn muốn hơn, giờ bị đánh tới chết. Anh em nhà Sakamaki nghe đến từ \” Nữ sinh đeo khẩu trang\” thì nhanh chóng trong đầu liện hiện ra hình ảnh bất cần đời, hờ hững lạnh nhạt như du côn cắc ké của Sharon , liền cũng nhanh chóng đi tới khu nhà vệ sinh. Tất cả học sinh tới đó thì thấy mùi máu giăng, trên mặt đất còn nguyên vết máu từ tên Hyuga kia, mà hắn nằm xụi lơ thẳng cẳng ở đó, bên cạnh là Sharon từ trên cao nhìn xuống, mắt hạnh nhưng sắc bén, trong đôi mắt đó đầy vô cảm còn có đầy sự kinh tởm, nhìn qua những nhóm học sinh bu quanh đo còn tưởng Sharon là lão đại siêu cấp như trong phim hành động đánh người. Subaru lẳng lặng đứng đó, nhìn bộ dạng của Sharon như vừa lò mổ giết người đi ra, Sharon lười biếng ngẩng đầu nhìn xung quanh đám học sinh, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, vài sợi tóc mai rủ xuống trước trán nhưng không che dấu nổi vết thương, trên trán có một vết rách lớn, máu từ vết thương chảy chậm rãi xuống khóe mắt, hiện máu vẫn còn chảy, đám học sinh nhìn thấy lắm máu như vậy không khỏi kêu rên sợ hãi, máu dính trên mặt cô khiến hắn đứng xa cũng phải nhăn tít mày lại, mùi máu khiến hắn khó chịu, không ngờ người như cô ta nhìn qua tưởng gầy gò, hơn nữa còn đang cảm cúm mà lại còn đánh người tới vậy khiến cho đại gia bao lực hắn đây còn ngạc nhiên. Tiếng chuông vào lớp lại vang lên , lần lượt từng học sinh về lớp, Sharon tựa lưng vào tường, cố quên đi cảm giác chóng mặt đau đầu do cảm cúm, từ trong túi áo lấy ra điện thoại gọi cho xe cấp cứu, âm thanh hơi khàn nhưng vẫn có chút mềm mại nữ tính vang lên khắp đường dẫn vào khu nhà vệ sinh khiến đám học sinh quay trở lại lớp đều nhìn về Sharon
– Cho một xe cấp cứu đến trường cấp 3 Ryoutei cho tôi! Có người sắp chết ở khu nhà vệ sinh! – Rồi quay người lại ngoắc ngoắc tay với Chiharu
– Dẫn đến phòng y tế! – Chiharu nhìn một màn vừa nãy liền sợ đến xanh mặt, không nói một lời , khoác lấy tay Sharon đưa vào phòng y tế băng bó vết thương.
Sharon mặc kệ lời ca thán của cô y tá trông phòng bệnh, rằng cô phải nên đến bệnh viện nếu không muốn bể sọ, kiên trì lấy thuốc rồi sai Chiharu dùng thuốc sát trùng rửa vết thương cho cô, , trên đầu Sharon quấn tùy tiện vài vòng băng vải y tế, lấy một chiếc khẩu trang y tế màu trắng đeo vào, vất luôn khẩu trang cũ dính đầy máu kia, bộ dạng cà lơ lất phất không thèm nhìn người khác, hững hờ đút hai tay vào túi áo, bước đi trên hành lang. Bộ dạng của cô thu hút không ít các học sinh rướn đầu qua cửa sổ nhìn chằm chằm chỉ trỏ. Tiếng loa phát thanh gắn ở góc tường vang lên
– Xin mời em Hách Liên Tiếu Khuynh của khối 11 lên phòng giáo viên có việc gấp! Chúng tôi xin nhắc lại, mời em Hách Liên Tiếu Khuynh lên phòng giáo viên gặp chúng tôi!- Sharon tặc lưỡi một tiếng, rồi đi thủng thỉnh lên phòng giáo viên, trước con mắt đầy tò mò nhìn vào người.
Sharon đẩy cửa phòng giáo viên vào, ở đấy đầy ắp giáo viên đang nhìn Sharon bằng ánh mắt quái lạ, còn cả Hội trưởng hội học sinh Reji ở đấy, hắn nhìn cô rồi lầm bầm một câu
– Không có quy củ phép tắc gì cả! – Sharon ngồi vào cái ghế mà Hiệu trưởng ra hiệu cô ngồi vào đấy.
Ông ta ngồi đối diện cách Sharon một cái bàn làm việc
– Em có thể giải thích việc mình đánh nhau được không? Em Hách Liên?
– Hắn ta quấy rối tình dục tôi! Chả lẽ tôi không được phép đánh trả? – Tất cả mọi người trong phòng giáo viên đều nhất thời im lặng, hiệu trưởng nuốt khan vài cái rồi giả vờ húng hắng ho
– Nhưng trò cũng đâu thể đánh nam sinh đó tới như vậy! – Sharon khinh bỉ bên dưới khẩu trang
– Thằng cha ngựa đực kia vừa nhìn thấy tôi và Chiharu liền vất luôn não đi, suy nghĩ bằng thân dưới, còn nói với tôi rằng một đêm bảy lần đều không vấn đề gì! Tôi đánh hắn ở khu nhà vệ sinh, chỗ đó có gắn đầy camera sao không mở ra mà xem? – Hiệu trưởng không thể nói lời nói lời nào được nữa
– Vậy em hãy liên lạc với gia đình, hoặc người giám hộ của em tới đây để chúng tôi sẽ xem xét lại! – Reji đang định nói rằng hiện Sharon đang ở nhà Sakamaki, hắn tưởng cô là con nuôi của vị mục sư kia, thì Sharon rút điện thoại trong túi ra, gọi điện cho Hách Liên Kỳ Trạch
– Cậu đang ở đâu vậy? – Khi nghe thấy tiếng đáp líu lo của Hách Liên Kỳ Trạch, Sharon lãnh đạm mở miệng
– A! Manh Manh hả? Cậu đang ở nhà! Sao vậy cháu gái nhỏ? – Bình thường Sharon toàn để âm lượng nghe phóng to, nên một phòng giáo viên tĩnh lặng đều có thể nghe thấy tiếng nói của cậu cô
– Cậu đến trường cấp 3 Ryoutei đi! Tôi đánh nhau, bị gọi lên uống trà với hiệu trưởng! Mang cả luật sư bào chữa lên đi! – Liền cụp máy luôn, chưa đầy 30 phút sau, Hách Liên Kỳ Trạch đã đạp cửa xông vào
– Manh Manh! Cháu gái nhỏ của cậu không có việc gì chứ? – Sharon quay sang thầy hiệu trưởng
– Sao ông còn chưa bật đoạn băng ghi hình lên mà cho cậu tôi xem? – Sharon để mặc Hách Liên Kỳ Trạch ngồi đấy xem đoạn băng ghi hình cùng với tất cả giáo viên, cô rót đầy cốc nước rồi nốc một hơi cạn sạch. Tựa lưng vào tường cố quên đi cảm giác đau đầu, vừa nãy bị thương ngay trên trán một vết rách rất lớn nên trông Sharon càng mệt mỏi, máu từ trán càng thấm đẫm vào băng vải quấn , một màu đỏ rực vô cùng đáng sợ. Reji ngửi thấy mùi máu ngon ngọt trong phòng liền nhìn xung quanh tìm kiếm thì nhìn thấy Sharon mệt mỏi dựa tường, tuy sắc da thoạt nhìn mệt mỏi đến muốn ngất đi nhưng đôi mắt hạnh sắc bén hổ phách kia vẫn tỏa ra nét dửng dưng nhìn mọi người xung quanh.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!