Lại Đây Trẫm Cho Phép Nàng Thị Tẩm
Chương 2: Trọng sinh
“Nhiên Tử con tỉnh rồi sao?” Tố Nhiên mông lung, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trương Tu Nghiêm sau khi dẫn quân của mình đến muốn ám sát hoàng tử, bị phu nhân Tô tướng công phát hiện, trực tiếp giết người diệt khẩu. Vì vậy, khi Tố Nhiên nhìn thấy nàng, quả thực vô cùng kinh ngạc.
“Nương…Nương?”
Tô phu nhân nghe nàng mở miệng, liền vui mừng ra mặt. Sau nó, nàng oán trách Tố Nhiên.
“Nhiên Nhi, ta biết con không muốn vào cung làm hậu, nhưng người đó là Hoàng đế, không tới mức con phải trốn tránh bằng cách leo tường rời phủ tướng công chứ? Con xem, nếu Kiều Na không phát hiện con ngã bị thương, không biết giờ đã ra sao rồi.”
Tô Nhiên nghe nàng nói, dường như không tin vào tai mình.
Leo tường? Rời phủ tướng công? Trốn tránh?
Cái này …cái này …không phải là từ trước đó 5 năm sao?
Nàng nhớ 5 năm trước, khi nghe phụ thân nói Hoàng đế muốn đưa nàng vào cung làm hậu, nàng thẳng thừng cự tuyệt.
Sau đó, phụ thân lập tức nhốt nàng lại trong phủ tướng công, không cho phép nàng di chuyển ra bên ngoài.
Trước ngày Hoàng đế giá lâm, nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể trèo tường để trốn đi. Nàng nghĩ chỉ cần trốn đi được rồi, nàng sẽ không phải gả cho Hoàng đế nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, khi nàng leo tường, lỡ bị trượt chân.
Đầu nàng bị thương, ngất xỉu ngay tại chỗ. Khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong cung.
Bây giờ, nghe nương nàng nói, nàng có thể xác định được vài phần là mình hồi sinh lại vào thời điểm trước đó 5 năm.
Mà lần này, có vẻ như nàng tỉnh lại sớm hơn lần trước, vẫn còn ở phủ tướng công.
Tô phu nhân vẫn tiếp tục khuyên răn nàng.
“Ta biết con không thích Hoàng đế. Nhưng người ta nhìn trúng con rồi, con không thể cự tuyệt được. Người đó dù sao cũng đứng đầu đất nước, chúng ta không thể đắc tội. Nếu con còn tiếp tục như vậy, phụ thân con sẽ bị khi dễ…”
Tô Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt nàng, chân thành nói:
“Nương, con biết rồi. Con sẽ không làm chuyện dại dột hay trốn tránh nữa đâu.”
Nàng được ông trời chiếu cố, có một cơ hội sửa chữa lỗi lầm, nhất định sẽ tận dụng hết mức.
Kiếp trước, nàng yêu Thế tử tới mù quáng, không nhận ra bộ mặt thật của hắn. Hoàng đế đối với nàng tình cảm có bao nhiêu sâu nặng cùng bao nhiêu sủng ái, nàng đã thấy được. Nàng đã để người yêu mình chịu bao nhiêu thống khổ cùng đau đớn, người nàng yêu lại là kẻ mặt người dạ thú, chỉ một mực muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Kiếp này, nàng phải báo đáp Hoàng đế thật tốt, phải toàn tâm toàn ý thương hắn như hắn đã thương nàng.
Nàng còn nhớ rõ, một khắc trước khi chết, hơi thở chỉ còn thoi thóp, hắn đã đưa ra một yêu cầu hết sức hèn mọn.
“…Nếu có kiếp sau, cầu xin nàng, có thể dành dù chỉ một chút tình yêu của nàng cho ta, có được hay không…?”
Mắt nàng chợt cay cay.
Tô phu nhân thấy khóe mắt Tố Nhiên óng ánh vài giọt nước, nhất thời nghĩ nàng có vẻ phải chịu ủy khuất, nhẹ giọng an ủi:
“Đừng buồn, Người nhất định sẽ đối xả tốt với Nhiên Tử thôi…”
Tô Nhiên hoàn hồn, nhìn Tố phu nhân nói:
“Con không buồn, chỉ là sẽ có chút nhớ người với phụ thân thôi…”
Nghe vậy, Tô phu nhân cười, xoa đầu nàng.
“Nhiên Tử nhà chúng ta lớn rồi…”
Kiều Na hớt ha hớt hải chạy từ bên ngoài vào phòng Tố Nhiên, gấp gáp nói:
“Tiểu thư, phu nhân, Hoàng thượng ở bên ngoài, hai người mau ra…”
Kiều Na là nô tỳ luôn đi theo Tô Nhiên từ nhỏ, cũng rất thân thiết với nàng, nhưng sau này nàng mới phát hiện ra, Kiều Na luôn tiếp tay cho Thế tử. Nàng ta luôn mật báo hành tung của Tô Nhiên cho hắn ta, ở bên cạnh Tố Nhiên giám sát mọi nhất cử nhất động của nàng.
Tô phu nhân nghe vậy gật đầu, tỏ ý đã biết rồi bước chân đi ra.
“Nhiên Nhi, con cũng đã tỉnh rồi, mau mau soạn sửa ra tiếp đón Hoàng đế.”
Khi trong phòng chỉ còn Tố Nhiên và Kiều Na, nàng ta ngay lập tức chạy lại bảo với nàng:
“Nhiên tỷ, Nhiên tỷ… Thế tử đang trên đường quay về phủ tướng công. Hắn nói sẽ mau chóng đưa tỷ đi. Tỷ cứ ở đây soạn đồ, muội sẽ giúp tỷ kéo dài thời gian với Hoàng đế.”
Tô Nhiên rũ mắt, làm nàng ta không nhìn thấy được tâm tình trong mắt nàng. Thê nhưng nàng ta khẳng định, nàng đây là đang rất cao hứng.
Trong lòng nàng cười lạnh. Kiếp trước, mỗi lần Thế tử tới gặp nàng, nàng đều nói với hắn cùng nhau bỏ trốn. Nàng từng mê muội vì Thế tử, lần nào hắn muốn đưa nàng đi, nàng đều vui mừng tới phát điên. Nhưng nàng cũng chưa bao giờ bỏ trốn thành công. Hoàng đế luôn ra tay ngăn cản.
Nàng ở trong cung làm càn, hắn chỉ cười cho qua.
Nàng cùng Thế tử không đứng đắn, hắn mấy đêm không ngủ, uống thật nhiều rượu, cũng chưa từng tổn thương nàng.
Nàng vô lễ với hắn, hắn nói không sao.
Quan lại trong triều không ai ưa nàng, không ai chấp nhận nàng. Nàng bị bọn họ khi dễ, hắn lập tức đưa ra hình phạt cho bọn họ.
Bây giờ ngẫm lại, nàng thấy Hoàng đế thực ngốc. Hắn thương nàng như vậy, nàng không đáng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!