Chờ họ là một biển người hâm mộ và phóng viên.
“DIỆC MINH! CỐ DIỆC MINH!!! AAA!!!”
“AAA, CỐ DIỆC MINH! BỐ ƠI!!!”
“BỐ CÁI GÌ? ANH YÊU THẤT LẠC HAI MƯƠI MẤY NĂM CỦA TÔI ĐẤY!”
“CHỒNG ƠI EM YÊU ANH!!!”
“CỐ DIỆC MINH NHÌN EM ĐI! ĐẸP TRAI QUÁ!!! CHẾT EM!”
Dư Bắc hít dòng nước mũi tuôn chảy vì điều hoà quá lạnh vào, ngỡ ngàng nhìn đám đông, sau đó cậu tháo bịt mắt trên trán xuống, đeo kính râm lên.
Đâu thể đánh mất hình tượng của bản thân.
“Nếu không phải có nhiều fan như vậy thì suýt nữa em quên mất mình là ngôi sao lớn đấy.”
Dư Bắc vẫy tay với người hâm mộ ở khắp mọi hướng, máy ảnh và điện thoại kêu xoành xoạch.
Mỗi tội hơi ít người hô tên Dư Bắc.
Cố Diệc Minh là của mình nên fan anh ấy cũng thuộc về mình.
Hợp lý nhỉ?
“TIỂU BẮC!!! MÁ IU CON!!!”
Một fanboy gào to nhất hội.
Dư Bắc và Cố Diệc Minh chật vật rời khỏi sảnh sân bay dưới sự bủa vây của các loại camera.
Cố Diệc Minh ngoảnh đầu lại, kéo tay Dư Bắc, cả sảnh lập tức vang tiếng máy ảnh rào rào cùng tiếng hò hét chói tai.
“AAA, MỊ ĐẨY TRÚNG THUYỀN REAL RỒI. ÁU ÁU!”
“XOẮN CHẶT VÀO NHAU CHO TÔI!”
“TÔI LẠI TIN VÀO TÌNH YÊU RỒI!”
Các phóng viên ùa theo hai người họ.
“Tổng giám đốc Cố! Anh có thể dành một phút để trả lời phỏng vấn không? Sẽ không mất thời gian đâu ạ.”
Cố Diệc Minh chẳng hề dừng bước, vừa đi vừa đáp: “Rất xin lỗi, mọi người đừng gây ùn tắc ở sân bay, có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ tìm cơ hội mở cuộc họp báo.”
“Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Cố, xin hỏi anh cảm thấy thế nào khi được gỡ bỏ lệnh cấm sóng và về nước?”
“Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, cảm ơn các fan cũng như bạn bè, người thân đã luôn sát cánh bên cạnh chúng tôi.”
Cố Diệc Minh trả lời theo đúng khuôn mẫu.
Hôm nhận được tin này, anh ấy không như vậy đâu.
Anh ấy lên cơn phấn khích chẳng khác nào một con trâu, hùng hục cày ruộng suốt hai tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ.
“Đệt, giày của em…”
Chẳng biết ai đạp trúng gót chân Dư Bắc.
Cậu quay lại nhặt nhưng chiếc giày đã bị dòng người nhấn chìm mất rồi.
“Thôi, đi nhanh lên.” Cố Diệc Minh kéo cậu, giục giã. “Em không sợ bị giẫm bẹp à?”
Nói như kiểu mình lùn lắm ấy.
Dư Bắc chẳng dám ngoảnh đầu lại.
Mất một cái giày còn chấp nhận được chứ mất cục vàng là mình đây thì không đáng đâu.
Dư Bắc y như chiếc diều, bị Cố Diệc Minh lôi vào xe minivan.
Tần Phong đạp ga, phóng đi.
“Ô? Khá phết, anh đổi xe rồi à?”
Mỗi lần ngồi trên chiếc xe chở hàng cũ của Tần Phong, Dư Bắc đều cảm thấy mình là một hộp bò viên nhân bề bề.
“Chứ còn gì nữa. Em thấy sao?” Tần Phong tỏ vẻ đắc ý, nói. “Chuỗi cửa hàng của anh đây đã mở đến cái thứ hai rồi! Ngày mai khai trương!”
Hạ Nhất Phàm thẳng thừng tạt cho hắn một gáo nước lạnh: “Bớt bớt đi. Mày tiết kiệm ngần ấy năm trời, rốt cuộc cũng có thể mở cái quán cóc thứ hai.”
“Quán cóc đầu mày á!” Tần Phong cãi. “Con phố ấy là phố buôn bán xịn luôn nhé. Moá, vừa nộp tiền thuê cửa hàng lẫn tiền thuê nhà làm anh xót hết cả ruột. Anh đã phát triển theo hướng cao cấp rồi, sau này sẽ xây dựng chuỗi nhà hàng trên toàn quốc. Thương hiệu cao cấp, vươn ra nước ngoài, lên sàn giao dịch chứng khoán New York là chuyện đơn giản!”
“Mày ăn thêm dù chỉ một hạt lạc thôi thì cũng chẳng say tới mức đó.”
Hạ Nhất Phàm hừ một cái.
“Thằng thộn này, uống rượu mà tao lại lái xe à? Tao ôm chí lớn đàng hoàng nhé.” Tần Phong lắc đầu, bảo: “Tao biết mày chẳng nhìn nhận được điểm tốt của tao. Ngày tao kiếm ra tiền cũng chính là lúc Hạ Ngạn Quân phải hối hận!”
Hạ Nhất Phàm vỗ vào đầu hắn.
“Mày nhắc đến vụ đấy ít thôi không được à?”
“Không, tao cứ nhắc đây. Hôm nào tao không lôi ông ta ra là cảm thấy khó chịu.” Tần Phong tỏ vẻ bỉ ổi, nói: “Đợi tới khi tao mở chuỗi cả trăm quán, tao sẽ dùng xe chở hàng chở tiền đến nhà mày để xin cưới, bắt Hạ Ngạn Quân phải đồng ý. Haha, ai bảo ông ta nhục mạ tao.”
Hạ Nhất Phàm sượng mặt, hỏi: “Dù gì ông ấy cũng là bố chồng mày, mày không kính trọng mà được chắc? Mày không thể nghĩ theo chiều hướng tốt hả? Dẫu có khó chịu tới mức nào thì mày vẫn phải dâng chén rượu mừng mời ông ấy uống chứ?”
“Tao mời ông ta bát nước lẩu!”
Hạ Nhất Phàm hừ một cái, bảo: “Mơ mộng cũng ok thôi, chưa cố gắng thì sao biết mình thật sự bất lực.”
Dư Bắc nghi ngờ rằng nếu chẳng có hai con người đang ngồi đằng sau, Tần Phong và Hạ Nhất Phàm sẽ choảng nhau ngay trên xe luôn.
“Tao bất lực mà mày lại rên ư ử à?” Tần Phong ngẫm nghĩ rồi mặt dày mày dạn nói: “Vợ ơi, chẳng phải đợt này em được chia kha khá tiền doanh thu bán vé sao? Đầu tư cho anh một tí đi. Anh sẽ chia hoa hồng cho em!”
Hạ Nhất Phàm trả lời gọn lỏn: “Biến.”
“Em cũng biết bố em khó nhằn mà. Em không giúp anh thì lúc nào anh mới đến xin cưới em được đây? Đúng không? Vợ tốt, bà xã~ Em yêu~ Honey…”
“Oẹ…” Hạ Nhất Phàm muốn xắn tay áo lên chửi lắm rồi. “Tao phát hiện ra mày đúng là sến chảy nư ớc!”
Tần Phong ngoái đầu lại, bảo: “Cố đại ca, anh lắm tiền nhiều của, có muốn đầu tư vào ngành dịch vụ ăn uống không? Em đảm bảo chỉ lãi chứ chẳng lỗ!”
“Em! Em! Em!”
Dư Bắc chủ động giơ tay.
Đầu tư hay không chẳng quan trọng, cái chính là mình thích ẩm thực.
“Em á?”
Nghe cái giọng đầy nghi ngờ này của Tần Phong, rõ ràng anh ấy đang coi thường mình.
Ngay cả Cố Diệc Minh cũng không biết rằng mình đã lén nhận cổ phần công ty điện ảnh mà bố Cố cho.
Bây giờ Dư Bắc này là người có chút vốn liếng rồi nhé.
“Em có tiền.” Dư Bắc vỗ ngực.
“Thôi.” Tần Phong khoát tay. “Anh không dám cầm. Nhỡ đâu, anh chỉ nói là nhỡ đâu thôi, thua lỗ mà phải đem chút của hồi môn ít ỏi đó của em bù vào thì anh còn mặt mũi nào nữa.”
“Không sao, em có tiền thật đấy.”
Tần Phong rụt rè hỏi: “Em… Em lấy tiền của Cố Diệc Minh mà không bàn bạc với anh ấy à?”
Tức xỉu.
Mình là loại mồi chài đại gia để bước một bước lên mây hả?
Ừ thì đúng.
Nhưng giờ mình có thừa sự tự tin rồi.
“Hừ.” Dư Bắc nhếch mép. “Dăm ba cái đồng bạc. Ba triệu tệ đã đủ mở nhà hàng chưa?”
Ngông cuồng mà hết sức quyến rũ đúng hem?
Chuẩn bá đạo tổng tài chưa?
Moá, tỏ vẻ nguy hiểm xong bèn thấy hối hận.
Cố Diệc Minh nhìn mình bằng ánh mắt rất lạ.
Dư Bắc chỉ muốn tự vả vào mồm.
Không để lộ ra việc mình có tiền, không khoe giàu, cứ bình tâm mà tiến tới cuộc sống khá giả không được hay sao?
Giờ thì hay rồi, Cố Diệc Minh bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
“Đệt, đủ! Đủ! Đủ! Út Cưng! Em đúng là cục vàng của anh!” Tần Phong hét lên đầy phấn khích. “Út Cưng thân yêu, nếu không phải đang cầm vô lăng thì anh nhất định sẽ nhào từ ghế lái xuống hôn em mấy phát!”
Đừng, đừng, có Cố Diệc Minh ở đây mà.
Ít nhất cũng phải chờ đến khi anh ấy vắng mặt.
Cố Diệc Minh chẳng nói gì. Mãi cho tới lúc họ về công ty, dỡ hành lý xuống, đổi sang chiếc xe “chủ tịch” nho nhỏ của nhà mình, chuẩn bị đi một mạch về thăm bố mẹ thì Cố Diệc Minh mới giở chứng, mặt lạnh như tiền.
Anh im lặng, Dư Bắc cũng lặng im.
Cuối cùng Cố Diệc Minh vẫn không chịu nổi.
“Hay lắm, cục vàng.” Cố Diệc Minh đá đểu. “Vàng cục thì có.”
“…” Nụ cười của Dư Bắc cứng đờ. “Không, không. Em trêu anh ấy thôi, anh đừng tin.”
Rõ ràng là Cố Diệc Minh chẳng dễ lừa như vậy.
“Rốt cuộc em còn giấu anh bao nhiêu bí mật? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị.”
Anh nghiêm khắc nhìn cậu chằm chằm.
Cố Diệc Minh lúc giận trông đẹp trai xỉu.
Ơ?
Mình lạc đề rồi.
“Không có!” Dư Bắc chột dạ. “Không có thật…”
“Không chịu khai chứ gì?” Cố Diệc Minh cười khẩy. “Cát xê phim trước của em bay màu nhé.”
Dư Bắc hỏi bằng giọng đầy nghi ngờ: “Cát… Cát xê gì? Phim Biệt Đội Siêu Thám Tử á? Bảo là không được chiếu nên không có thù lao cơ mà? Chuyện hồi nào vậy? Bao nhiêu tiền?”
Nếu chỉ vài đồng bạc lẻ thì chẳng thể đổi lấy bí mật của mình đâu nhé.
“Sau khi tụi mình được gỡ lệnh cấm sóng, phim đã rục rịch ra rạp rồi. Cát xê cũng chẳng nhiều, chỉ tầm bảy, tám triệu tệ thôi.”
“Em khai! Em khai!”
Dư Bắc rú lên rồi mắng Cố Diệc Minh.
Bắt thóp mình chuẩn vãi.
“Đê tiện thật…”
“Em nói gì cơ?!” Cố Diệc Minh cau mày.
Dư Bắc suýt nữa cắn trúng lưỡi. “Em bảo là baby*! Anh đúng là baby của em!”
(*”Đê tiện” và “baby” đọc gần giống nhau)
May mà mình nhanh trí.
“Trước hết em cứ ngoan ngoãn nói thật đi.”
“Nói thật cái gì cơ?”
Dư Bắc gãi đầu gãi tai.
Cố Diệc Minh gằn giọng hỏi: “Gã đại gia kia là ai?”
Đại… Đại gia?
“Gì?”
Cố Diệc Minh chẳng chịu buông tha, nói: “Em vẫn không chịu nhận hả? Không có đại gia thì em lấy đâu ra quỹ đen ba triệu?”
Cố Diệc Minh dở hơi à?
“Anh xàm gì thế?” Dư Bắc nổi cáu, cậu chẳng thể tiếp tục giấu giếm. “Bố cho.”
Cố Diệc Minh ba máu sáu cơn: “Đệt, em còn gọi gã ta là bố?!”
“Em… Em gọi là bố mà.”
Chứ không thì gì?
Nhạc phụ à?
Cố Diệc Minh đã phát điên.
“Dư Bắc! Rốt cuộc sau lưng anh, em lén lút có mấy thằng bố? Hôm nay không khai rõ thì em xong đời đấy! Anh nói cho em biết, em chết chắc rồi!”
Dư Bắc thấy anh chẳng khác nào một con Husky chập mạch.
Đã hiểu.
“Moá, anh toàn nghĩ những chuyện thiếu lành mạnh gì vậy? Đầu óc anh có vấn đề hả? Ý em là bố chúng mình, bố ruột của anh! Cố Hồng Sênh!”
Nhìn Cố Diệc Minh cứ sồn sồn lên, Dư Bắc hơi chột dạ.
Đệt, không phải anh ấy nghi ngờ mình tằng tịu với bố anh ấy đấy chứ?
Nhưng may là Cố Diệc Minh chưa nghĩ vớ nghĩ vẩn đến mức đó.
“Ông ấy… Ông ấy á?” Cố Diệc Minh chớp chớp mắt. “Ông ấy hả?”
Dư Bắc cũng sắp bị anh làm cho điên cả đầu. “Chứ bố nào nữa? Dư Đại Hoa ư? Anh nhìn bố em giống người có ba triệu tệ à? Trên đầu ông ấy liệu có đủ ba triệu sợi tóc không em còn chẳng dám chắc.”
“Ặc… Là bố anh… Vậy thì không thành vấn đề.” Cố Diệc Minh hơi ngượng, bảo: “Sao ông ấy lại cho em tiền? Còn giấu anh nữa.”
“Làm sao em biết…” Dư Bắc đáp. “Chắc bố lo rằng anh sẽ phụ em?”
“Sao có chuyện đó được? Anh đâu phải là ông ấy.” Cố Diệc Minh thề thốt rất hùng hồn: “Anh chẳng bao giờ phụ em hết, cả đời này sẽ không.”
Cuối cùng cũng thốt ra một câu nghe lọt lỗ tai, một câu mà mình thích nghe.
Cố Diệc Minh dừng lại trong chốc lát, sau đó vẫn không nhịn được bèn thắc mắc: “Rốt cuộc bố anh cho em bao nhiêu tiền?”
Dư Bắc hỏi với vẻ cảnh giác: “Anh dò la chuyện này làm gì? Đây là bí mật nhỏ giữa em và ông ấy.”
“Ok, không kể thì thôi.” Cố Diệc Minh giở mưu hèn kế bẩn, bảo: “Vậy sau này anh cũng giấu quỹ đen.”
“Không được! Nghiêm cấm! Chẳng thể dung tha!”
“Tại sao em có quyền làm thế còn anh lại không?” Cố Diệc Minh hỏi.
Đặc quyền của bot.
Anh ấy không hiểu à?
“Anh làm bot một lần rồi em cho anh giấu tiền.”
“Em cứ giấu thoải mái! Tuỳ em!… Mà không ổn, anh phát hiện ra rằng có thêm bố mẹ hơi khó phân biệt, dễ gây hiểu nhầm.” Cố Diệc Minh kết luận: “Thế này đi. Về sau, em gọi bố em là bố, gọi bố anh là bố chúng mình, anh gọi bố anh là bố, gọi bố em là bố chúng mình.”
Moá, rối não muốn xỉu.
Rốt cuộc có mấy bố?
“Ơ, gọi là daddy không được à?” Dư Bắc đề xuất ý kiến.
Cố Diệc Minh nhìn Dư Bắc bằng ánh mắt hàm súc mà rất đỗi trụi.
“Cái đó… Chỉ dùng trong trường hợp đặc biệt.”