(*Từ lái xe trong tiếng Trung mang nghĩa bóng là nói những chuyện đen tối)
Vì tới khu chung cư rồi.
Dư Hương Liên dẫn hội chị em già cùng khu ra vây quanh bàn cờ tướng, cắn hạt dưa.
Cách một bức tường đã có thể nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của bà.
Lúc Dư Bắc và Cố Diệc Minh bước vào, các bà các cô ngừng tán gẫu với nhau, nghển cổ nhìn họ, trông y hệt bầy chồn đất trong thế giới động vật.
“Về rồi đấy à? Hì hì hì.” Dư Hương Liên phủi vỏ hạt dưa trên người mình, trịnh trọng nói: “Các chị biết Cố Diệc Minh chứ hả? Bạn… Bạn trai của con trai tôi!”
“Không phải con nuôi à?”
“Thăng chức rồi.” Dư Hương Liên đáp bừa. “Nhưng vẫn là con tôi, chẳng khác gì.”
“Bảo sao trông quen thế, toàn thấy trên tivi mà… Chẹp chẹp, làm ngôi sao thật cơ đấy, khá phết.”
Có một bà vừa cắn hạt dưa vừa hỏi: “Đời đúng là lạ lùng, đàn ông cũng yêu nhau được hả?”
Dư Hương Liên trả lời tỉnh bơ: “Chị chưa gặp bao giờ à? Sao chẳng khác gì mấy cụ già bó chân* thời phong kiến thế? Tóc dài não ngắn.”
(*Ý chỉ hủ tục bó chân gót sen ngày xưa ở Trung Quốc)
Bà kia nhổ vỏ hạt dưa đánh toẹt một cái.
“Hương Liên!” Người khác lại hỏi: “Làm ngôi sao kiếm được nhiều tiền lắm đúng không? Trông thằng bé ăn mặc bảnh bao quá. Giỏi thật đấy.”
“Tàm tạm thôi. Gia đình nó sống bên Mỹ, chẳng quan tâm việc có làm ngôi sao hay không đâu. Lần trước tôi đi Mỹ là để thăm nhà con rể.”
Dư Bắc cảm nhận được rằng Dư Hương Liên muốn khiêm tốn lắm, nhưng nội tâm chẳng cho phép bà khiêm tốn.
Bà nọ bèn hỏi: “Mỹ ấy hả? Dư Bắc nhà cô sau này cũng sang Mỹ sống đúng không? Đi xa tít mù khơi thế thì cả đời về mấy lần? Ở gần vẫn tốt hơn.”
“Gì mà căng? Ngồi máy bay một ngày là lượn nguyên một vòng trái đất. Với người ta, tiền vé máy bay chỉ như tiền vé xe bus của mình thôi, không phải lo.”
Bà kia ghen tị lắm, nghiến răng nghiến lợi cắn hạt dưa.
“Haiz… Con người ta sống trên đời đâu phải như vậy. Cô nhìn tôi đây này, ba đứa cháu gái, một thằng cháu đích tôn. Thế mới gọi là gia đình hạnh phúc, an hưởng tuổi già. Tiền nhiều để làm gì? Chết rồi cũng chẳng mang theo được. Có con cái mới tốt.”
“Hoá ra lúc chết chị mang con theo à?” Dư Hương Liên hỏi.
“Ê!” Bà kia đùng đùng nổi giận. “Sao cô trù ẻo người ta vậy? Sự thật mất lòng thôi mà. Trong ba tội bất hiếu thì không có con nối dõi tông đường là tội lớn nhất. Đến khi cô già, chết thối ra đấy chẳng ai biết!”
Dư Hương Liên vén tóc, nói: “Biết thì sao? Chúng nó làm chị sống lại được chắc?”
“Cô, cô, cô là cái giống gì thế hả?”
“Trả hạt dưa cho tôi.”
Dư Hương Liên giật lấy hạt dưa trong tay bà kia.
“Đồ nhỏ mọn! Một nắm hạt dưa thôi, làm như báu bở lắm!”
“Không báu bở sao chưa thấy chị bỏ tiền ra mua bao giờ?”
Dư Hương Liên thu dọn rồi mỗi bên khoác tay một đứa.
“Đi nào các con trai, về dinh!”
Bà kia tức tới nỗi giậm chân bình bịch xuống đất, những người khác an ủi bà ta vài câu qua loa.
“Tôi lười so đo với nó, bốn đứa cháu đang chờ tôi về đút cơm cho kia kìa! Hừ, cả nhà chúng mày tuyệt hậu!”
Lúc này Dư Bắc đã bước vào thang máy.
“Mẹ, mẹ nhịn một tí không được à?”
“Chẳng sao hết, mẹ muốn tuyệt giao với bà ta lâu rồi. Mẹ cố tình đấy, bà ta về nhà sẽ phải ôm cục tức một thời gian. Há há.”
“Đúng ạ.” Cố Diệc Minh lại còn hùa theo. “Sao mẹ con mình phải tức? Bắt bà ta chịu đi.”
“Con trai lớn tâm lý quá cơ!”
Dư Hương Liên hớn hở vỗ cánh tay anh, càng nhìn càng quý.
Cố Diệc Minh xum xoe bảo: “Mẹ, con lại mang về biếu bố mẹ chút đặc sản Mỹ đấy ạ.”
Dư Bắc bước vào nhà, Đại Bạch bổ nhào vào lòng cậu.
Mới vài tháng không gặp, nó đã chẳng còn là một nắm cơm nếp nữa mà giống như quả bóng làm bằng bông.
Đại Bạch nhảy lên, li3m mặt Dư Bắc tứ tung, nước dãi dính cả vào miệng cậu.
“Nó vẫn nhớ con này?!”
Dư Bắc vừa ngạc nhiên vừa hài lòng, ôm đầu Đại Bạch hôn chụt một cái.
Dường như Cố Diệc Minh có điều muốn nói, Dư Bắc chẳng biết anh đang nghĩ gì.
Sao anh ấy toàn liếc mình bằng ánh mắt lạ lùng thế nhỉ?
Ngay cả lúc ăn cơm vẫn không chịu ngừng.
Mãi cho đến tối, Dư Bắc tắm rửa xong trèo lên giường, chui vào lòng Cố Diệc Minh rồi ngẩng đầu muốn hôn mà lại bị anh tránh đi.
Trái tim Dư Bắc nguội lạnh.
Cố Diệc Minh né cái hôn của mình.
Hừ, đồ tồi.
Cậu thử lại lần nữa, chu môi lên gí sát cằm anh.
Cố Diệc Minh ngửa đầu, tránh xa hết mức có thể.
“Anh muốn chết hả? Dám né em?”
Dư Bắc véo ngực anh nhưng véo nhầm chỗ, Cố Diệc Minh rên a một cái, giọng run rẩy.
Cậu lại gí mặt vào, anh mím môi, lắc đầu nguầy nguậy.
“Đừng… Đừng mà.”
Diễn vở gì đây?
Dư Chiêm Ngao ép buộc Cố Cửu Nhi* à?
(*Phỏng theo tên hai nhân vật trong phim Cao Lương Đỏ là Vu Chiêm Ngao và Cửu Nhi)
Cố Diệc Minh trông thì lịch lãm nhưng sau lưng nhiều chiêu trò lắm.
“Hê hê hê, em càng phản kháng, ta càng phấn khích.”
Biết làm thế nào nữa?
Đành hùa theo anh ấy thôi.
Chồng mình hâm hấp mình thương, chồng người áo gấm xông hương mặc người.
“Đừng, đừng, đừng… Tôi không muốn, ông cút đi. Tránh xa tôi ra!”
“Yên tâm, không đau đâu.”
Dư Bắc nằm đè lên Cố Diệc Minh, như thể định cướp nụ hôn đầu của anh.
“Ông cút điii. Cứu tôi vớiii. Há há…”
Cố Diệc Minh chẳng thể nhịn nổi, vừa cười vừa hét, đẩy Dư Bắc ra.
“Bé yêu, em chiều ta đi. Sau này em theo ta ăn ngon mặc đẹp, ta đảm bảo em làm áp trại phu quân sướng như tiên.”
“Em đừng qua đây.”
Đôi tay Cố Diệc Minh chống vào ngực Dư Bắc, đúng chỗ hai hạt đậu. Anh giữ cậu lại, không cho tới gần.
Nụ cười trên môi Dư Bắc cứng ngắc.
“Miệng em có mùi thối từ cứt nó!”
“Gì… Gì cơ?”
Mặt Cố Diệc Minh chẳng khác nào cái bảng màu, chứa một phần sợ hãi, hai phần dè bỉu, ba phần ghê tởm, bốn phần nhịn cười.
“Đợt trước bọn mình nói chuyện với nhau còn gì… Đại Bạch từng ra ngoài… ăn cứt…”
“…”
Không gian đóng băng năm giây.
Dư Bắc lao như điên vào nhà tắm, vừa móc họng vừa nôn oẹ.
“Oẹ…”
Cậu giàn giụa nước mắt.
Đồ thất đức Cố Diệc Minh này nữa.
Sao anh ấy không nhắc mình sớm?
Ông đây ăn cả cơm luôn rồi.
AAAA.
Cố Diệc Minh đứng đằng sau Dư Bắc, vỗ lưng cậu.
“Không sao, không sao, em đừng lo. Bao nhiêu lâu như thế, Đại Bạch đã tiêu hoá hết rồi.” Anh an ủi cậu. “Mỗi tội chẳng biết sau này nó có ăn cứt mới không.”
Moá, Cố Diệc Minh nói ngắn gọn nhưng đúng trọng tâm.
Cảnh tượng ấy lập tức hiện lên trong đầu Dư Bắc.
“Oẹ…”
Chắc vì tiếng nôn to quá nên Dư Hương Liên và Dư Đại Hoa chạy vào xem.
“Sao đấy? Con làm sao? Lại cảm, sốt à? Có cần đi viện tiêm một mũi không?”
Dư Bắc hứng nước súc miệng, đôi mắt cậu đỏ bừng, rơm rớm nước, giọng thì khản đặc.
“Không có vấn đề gì ạ, mỗi tội cổ họng bị chọc mòn luôn rồi…”
Nghe vậy, Dư Hương Liên bèn nhìn Dư Đại Hoa sau đó bắt đầu ngượng ngùng mắng: “Biết khó chịu… thì đừng cố quá. Đúng thật là, cái thằng này chẳng biết chừng mực gì cả.”
“Tại Cố Diệc Minh đấy chứ mẹ!”
Tội này phải mách.
“Thế thì cả hai đứa đều cần chú ý, dăm ba cái tuổi ranh, có chừng mực một tí.”
Dứt lời, Dư Hương Liên đẩy Dư Đại Hoa vào phòng.
“Tiểu Bắc không sao chứ?” Dư Đại Hoa ngơ ngác hỏi.
“Không sao.” Dư Hương Liên kéo ông, nói. “Chuyện của con cứ để nó tự giải quyết. Dù sao nó cũng lớn rồi, chúng ta chẳng quản lý được…”
Sao bố mẹ đã đi rồi?
Dư Bắc cảm thấy Dư Hương Liên đang thiên vị, thế mà không mắng Cố Diệc Minh câu nào.
Cậu đành lết xác về giường, trong miệng chỉ có vị the mát của nước súc miệng.
Cố Diệc Minh ngoan ngoãn nằm bên cạnh, bỏ hẳn cái thói tay chân táy máy hồi trước.
Dư Bắc nghiêng người rồi đột nhiên vùng dậy, bóp miệng Cố Diệc Minh, hôn ngấu nghiến, dùng lưỡi đảo loạn lên mấy chục lần.
Miệng Cố Diệc Minh đỏ rực, trên môi còn dính nước bọt.
Dư Bắc tỏ vẻ vô cùng hả hê.
“Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu.”
Cậu tiện thể để lại mấy dấu hôn trên ngực anh.
Hé hé, kết thúc hoàn hảo.
“Thôi xong, tôi bị vấy bẩn rồi.”
Cố Diệc Minh kéo áo ngủ, che ngực, mếu máo nói.
Moá, đúng là đồ diễn sâu.
Không hổ danh ảnh đế.
Dư Bắc cũng chẳng kém phần, cậu giơ tay trái, rít điếu thuốc vô hình.
“Khóc to lên! Chưa ăn cơm à?”
“Ông… Ông phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Cố Diệc Minh rúc cái đầu cún vào lòng Dư Bắc, cọ loạn xạ y như Đại Bạch.
“Yên tâm, ta đâu phải hạng vô trách nhiệm. Ta sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời.” Dư Bắc nói rất vô tư. “Theo ta về làm áp trại phu quân thứ chín đi.”
“Đệt.”
Cố Diệc Minh ngẩng đầu lên, gằn giọng chửi một câu, Dư Bắc lập tức bị anh đè x uống.
“Còn thứ chín nữa hả? Trước đó có những ai?!”
“Nhiều lắm.” Dư Bắc xoè tay ra đếm. “Cố Diệc Minh, tổng giám đốc Cố, ảnh đế Cố, Cố Thế Hiền, Cố Cà Khịa, Cố Husky…”
Cố Diệc Minh ngẩn tò te.
“Vậy anh là ai?”
“Cố Cửu Nhi.”
“???”
Có bạn trai làm diễn viên là một trải nghiệm như thế nào?
Là mỗi tối đều sẽ có khám phá mới.
Những cô gái nhanh trí đã bắt đầu vác bao bố ra cổng trường điện ảnh mai phục rồi.
Đôi mắt Cố Diệc Minh sáng rực, anh hỏi: “Vậy em có muốn thử cảm giác chín bạn trai một đêm…”
“Đừng đùa, chết đấy.”
Dư Bắc vội vàng ôm chầm lấy anh, thở dài sườn sượt.
“Sao nữa?”
“Em đang nghĩ chuyện hồi ban ngày.” Dư Bắc dán mặt vào cổ Cố Diệc Minh. “Bà bạn của mẹ em nói đúng, tụi mình… sau này không cần có con hả?”
Dư Hương Liên chẳng quan tâm, song Dư Bắc lại cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
Dư Bắc là con một.
Cố Diệc Minh thì không phải nhưng chắc bây giờ bố Cố muốn tẩn hai anh em bọn họ lắm, cho thành con một luôn.
Đứa nào may đứa ấy ngỏm.
“Em muốn có con à?”
“Không.” Dư Bắc lắc đầu đầy quả quyết.
“Thế chẳng phải ok rồi sao? Em quan tâm lời gièm pha của kẻ khác làm gì? Em thích sống như nào thì cứ sống vậy đi.”
Nghe hợp lý phết.
“Nhưng… Nhà người ta đều có trẻ con, êm ấm, hạnh phúc.”
“Út Cưng.” Cố Diệc Minh nghiêm túc hỏi: “Em biết tại sao trước khi chính thức ở bên cạnh em, anh phải chuẩn bị nhiều thứ như thế không?”
“Tại sao?”
“Vì anh muốn em được sống thoải mái, chẳng cần bận tâm tới thái độ của bất cứ ai. Gia đình mình có thể sẽ không có trẻ con nhưng em mãi mãi là em bé của anh.”
Giọng Cố Diệc Minh nghe vô cùng quyến rũ.
Bầu không khí vừa lãng mạn, trang trọng, vừa rất cảm động.
Dư Bắc sắp khóc đến nơi rồi, bỗng nhiên Cố Diệc Minh cất tiếng hát.
“Đôi môi em thơm mùi phân chó, mũi anh phải hứng chịu điều đó. Em vốn không nên ngửi mồm nó, nhưng lau sạch rồi, hết đắn đo~”
“Cố Diệc Minh, anh cút đi!!!”
“Không hay hả?”
…
Đồ chó này, khùng dễ sợ.