Làm cún vẫn kiêu ngạo - Chương 13: Bà mẹ bá đạo nhất quả đất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Làm cún vẫn kiêu ngạo


Chương 13: Bà mẹ bá đạo nhất quả đất


Chương 13: Bà mẹ bá đạo nhất quả đất

Cuộc sống của một người một cún lại trở về như cũ, có khác là Đào Bá Thịnh đối xử Bách Du càng tốt, mỗi ngày đều mua đồ ăn ưa thích cho cô lại càng thích sàm sỡ cô.

Thỉnh thoảng Đào Bá Thịnh không có việc gì cũng sẽ gọi cô, nếu cô không trả lời thì anh sẽ gọi đến khi cô trả lời mới thôi.

Hôm nay là cuối tuần, Đào Bá Thịnh như đã hứa về nhà ăn cơm với ba mẹ một bữa.

Trên chiếc Mazda màu bạc Bách Du ngồi ở ghế lái phụ nhìn cảnh vật hai bên đường chạy thụt lùi, từ trung tâm thành phố tập nập đến ngoại ô thưa thớt.

Ơ! Đây không phải là khu biệt thự của mấy đại gia giàu có nức tiếng trong thành phố à. Thời buổi này, làm bác sĩ thì ra cũng giàu có như vậy. Cô thân làm tổng giám đốc của Angle cũng chưa mua nổi căn biệt thự ở nơi này đâu.

Bách Du vừa đi vừa cảm thán.

Xe cua vào cổng của một căn biệt thự lớn, một người đàn ông trung niên đứng tuổi đứng đợi không biết bao lâu rồi.

“Thiếu gia, cậu về rồi. Ba mẹ cậu đều đang ở phòng khách đợi cậu.”

Đào Bá Thịnh gật đầu tỏ vẻ đã biết. Căn biệt thự rộng lớn, sân vườn cũng rộng không kém, bãi cỏ, hoa lá, ao cá chẳng thiếu cái gì. Nếu nhìn bên ngoài sẽ thấy ngôi nhà rất thiên nhiên, còn bên trong thì chỉ có một từ để diễn tả thôi, choáng ngợp. Bách Du như thấy tiền treo khắp nơi trong ngôi nhà vậy. Sống trong ngôi nhà toàn tiền thế này, không biết có ngày nào đó bị tiền đè không nhỉ?

Hoàn cảnh của Đào Bá Thịnh hoàn toàn khác xa với suy đoán của cô, cô ngày càng tò mò rốt cuộc thì anh đã lớn lên trong gia đình như thế nào vậy?

“A Thịnh, có phải ba mẹ không nói thì con cũng quên mất cái nhà này luôn rồi đúng không hả?”

Đào Bá Thịnh mỉm cười: “Sao mẹ lại nói thế?”

Người phụ nữ vội vàng đi từ trong nhà ra, dáng người nhỏ nhắn dễ thương, nhìn thế nào cũng giống như chỉ mới hơn ba mươi… Đào Bá Thịnh năm nay hình như cũng ba mươi rồi.

Tần Giang Vũ lườm yêu con trai một cái, kéo cậu vào nhà: “Lâu lắm con mới về, hôm nay ở đây không cho phép đi đâu hết.”

“Được rồi mẹ, đừng vội.”

Cả nhà đoàn tụ, chẳng có gì vui hơn thế. Bà Tần trách con trai chẳng chụi về nhà nhưng cứ cười tít mắt suốt. Không khí gia đình hòa hợp thế này nhìn thế nào cũng không thấy dấu vết tình cảm rạn nứt. Vậy tại sao Đào Bá Thịnh lại ít khi về nhà thế nhỉ.

Vấn đề này, Bách Du suy nghĩ mãi vẫn không ra cho đến khi mọi người cùng ngồi trên bàn cơm.

Bà Tần gặp cho Đào Bá Thịnh một miếng thịt, đằng hắng hai tiếng rồi nói: “Con trai à, con trai bác cả của con sắp làm cha rồi, con gái cô út sắp lấy chồng, con trai út bác ba nhỏ hơn con mười tuổi cùng có bạn gái. Con khi nào mới dắt bạn gái về ra mắt ba mẹ đây?”

Bách Du ôm đĩa cơm ngồi dưới thấy rõ ràng mỗi lần bà kể đến một người thì anh lại run lên một cái.

“Con còn chưa có bạn gái. Ba mẹ đừng vội…”

“Không vội thế nào được!” Tần Giang Vũ nghe thấy bạn gái cũng chưa có giọng nói cao vút tận quãng tám. Đào Ân Duy vội ho hai tiếng nhắc nhở, bà mới nhẹ nhàng cười, dịu giọng. “Con trai à, con năm nay cũng gần ba mươi rồi, chưa có bạn gái làm sao mà được đây, người ta bằng tuổi mẹ đều đã bế cháu rồi.” bà Tần nói đến đây thì khóc thút thít.

Bách Du ruốt cuộc cũng hiểu được. Đại khái là sợ ép cưới đi!

Nhìn bà Tần mong manh như thế nhưng công lực thật cao, cô có thể thấy được tấm lưng ai đó đã cứng càng cứng hơn.

“Con…”

“Thế này đi, gần đây mẹ mới gặp mấy cô gái đều rất được, để mẹ sắp xếp thời gian cho con gặp mặt, con thích ai thì lấy người đó, chỉ cần không phải đàn ông là được. Đúng rồi, con cách xa cái cậu Triệu Khải gì đó một chút.”

Phụt…! Bách Du đang vui vẻ xem người gặp nạn bất ngờ phun ra một miếng thịt.

“Không được, gần đây con rất bận.”

“Bận bận bận, con thì có lúc nào là không bận? Bận đến nỗi không có thời gian ăn bữa cơm à?”

“Thật sự rất bận mà, ba mẹ đứng lo lắng quá, chuyện của con con tự lo được mà.”

Bà Tần im lặng nhìn chằm chằm con trai chợt bật khóc.

“Ông trời ơi, sao số tôi lại khổ thế này, cả đời sinh được một đứa con trai muốn nó cưới vợ đẻ con nó không chịu, bạn gái thì không có, đi gặp mấy cô gái làm quen thì nó che bà già này lắm chuyện. Trời ơi là trời!”

Đào Bá Thịnh nghe tiếng khóc than của mẹ mà đầu muốn to ra.

Bách Du trực tiếp cạn lời.

Bà Tần vẫn đang khóc, Ông Đào liếc nhìn vợ một cái rồi thở dài: “Thôi, con nghe lời mẹ con đi.”

Đào Bá Thịnh vẫn biết mẹ mình giỏi ‘khóc’ kịch nhưng nghe không nổi nữa bất đắc dĩ đành đồng ý.

“Được rồi mà mẹ, con đi là được mẹ đừng khóc nữa.”

“Thật không?”

“Thật.”

Bà Tần chuyển khóc thành cười: “Vậy mới ngoan chứ!”

Thật là một bà mẹ bá đạo!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN