Làm Dâu Xứ Nhật
Phần 56
Một đêm trằn trọc mất ngủ làm An bơ phờ vào sáng hôm sau.
Ngồi vào bàn ăn sáng chỉ có chị Nga, chị Mai và An vì sáng sớm mẹ Yuriko đã rời nhà rồi. An đoán là mẹ đã đi đến chỗ Anna.
Bụng đói kêu òng ọc mà An chẳng có cảm giác muốn ăn, Anna trở về thì An có thể ra đi không hay An lại bị bế tắc trong quan hệ 3 người. Trong bóng tối mịt mờ, An vẽ ra đủ mọi tình huống rồi suy đoán linh tinh. Mắt không nhìn thấy nên ông trời bù lại cho An trí tưởng tượng phong phú đến mệt mỏi.
Tiếng chị Mai kéo An trở về với thực tại:
– An, em ăn sáng đi, đêm qua mất ngủ hay sao mà mặt em như gấu trúc thế kia?
– Em cảm thấy mệt mỏi trong bóng tối lắm rồi, em ước bây giờ mắt mình có thể sáng trở lại, em có thể nhìn bằng đôi mắt của mình để quyết định cuộc đời của chính mình.
– Chị sẽ liên lạc ngay với bác sĩ của em để yêu cầu đẩy nhanh tiến độ điều trị cho em, em đồng ý không?
– Vâng ạ.
Có bàn tay thật ấm cầm chặt lấy tay An, bàn tay mềm mại này là của chị Nga
– Hôm nay hoặc mai kia thôi, có thể mọi người sẽ đưa Anna trở về, chị sẽ ở bên em. Chị sẽ làm đôi mắt cho em, em yên tâm. 2 chị đã bàn bạc tối qua rồi. Không ai có thể làm tổn thương em, kể cả Ryo. Nếu Ryo đối xử không tốt với em thì bọn chị sẵn sàng đưa em và bọn trẻ rời khỏi đây. Sáng nay chị và em đưa Bê-tô và Na-mư lên đại sứ quán làm hộ chiếu. Đến lúc cần thì chúng ta có thể trở về Việt Nam luôn. Trước lúc về, bố em đã dặn dò bọn chị rất kĩ.
– Đã 10 năm rồi, cũng có thể Anna đã lấy chồng và có con rồi cũng nên. Nếu như thế thì Anna cũng mãi chỉ là em gái của Ryo. Điều em thấy bất an là em không nhớ được tình cảm của mình đã dành cho Ryo như nào, nếu không lấy lại được trí nhớ thì em sợ là mình khó có thể yêu Ryo một lần nữa. Nhưng em cũng không thể phủ nhận sự thật là Ryo đang cố gắng làm một người bố thật tốt của Bê-tô và Na-mư. Chính vì vậy em không thể ích kỉ để Ryo và các con chia lìa.
– Em cứ nghe chị đi, chuẩn bị tất cả các phương án phòng ngừa, để việc gì đến thì em cũng không rơi vào thế bị động, chị không đành lòng nhìn em bị thua thiệt.
– Ok, vậy thì cứ dẫn bọn trẻ đi làm hộ chiếu. Thời gian tới em cũng muốn về thăm bố mẹ một chuyến, mẹ em cũng chưa được gặp cháu ngoại.
Sau khi từ đại sứ quán trở về, An cũng không thấy gia đình Ryo đưa Anna trở về, Ryo gọi điện báo là chiều mai sẽ về.
Chị Mai gọi báo cho chị Nga là đã thống nhất được với bác sĩ để sáng mai An nhập viện điều trị.
Ngày hôm sau chị Nga đưa An vào nhập viện. Tất cả thủ tục chị Mai đã chuẩn bị sẵn rồi nên An được đưa về phòng riêng. Gần như 2 đêm không ngủ, suy nghĩ linh tinh đã làm An mệt thật sự, đặt lưng xuống giường bệnh An muốn mình chìm vào giấc ngủ mà không thể nào ngủ được.
An nghe thấy tiếng bước chân đi vào phòng, tiếng chị Nga vang lên:
– Đồ cá nhân của em chị đã xếp hết vào tủ rồi. Giờ chị ra siêu thị mua cho em ít đồ ăn vặt và hoa quả. Em tranh thủ ngủ đi. Tầm 10h bác sĩ mới qua khám.
– Vâng ạ.
Lúc bước vào phòng An nghe thấy tiếng bước chân của 2 người, nhưng lúc tiếng cửa đóng lại thì An chỉ nghe thấy tiếng bước chân của 1 người đi ra. Chẳng lẽ lúc nãy An nghe nhầm hay sao.
– Trong phòng này còn có ai không ạ?
An không nghe thấy tiếng ai trả lời nhưng vẫn có cảm giác trong phòng có người. An bước chân ra khỏi giường rồi quờ quạng đi theo linh tính. An đoán góc phòng sẽ có một ghế sofa và đi thẳng về phía đó, rồi chân An vấp vào cái bàn, cả người ngã về phía trước. Theo phán đoán của An thì cả người An sẽ ngã xuống sàn nhưng có một vòng tay đỡ An rồi ôm An chặt vào lòng.
– Mi-An….
Tiếng gọi này làm An bàng hoàng, tại sao anh lại ở đây. An là người đã quay lưng ra đi, vứt bỏ tình yêu anh dành cho An rồi mà. An từng mong anh buông tay An mãi mãi để anh có thể tìm thấy hạnh phúc cho riêng anh. Ấy vậy mà lúc này, anh ở đây, An lại tham lam muốn anh cứ ôm An mãi như này, sau cảm giác bàng hoàng, không ai nói gì tiếp thì An lại thấy thật bình yên trong vòng tay ấm áp này. An cảm nhận được tim của cả 2 đang loạn nhịp.
Mãi lâu sau An mới mở lời được:
– Jun, sao anh lại ở đây?
– Anh gọi điện cho Nga hỏi thăm tình hình của em thì Nga nói hôm nay em nhập viện. Anh muốn nhìn thấy em một chút cho yên tâm nên đến đây đợi từ sáng sớm.
– Anh không ngại nếu gặp Ryo ở đây hay sao?
– Anh biết chỉ có Nga đưa em vào nhập viện. Anh chỉ định lặng im ngắm nhìn em thôi. Sao em biết anh ở đây? Vẫn nhận ra hương thơm của anh sao?
– Anh này… Mũi em đã thính được như mấy chú chó săn đâu. Em nghe thấy có tiếng bước chân của 2 người vào phòng nhưng chỉ có tiếng chân của 1 người ra khỏi phòng. Em có cảm giác trong phòng vẫn còn 1 người. Anh làm em sợ hết hồn rồi. Sao anh không nói gì?
– Anh mong em hạnh phúc, không muốn em phải áy náy suy nghĩ về anh. Anh chỉ cần nhìn thấy em là đủ rồi.
Những lời nói của Jun làm An bối rối. An biết trái tim mình cũng đang đấu tranh với lý trí của An. Tình cảm thì bảo An hãy ôm chặt lấy Jun còn lý trí thì bảo An phải buông Jun ngay ra, giờ An vẫn đang là gái có chồng. Cái cảm giác dằn vặt như muốn bóp nghẹt trái tim An.
Jun nhẹ nhàng bế An về giường rồi kéo chăn lên đắp cho An.
– Mắt em thâm quầng rồi. Em ngủ đi, anh sẽ ngồi đây với em.
– Khi nào bác sĩ vào thì anh gọi em dậy nhé.
Bàn tay Jun nắm lấy tay An, An cũng không muốn rụt tay lại, cứ thế chìm dần vào giấc ngủ. Từ ngày xa Jun, lâu lắm rồi An mới có một giấc ngủ yên ổn như này, mọi mệt mỏi, lo âu dường như đều bỏ lại phía sau.
Các bác sĩ xác định An bị xuất huyết vỏ não vùng thị giác gây mất thị lực và mất trí nhớ. Nếu điều trị bằng thuốc không có hiệu quả thì sẽ mổ. Nhưng nếu mổ thì cũng sẽ có những rủi ro mà khi nghe bác sĩ giải thích xong, An toát mồ hôi hột.
Một ngày ở bệnh viện, An nhớ con kinh khủng. Bê-tô thì ai cũng theo nhưng Na-mư thì thích bố, thích mẹ lắm, thỉnh thoảng Na-mư không thấy bố mẹ là khóc thảm thiết, 2 vú nuôi thay nhau dỗ cũng không nín, bố hoặc mẹ bế là nín ngay.
Sáng hôm sau Ryo cùng 2 vú nuôi đưa Bê-tô và Na-mư vào thăm An. Được chơi với con, tinh thần của An thoải mái hơn nhiều. An uống thuốc điều trị nên từ hôm qua bác sĩ cũng cho An uống thuốc dừng sữa, Na-mư theo thói quen cứ rúc vào đòi ti mẹ. Lúc vú nuôi đưa cho An bình sữa thì Na-mư nhiệt tình mút, mẹ bế mẹ cho ti bình thì có vẻ như là đủ mãn nguyện với anh chàng này rồi. Ryo trêu Na-mư là sau này chắc không cần lấy vợ, chỉ cần ở nhà với mẹ cả đời luôn.
Sau một lúc chơi với mẹ thì cả 2 chàng đều buồn ngủ, đến giờ ngủ giữa buổi sáng nên Ryo cho lái xe chở 2 vú nuôi và con về trước, còn Ryo ở lại với An.
Mọi người đã về, trong phòng chỉ còn An và Ryo, chẳng ai nói gì, không khí này làm An cảm thấy ngột ngạt và căng thẳng. Rồi An cũng lên tiếng trước:
– Anna thế nào rồi anh?
– Chiều hôm qua bố mẹ và anh đã đưa Anna và con trai Anna về nhà. Con trai Anna 9 tuổi tên là Ryota.
– Anna đã lấy chồng và có con rồi à, sao bao năm cô ấy không liên lạc với gia đình?
– 10 năm trước Anna bị hiếp và mang thai Ryota. Lúc Anna được đưa vào trại tâm thần thì Anna trong tình trạng hoảng loạn, không nhớ bất cứ điều gì về gia đình. Bác sĩ kể suốt 10 năm qua, câu Anna luôn nói là: “ Ryo cứu em”
– Suốt 10 năm Anna ở trong trại tâm thần thì ai chi trả viện phí? Tại sao bao năm gia đình anh đi tìm Anna mà không có dấu tích gì? Rút cục thì ai là người đứng sau việc này?
– Chú Ma là người đưa Anna vào viện sau 1 tuần Anna mất tích nhưng tất cả hồ sơ của Anna đều đăng kí dưới tên của Rena, suốt 10 năm qua chú Ma đều chi trả viện phí cho Anna và gửi tiền nuôi dưỡng Ryoto tại trại trẻ mồ côi. Hàng tháng chú Ma đều đến thăm mẹ con Anna như một người bố đẻ đến thăm con gái, ông ngoại đến thăm cháu, Ryota luôn nghĩ chú Ma là ông ngoại của mình.
– Khi bố mẹ và anh gặp Anna thì cô ấy có nhận ra mọi người không, tình trạng cô ấy liệu có thể chữa khỏi không?
– Anna chỉ nhận ra anh, không nhận ra bố mẹ. Bác sĩ ở viện có nói là suốt 10 năm Anna không nhận ra chú Ma, mặc dù hàng tháng chú Ma đến thăm nhưng Anna luôn coi chú là người lạ. Anna nhận ra anh là dấu hiệu tốt, nếu Anna được quay về gia đình, sống trong môi trường quen thuộc thì sẽ tỉnh dần.
– Thủ phạm gây ra chuyện này cho Anna là chú Ma hay Rena? Cảnh sát có điều tra được gì chưa anh?
– Chú Ma từ khi bị đột quỵ vẫn trong tình trạng hôn mê, bác sĩ tiên lượng là chú có khả năng rơi vào tình trạng sống thực vật nên không mong sẽ hỏi được gì từ chú Ma. Cảnh sát điều tra Rena thì Rena luôn nói là không biết, không liên quan nên cảnh sát vẫn tiếp tục điều tra.
– Anh gặp lại Anna thì anh có thấy mình còn yêu Anna không?
– Em hỏi anh khá thẳng thắn nhỉ? Bản thân anh bây giờ cảm xúc rất phức tạp, bao năm qua anh rất áy náy vì ngày Anna mất tích thì Anna có gọi cho anh 6 cuộc gọi nhỡ nhưng hôm đó anh họp và để điện thoại trong phòng làm việc, không biết Anna gọi. Anh luôn nghĩ là nếu anh nghe điện thoại của Anna thì mọi chuyện sẽ không xảy ra như này.
– Hiện tại em bị mất trí nhớ nên em không còn nhớ là em đã yêu anh như nào, với em bây giờ anh là người bố tốt của con em. Nếu em không lấy lại được trí nhớ thì em cũng không biết là em có yêu anh thêm 1 lần nữa được không. Nếu anh và Anna vẫn còn tình cảm với nhau thì em sẵn sàng trả tự do cho anh để anh bù đắp cho Anna. 2-3 ngày qua em luôn sợ Anna trở về sẽ cướp mất bố của con em nhưng nghe anh kể về Anna thì em thấy cô ấy quá đáng thương, em mất trí nhớ, mắt có mù thì vẫn còn người thân bên cạnh, còn Anna 10 năm qua bơ vơ một mình. Sống trong trại tâm thần suốt 10 năm thì đó là điều quá thiệt thòi cho Anna rồi, đến bản thân em khi nghe chuyện này cũng muốn bù đắp cho cô ấy.
– Em cứ yên tâm điều trị, khi nào em ra viện thì chúng ra sẽ nói tiếp vấn đề này. Hiện tại em vẫn là vợ anh, anh vẫn là chồng của em. Trong lúc em nằm viện thì anh sẽ chăm sóc các con, em đừng suy nghĩ gì để ảnh hưởng đến điều trị nhé.
Ryo không nắm tay An nhưng An cảm nhận được bàn tay Ryo vuốt má An đầy run rẩy. Trong một khoảng thời gian ngắn, Ryo phát hiện ra vợ mất trí nhớ và mù, Anna thì bị tâm thần, người đàn ông mạnh mẽ đến đâu cũng phải lo sợ và bất an.
Ông bà nội và ông bà ngoại Ryo biết tin Anna và Ryota đã trở về nên sang thăm. Anna từ khi trở về cứ bám lấy Ryo, không chịu rời nửa bước, ở bên cạnh Ryo thì Anna chẳng khác gì người bình thường nhưng với mọi người trong gia đình thì Anna coi là người lạ và hết sức đề phòng.
Bé Na-mư ngủ dậy, khóc ngặt nghẽo, 2 vú nuôi dỗ thế nào cũng không nín, cho ti sữa cũng không chịu uống. Đợi đến khi Ryo từ viện quay về, Ryo bế Na-mư thì chàng ta nín luôn. Nhưng tất cả mọi người đều bất ngờ khi Anna ghen với Na-mư, Anna bảo Anna không thích đứa bé, bắt Ryo phải trả Na-mư cho mẹ bé ngay. Anna tưởng Na-mư là con của vú nuôi.
Đến chiều, Ryo bế Bê-tô và Na-mư về phòng để chuẩn bị tắm cho con. Ryo tắm cho Bê-tô trước, Na-mư còn ngủ ngon lành trong nôi. Lúc quay ra thì Ryo không thấy Na-mư đâu, Ryo lo lắng hỏi 2 vú nuôi và mọi người thì ai cũng không biết. Mọi người đi tìm khắp nơi và bắt đầu lo lắng, bố Masashi định báo cảnh sát thì ông ngoại bảo cần khám xét phòng Anna xem thế nào. Ryo đưa Anna ra phòng khách xem tivi, ông ngoại và mẹ Yuriko vào phòng Anna tìm thì thấy bé Na-mư đang ngủ say trong tủ đựng chăn.
Cả gia đình thấy tình trạng của Anna không hề ổn tẹo nào nhưng bác sĩ nói là Anna sẽ bình phục nhanh hơn nếu được sống trong môi trường quen thuộc. Ông ngoại yêu cầu đưa 2 bé và 2 vú nuôi sang nhà ông ngoại ở một thời gian đến khi An ra viện rồi tính tiếp. Chị Mai và chị Nga cũng sang nhà ông ngoại cùng các bé.
An nghe chị Mai kể chuyện này thì thực sự lo lắng nhưng giờ chuyển các con sang nhà ông ngoại thì An cũng yên tâm phần nào. Chắc thời gian đầu Na-mư sẽ khóc hết nước mắt vì không có bố và mẹ ở bên cạnh, chỉ nghĩ thôi An đã thấy lo cho con đến quặn ruột.
Đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được thủ phạm gây tai nạn cho An. An vẫn lo bất cứ lúc nào kẻ đó sẽ làm hại An và các con.
😊Đủ 200 comment và 200 share thì Phương sẽ tặng các bạn chương 56 nhé.
Truyện được viết bởi: Thanh Phuong Japan
Truyện đăng tại Fanpage: Tokyo Baby
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!