Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng


Chương 14


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Mã tài nguyên có: Đến sạp bán xúc xích nướng ở cổng One Sixth]

[??? Mới có một ngày không online thôi mà đã không hiểu gì cả, có chuyện gì thế chị em ơi]

[Có ông chú bán xúc xích nướng ở cổng One Sixth hahaha, tất cả những thực tập sinh đi ngang qua đều không thể không mua được]

[Hahahahaha, oa, mất cơ hội làm ăn rồi!]

[Hê, làm cho người khác là tự diệt chính mình]

[Cười chết mất, không nghĩ là còn có vụ này]

[Xúc xích nướng? Ngon không vậy]

[Chắc là ngon, tôi thấy Đồng Quyện cười tươi đến nỗi không còn thấy mắt đâu cả]

[Đồng Quyện sao? Anh ta ăn gì mà chả thấy ngon, đừng để bị anh ta lừa]

[Lúc em bé được cầm xúc xích đúng là vui lắm ấy huhuhu, hóa ra tiểu mỹ nhân chỉ cần một cái xúc xích thôi là có thể bị bắt cóc rồi!]

[Của nợ, sao mấy người bên cạnh Đồng Quyện đều có cảm giác cp với em ấy thế nhờ…]

[Tui cũng thấy thế nè, eo ơi một đám con trai xứng đôi quá đi]

[Đóa hoa tuyệt sắc mà]

[Tiếc là chỉ ở lại được vòng công diễn đầu tiên, nếu không với thể chất tạo cp thế này, tui cũng muốn xem tiếp]

[Ấy người có chút thông tin như tui muốn lên tiếng nha, đừng có mà xem thường vợ tui, sân khấu của vợ tui thực sự slay đó]

[Vợ? Ý cô là nói em bé Quyện Quyện sao]

[Đúng vậy, người vợ định mệnh Đồng Quyện của tui đó]

[Ế, chính là cái này, tôi cứ luôn không nghĩ ra đặt biệt danh gì cho Đồng Quyện, bây giờ thấy gọi là vợ đúng là thích hợp nhất nè]

[Bà xã Quyện Quyện ơi, chồng tới đây!]

hc3acnh-trang-trc3ad-210

Vừa mới ăn xong nên không thích hợp luyện tập, sau khi trở lại phòng tập mấy người lớp A bọn họ bèn quyết định trước tiên là học thuộc lời bài hát.

Một xấp giấy A4 được đặt trên tủ trong phòng tập, trên đó có in sẵn lời bài hát “Call me by your name”. Bồ Hạc Châu cách cái tủ gần nhất, nên đã đi lấy sáu tờ giấy và phát cho những người khác.

Viền tờ giấy A4 sắc bén như dao, Đồng Quyện chỉ mới dùng ngón trỏ nhận lấy đã bị cắt một đường, thậm chí còn có máu chảy ra ở mép giấy.

Trong phòng tập bỗng xuất hiện hương thơm của đào mật.

Đồng Quyện không khỏi nhíu mày, anh đưa ngón trỏ vào trong miệng, một ít mùi máu tanh tràn ra trong khoang miệng.

“Không sao chứ?” Bồ Hạc Châu lập tức đặt xấp lời bài hát còn chưa phát xong xuống, sau đó lại chạy ra cửa tìm một miếng băng dán trong áo khoác đang treo trên tường, rồi đưa đến cho Đồng Quyện: “Xin lỗi nhé, làm cậu bị thương rồi, tôi có băng cá nhân đây cậu dán vào trước đã.”

“Không sao.” Đồng Quyện cũng không cho là có chuyện gì to tát, chỉ là bị giấy cứa một đường cũng bình thường thôi mà, nếu như không phải vì sự bất tiện lúc nhảy thì anh thậm chí còn chẳng muốn dán băng dán vết thương vào làm gì.

Chỉ là ngón trỏ của anh không tiện, thế nên động tác xé miếng băng dán có phần chậm chạp, rơi vào trong mắt người khác lại tựa như là một người không thể chăm sóc nổi cho bản thân mình.

Văn Úc vẫn luôn sốt sắng, nhìn vết đỏ trên ngón tay trắng nõn mềm mại của Đồng Quyện, còn chủ động nói: “Để em giúp anh nhé.”

“Không cần đâu.”

Ngay khi Đồng Quyện vừa nói lời từ chối, Bùi Tư Nhiên đã dùng khăn giấy quấn lấy tay anh, Đồng Quyện muốn rụt tay về nhưng lại không thoát ra được, không khỏi trừng mắt nhìn qua, “Cậu…”

“Nước miếng cũng không lau sạch nữa.” Bùi Tư Nhiên cảm thấy mình như một bà mẹ già lo lắng, sau khi lau sạch ngón tay của Đồng Quyện lại dùng một miếng băng khác cẩn thận dán vào cho anh, rồi nói với người kia rằng: “Không cần khách sáo.”

Văn Úc:???

Đáng ghét, lại còn có cả chiêu như vậy nữa!

Không biết mùi đào trong phòng đã tan từ lúc nào, Đồng Quyện thở phào nói, “Cảm ơn cậu, vết thương sau một thời gian nữa sẽ lành lại thôi.”

Bùi Tư Nhiên bị nghẹn một cái, nhìn vẻ mặt có phần hơi đắc ý của Đồng Quyện, đột nhiên nhớ tới bộ dạng đáng thương của anh trong phòng tắm, bèn phản pháo: “Không có vấn đề gì, bảo vệ người già ốm yếu tàn tật là trách nhiệm của một người đàn ông!”

“Người già ốm yếu tàn tật?” Đồng Quyện cảm thấy lời nói của người này không sao giải thích được, lần trước nhìn thấy từ này là ở trên xe buýt, anh tự nhận rằng mình cũng không quá già, làm sao liên quan đến cái từ này được.

“Cũng không biết là ai đã bị ngã trong phòng tắm ấy nhỉ, bà nội tôi đi tắm cũng chưa từng bị ngã đến mức ấy bao giờ đâu.”

“…”

Sắc mặt Đồng Quyện lập tức ửng đỏ.

Người này thật sự có vấn đề, nói thì cứ nói đi, lại còn bóc mẽ vụ già yếu làm gì.

Máy quay vẫn còn đang mở, nhưng Đồng Quyện đã tưởng tượng ra mình sẽ bị cười nhạo như thế nào lúc chương trình phát sóng rồi.

Lời nói của Bùi Tư Nhiên tựa như một quả bom tấn, biến cả phòng tập tưởng chừng yên tĩnh trở nên náo loạn.

Có quá nhiều điều phải suy ngẫm chỉ trong ba câu.

Đồng Quyện bị ngã trong phòng tắm và ngã đến mức không thể đi lại, nên chắc chắn là bạn cùng phòng đã đỡ anh dậy rồi. Vậy thì câu hỏi được đặt ra là bạn cùng phòng của Đồng Quyện là ai? Ngay cả Bùi Tư Nhiên cũng biết chuyện như thế này, thế thì hẳn là hai người họ ở cùng nhau, mà lúc đi tắm nhất định là không mặc quần áo, vậy…

Tuy lời nói không có gì kỳ lạ, nhưng cũng đủ để thu hút trí tưởng tượng của mọi người.

Khi Văn Ức nghĩ đến hình ảnh đó, gò má cậu ta từ từ đỏ lên.

Thẩm Nguyên Nam và Bồ Hạc Châu thì lại không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn dặn dò Đồng Quyện nhớ chú ý an toàn.

“Phòng tắm của chúng ta thực sự không có khả năng chống trơn trượt nhỉ.”

“Vậy thì vào phòng tắm nhất định phải đi dép rồi.”

Sơ Phương An nhìn cái tên Bùi Tư Nhiên mặt người dạ thú kia, thật sự là muốn lườm chết cái tên lưu manh này, không ngờ là lúc bọn họ không biết gì đã nhìn thấy hết trơn hết trọi của Đồng Quyện, đúng là không biết xấu hổ.

“Phải mặc đồ vào chứ.” Sơ Phương An không hề khách sáo mà trợn mắt một cái.

Đồng Quyện nghe ra giọng điệu dữ dằn trong lời nói của anh ta, cảm thấy đối phương đang chê mình ngốc, vì thế bèn lẩm bẩm đáp: “… Có mặc mà.”

Khăn tắm cũng tính là quần áo nhỉ, dù sao chỗ nào nên che thì cũng đã che rồi.

Sơ Phương An nhìn Đồng Quyện ngốc nghếch trả lời mình, bèn thở dài một cái, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Tôi không nói cậu.”

Sau đó với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng anh ta lại trừng mắt nhìn Bùi Tư Nhiên: “Anh nói cậu đấy, đã học thuộc lời bài hát chưa?”

“Đúng rồi!” Thẩm Nguyên Nam giúp giải vây, “Còn chưa học thuộc lời bài hát mà.”

“Phải, phải!” Bồ Hạc Châu cũng gật đầu theo, “Lời bài hát này khá dài, không biết trong ba ngày này có nhớ được hết không nữa.”

Phòng tập rất rộng, để không làm phiền người khác, mỗi thực tập sinh lúc muốn học thuộc cái gì đều lựa chọn cho mình một góc trống.

Thẩm Nguyên Nam đi tới vị trí bên cửa sổ, Bồ Hạc Châu thì định đi đến bên cạnh cửa, lúc đi còn tiện tay kéo theo Văn Úc không có năng lực quan sát đi cùng.

Sơ Phương An khịt mũi hai cái, rồi chầm chậm đứng dậy, “Không học chung với học sinh tiểu học đâu, anh đi học thuộc lời bài hát đây.”

Bùi Tư Nhiên nghiến răng nói: “Anh nói ai là học sinh tiểu học?”

Thẩm Nguyên Nam nghe thấy vậy không khỏi bật cười.

Lỗ tai Đồng Quyện đỏ bừng, thật sự chỉ muốn tát vào mặt Bùi Tư Nhiên một cái, “Cậu im miệng đi.”

Sau đó anh đứng lên, chạy ra góc tường tự mình nghiền ngẫm.

Bùi Tư Nhiên ngồi một mình giữa phòng một lúc, nhìn Đồng Quyện đang co ro trong góc, trong lòng mơ hồ cảm thấy mình đang bắt bạt người ta.

Quả thực nói chuyện xấu hổ của Đồng Quyện trước mặt người khác là không đúng, nhưng cậu trước nay vẫn đối xử với Chung Diệc như thế mà, có điều không biết tại sao làm như vậy với người kia lại khiến cậu cảm thấy không nỡ nhẫn tâm đến thế.

Nhưng khuôn mặt đỏ ửng của Đồng Quyện thật sự khiến người ta muốn ăn hiếp anh, nóng lòng muốn bắt nạt anh phải bật khóc mới được.

Suy nghĩ của Bùi Tư Nhiên không biết đã trôi về nơi đâu, sau khi tỉnh táo lại, cậu bèn nhanh chóng cầm tờ giấy lên và bắt đầu nhẩm lời bài hát.

Hơn một tiếng sau, việc luyện tập buổi chiều chính mới thức bắt đầu, Bùi Tư Nhiên vốn tưởng rằng mình đã âm thầm tiến lại gần Đồng Quyện được, dưới vẻ mặt lãnh đạm của anh còn hỏi han, nói: “Bạn cùng phòng thân mến của tôi, anh đã học được vũ đạo chưa?”

“Học được rồi.” Đồng Quyện liếc nhìn người kia qua khóe mắt một cái.

“Thế đã học thuộc lời bài hát chưa?”

“Thuộc rồi!”

Bùi Tư Nhiên mím môi một cái, lại tính sai rồi không ngờ Đồng Quyện thông minh như vậy.

Sau khi kết thúc giờ nghỉ, sáu người định cùng nhau tập một lượt, Bùi Tư Nhiên lại đặt hết tầm mắt của mình lên người Đồng Quyện, trong lòng thầm nghĩ nếu anh có chỗ nào tập chưa đúng còn có thể chỉnh lại, song đôi khi chuyện mà cậu mong muốn lại không giống như thực tế, mỗi một động tác của Đồng Quyện đều rất tiêu chuẩn, hoàn toàn không có chỗ nào cần đến sự giúp đỡ chỉnh sửa.

Bùi Tư Nhiên: Đánh giá thấprồi!

Đồng Quyện đã chú ý đến ánh mắt của Bùi Tư Nhiên từ lâu, thấy người này cứ nhìn mình suốt, anh còn cho là người kia có chuyện gì đó xấu hổ không dám nói, vì thế bèn nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Có chỗ nào không hiểu thì tôi chỉ cho.”

Bùi Tư Nhiên vốn còn hơi bực tức, nhưng khi nghe thấy Đồng Quyện nói vậy bèn nhanh nhảu, gật đầu một cái rồi đáp: “Được, vậy anh giúp tôi nhé!”

Sơ Phương An đứng sau hai người họ thật sự là muốn trợn ngược mắt lên mất, nghe đi, đây là lời Bùi Tư Nhiên có thể nói ra miệng hay sao? Một thực tập sinh ACE trở về từ nước ngoài mà lại cần một vlogger nhỏ bé chỉ bài cho, này mà để Hàn Khâu Du biết được thì anh ấy tức chết mất.

Thế nhưng Đồng Quyện lại không thực sự trở thành huấn luyện viên riêng của Bùi Tư Nhiên được, vì anh đã được nhân viên gọi đi trong giây tiếp theo.

Để khán giả có thêm cơ hội tìm hiểu về các thực tập sinh, mỗi người sẽ được sắp xếp một cuộc phỏng vấn riêng, so với lần phỏng vấn đầu tiên, Đồng Quyện hiện tại đã thành thạo hơn rất nhiều, không chỉ nhớ cầm micro mà còn học được cách nhìn vào vị trí của máy quay.

“Xin chào Đồng Quyện, mấy ngày không gặp mà nhìn cậu lại đẹp hơn trước đó nha!” Vẫn là chị nhân viên lần trước phỏng vấn, chị ấy mỉm cười chào hỏi rồi nói: “Buổi phỏng vấn hôm nay chỉ có vài câu thôi, không cần phải căng thẳng đâu.”

“Vâng.” Đồng Quyện gật đầu, đáp: “Em thật sự không căng thẳng đâu ạ.”

“Ừ ừ ừ!” Chị nhân viên cũng gật đầu theo.

Đồng Quyện:…

Được rồi cảm ơn chị đã qua loa lấy lệ đáp lại em.

“Câu hỏi đầu tiên, có điều gì còn chưa quen với chương trình không?”

“Có, nhiều lắm ạ!” Nghĩ đến những gì đã trải qua trong hai ngày vừa rồi là Đồng Quyện liền muốn hướng về phía máy quay, trút bầu tâm sự: “Phòng tắm ở ký túc xá thực sự rất trơn, có đi dép cũng vẫn trơn. Còn cơm ở căn tin, mặc dù em ăn nhạt nhưng cũng không thể nhạt đến mức ấy, ngay cả cảm giác thèm ăn cũng mất tiêu luôn.”

“Chị ơi sau khi em lên tiếng thì liệu tổ chương trình có thay đổi không?”

Chị nhân viên lắc đầu với vẻ mặt bạn quá ngây thơ rồi, còn nhẫn tâm hỏi ngược lại: “Sao có thể được?”

Vậy thì điều đó có nghĩa là không thể rồi.

Vẻ mặt của Đồng Quyện sững lại trong giây lát, ấm ức thay đổi lời nói của mình, “Nhưng bọn em có thể cảm nhận được sự lo lắng của tổ chương trình đối với bọn em, mọi người là vì sợ bọn em sẽ tăng cân trong khi luyện tập với cường độ cao như vậy, thật sự cảm ơn các anh chị đã có tâm lo lắng cho bọn em.”

Tên này được lắm, lại còn biết nói chuyện kiểu này.

Chị nhân viên nhịn cười nói: “Lời cảm ơn của cậu tổ chương trình sẽ nhận được, còn hơn một tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán rồi, đến lúc đó tổ chương trình sẽ phát cho cậu một phong bao lì xì thật dày nha.”

Đồng Quyện vui cực, bèn đáp: “… Thật, thật ạ.”

Anh thích nhất là tiền mà.

“Còn phải xem biểu hiện của cậu đã.” Chị nhân viên tiếp tục nói, “Câu hỏi thứ hai là, dịp Tết lần này tất cả mọi người đều phải ở lại đây cùng nhau cố gắng luyện tập, có hoạt động nào bạn muốn trải nghiệm cùng với các thực tập sinh khác không?”

Câu hỏi này đã động đến điểm mù kiến thức của Đồng Quyện.

Thời đại tinh tế không có ngày Tết truyền thống, chỉ được nghỉ duy nhất vào ngày mùng Một tháng Giêng hàng năm. Đồng Quyện lúc đến đây mới biết được hóa ra con người ở hành tinh mẹ lại có nhiều ngày nghỉ lễ như vậy.

Sau khi được phổ biến kiến thức về các ngày lễ Tết, Đồng Quyện cũng chỉ nhớ mang máng là khi nào mà thôi, nhưng lại không nhớ tới các hoạt động liên quan.

[Gói sủi cảo, viết câu đối, xem chương trình Gala mừng Xuân.] Hệ thống nhắc nhở.

Đồng Quyện lập tức nói ra các đáp án Hệ thống liệt kê cho mình, chị nhân viên gật gù, rồi lại hỏi: “Vậy bạn còn nhớ mỗi dịp Tết đến ở nhà mình có chuyện gì thú vị không?”

Hệ thống: [Ký chủ đợi đã, để tôi tìm qua giúp cậu.]

Không cần phiền vậy đâu.

“Chuyện thú vị ạ… không có.” Đồng Quyện không muốn nói dối, dù sao thân phận của anh trên thế giới này cũng là một cô nhi, cũng không phải là không thể nói ra được, “Hồi nhỏ em lớn lên trong trại trẻ mồ côi, nên không có cảm giác gì mấy mỗi lần Tết đến ạ.”

Mà trong ký ức của anh, cũng không có quá nhiều ấn tượng về cha mẹ ở một thời không gian khác, chỉ có hai gương mặt mơ hồ, thế nên cũng chẳng khác gì một đứa trẻ mồ côi là bao.

Chỉ là, thỉnh thoảng sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, nhìn vào từng ánh đèn của các gia đình trong khu chung cư, nghĩ đến hình ảnh sinh hoạt vui vẻ ồn ào bên nhau của mọi người, anh sẽ cảm thấy rất buồn.

Đồng Quyện nhìn xuống sàn nhà sau đó lại ngẩng đầu lên, trở lại vẻ dịu dàng hòa nhã như thường ngày, chỉ là dáng vẻ hơi gầy ngồi một mình trên chiếc ghế chân dài có hơi to kia, trông mỏng manh tựa như một tờ giấy nhưng lại nhẹ nhàng nói ra những lời nặng nề như vậy, vừa nghĩ đến một chàng trai thích làm nũng còn hay cười nhưng bên cạnh lại không có một người thân nào, hiện trường bỗng nhiên trở nên yên lặng đến khó hiểu, bầu không khí buổi phỏng vấn vốn đang dễ chịu bỗng trở thành một vũng nước đọng không trôi đi được.

Các thực tập sinh tham gia chương trình đều chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, đáng ra họ đang ở độ tuổi được sung sướng ở nhà nhưng lại phải ra xã hội sớm đã đủ đáng thương lắm rồi, không ngờ Đồng Quyện ngay cả gia đình cũng không có.

Tất cả các nhân viên có mặt ở đây lúc này đều cảm thấy xót xa trong lòng, một đứa trẻ dễ thương như Đồng Quyện nên được nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương chiều chuộng.

Chẳng trách Đồng Quyện lại luôn thiếu cảm giác thân thuộc, như thể mình chỉ là một vị khách tình cờ đến với thế giới này và chưa bao giờ thuộc về nơi đây. Nhưng Đồng Quyện thật sự không nên như thế, thế giới tươi đẹp lãng mạn hòa thuận này, không nên thiếu một người chân thành và trong sáng như vậy.

Nhìn phản ứng của những người có mặt ở đây, Đồng Quyện biết rằng lời nói của mình đã khiến họ hiểu lầm, nhưng anh không còn cách nào khác nếu không nói như vậy, Tết Nguyên Đán sắp đến vào tháng sau ê-kíp chương trình hẳn đã chuẩn bị rất nhiều các hoạt động, vẫn là nên nói trước với bọn họ thì hơn.

“… Không sao đâu.” Chính Đồng Quyện là người ném đá vào vũng nước đọng trước: “Câu hỏi tiếp theo là gì vậy ạ?”

Trong cuộc phỏng vấn tiếp theo, các nhân viên xung quanh đều có chút lơ đễnh, trong lòng họ Đồng Quyện đã trở thành một con búp bê sứ mỏng manh, mối quan hệ vốn dĩ chỉ là hợp tác cùng có lợi, lúc này đã bắt đầu nảy sinh một số tình cảm, ngay cả phó đạo diễn phụ trách các thực tập sinh đều liên tục bảo đảm với Đồng Quyện sẽ không cho phát sóng đoạn phỏng vấn này.

Thậm chí ngay khi Đồng Quyện chuẩn bị rời đi, còn bị một anh trai quay phim kéo tay áo lại.

“Tiểu Đồng, đừng buồn nhé, cuộc đời của mỗi một người vốn là như vậy, một mình đến với thế giới này rồi cũng sẽ đến lúc một mình rời đi, phải nhìn thoáng ra em ạ.” Anh trai quay phim sau khi nói ra những lời không thể giải thích được, còn đến gần và nói nhỏ với Đồng Quyện rằng: “Thích ăn cái gì thì nói với anh, ngày mai anh sẽ lén mang vào cho em.”

Đồng Quyện: Hít hà.jpg

Lại còn có cả chuyện tốt như vậy ư!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN