Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng


Chương 26


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trông thấy bộ dáng dù anh có đồng ý hay không thì cậu vẫn sẽ làm của người kia, Đồng Quyện đành phải gật đầu, anh đặt thuốc vào tay Bùi Tư Nhiên rồi nói: “Thế thì cậu phải phục vụ tôi cho tốt vào!”

Bàn tay của Bùi Tư Nhiên chợt run lên, suýt nữa đã làm rơi mất chai thuốc, “Anh học cái kiểu nói chuyện này của ai vậy?”

“Chung Diệc.”

Khuôn mặt của cậu lập tức tối sầm: “Cậu ta đã nói gì với anh?”

“Không phải.” Đồng Quyện lắc đầu, “Có lần tôi đến phòng ký túc của hai người họ, nên đã nghe thấy như thế.”

Bùi Tư Nhiên thở dài, nói: “Sau này ít đến phòng ký túc của bọn họ thôi.”

“Được.”

Mặc dù Đồng Quyện không hiểu lắm vì sao lại thế, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Bùi Tư Nhiên vén ống quần của Đồng Quyện lên, anh có làn da trắng nõn, trên đầu gối trắng ngần lại hiện lên một màu đỏ nhạt, vì thế hai vết bầm tím càng trở nên rõ ràng thậm chí nhìn vào còn thấy hơi đáng sợ.

“Xin lỗi.” Bùi Tư Nhiên cúi đầu nói.

Lúc ở khu trượt tuyết cậu chỉ muốn trêu chọc anh một chút, nhưng bây giờ khi trông thấy Đồng Quyện bị thương thành ra thế này, lương tâm của Bùi Tư Nhiên đã lên án mạnh mẽ, “Hay là bây giờ tôi xuống dưới tầng tự ngã mấy lần nhé!”

Đồng Quyện: “?”

“Tôi bị ngã thì liên quan gì đến cậu.”

Không phải là vì anh quá ngốc sao?

Nhưng mà Đồng Quyện cũng không nói câu này ra, tuy rằng anb rất hiểu rõ bản thân mình nhưng mà anh cũng vẫn rất cần thể diện.

Bùi Tư Nhiên nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ không hiểu chuyện gì của Đồng Quyện, vì mới tắm xong nên đường nét thanh tú của anh lại càng trở nên dịu dàng hơn, điều đó khiến nơi đầu trái tim cậu tựa như nóng bừng lên.

Tại sao lại ngoan như vậy? Ngoan như thế này chắc hẳn rất dễ bị lừa, không được, cậu nhất định phải bảo vệ anh.

Bùi Tư Nhiên bóp một ít thuốc ra tay, vừa bôi lên chân Đồng Quyện vừa nói: “Sau này anh đi sát theo tôi đấy đã biết chưa, bọn họ đều không đáng tin đâu, chỉ có tôi là đáng tin cậy nhất thôi.”

Đồng Quyện cười khúc khích, đáp, “Bây giờ trông cậu chả khác nào một gã trai tồi định thả thính tôi cả.”

“Tôi không có ý đó!” Bùi Tư Nhiên vội vàng giải thích, “Tôi chỉ muốn anh biết rằng, có rất nhiều người đối xử tốt với anh, nhưng người đối với anh tốt nhất chỉ có thể là tôi.”

Đèn trong phòng rất sáng, nhưng đôi mắt của Bùi Tư Nhiên lại càng sáng hơn, Đồng Quyện bị nhìn như thế liền có phần hoảng hốt, thì thầm nói: “Nhưng cậu suốt ngày toàn bắt nạt tôi thôi.”

“Tôi nào có?” Bùi Tư Nhiên cực kỳ ngạc nhiên, hỏi ngược lại.

“Có!” Đồng Quyện bèn trút hết tất cả những ấm ức đã tích tụ hơn một tháng qua ra, “Cậu không gọi tôi là anh thì thôi, còn suốt ngày xoa đầu tôi, không biết là cứ xoa đầu như thế thì không cao thêm được nữa à…”

“Trong phòng thì nóng như thế này, mà còn không để cho tôi ăn kem.”

“Lúc chơi ném tuyết, còn dùng quả cầu tuyết đập vào người tôi.”

Bùi Tư Nhiên nghe đến đây gần như tức giận đến bật cười, “Không phải anh ném vào người tôi trước sao?”

Đồng Quyện bị người kia chặn họng.

“Không nhìn ra đấy, hóa ra anh còn thù dai như thế.” Bùi Tư Nhiên híp mắt lại, nói.

Đồng Quyện: “…”

Anh cảm thấy bản thân có chút nguy hiểm.

Bàn tay đang bôi thuốc của Bùi Tư Nhiên khẽ dùng sức, “Ban đầu cảm thấy anh không thông minh cho lắm, không ngờ còn thật sự dám ra oai với tôi như vậy, ngốc chết đi được.”

Đồng Quyện chỉ biết phục tùng không dám nói gì nữa, cho dù có bị bóp đau cũng chỉ có thể cắn môi chịu đựng.

Bùi Tư Nhiên liếc nhìn máy quay, đèn báo sáng vẫn đang nhấp nháy, cậu chỉ khịt mũi một cái rồi lẩm bẩm nói: “Tôi sẽ tính sổ với anh sau.”

Cậu nói nhỏ đến mức Đồng Quyện đang ngồi bên cạnh cũng không nghe thấy gì: “Cậu bảo gì cơ?”

“Không có gì.” Bùi Tư Nhiên trả lại chai thuốc cho Đồng Quyện rồi đi vào phòng tắm rửa tay.

Anh đặt chai thuốc kia lên tủ đầu giường, rồi cầm cuốn sách hôm qua mới đọc được một nửa lên, sau đó là tựa lưng vào gối rồi đợi thuốc mỡ trên chân khô lại.

Đó là những gì Bùi Tư Nhiên nhìn thấy khi cậu từ phòng tắm bước ra, Đồng Quyện mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, chân vẫn còn nguyên dấu vết vừa rồi cậu mới để lại, cổ chân mảnh khảnh đến mức mình có thể giữ lấy bằng một tay.

Chuyện này chuyện này sao lại giống như sau khi kết hôn vậy…

Vài ý nghĩ này nọ chợt lóe lên trong đầu Bùi Tư Nhiên, cậu bèn ho khan một tiếng, không dám nhìn Đồng Quyện nữa, thay vào đó là mắt nhìn thẳng vội đi về phía giường của mình.

“Cậu ngủ sớm thế à?” Sau khi Đồng Quyện thấy Bùi Tư Nhiên nằm xuống, cũng không thấy lén chơi điện thoại như mọi khi, nên anh mới cảm thấy có phần ngạc nhiên.

Một tiếng “ừ” buồn bực phát ra từ chiếc chăn bông trên giường bên cạnh.

“Vậy tôi tắt đèn nhé!”

Đồng Quyện dứt lời bèn đi tắt đèn trong phòng ký túc, anh chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ bên cạnh giường mình, chẳng qua là trong phòng rất yên tĩnh, Đồng Quyện cũng không tiện đọc sách, thế nên cũng tắt nốt đèn đi và bảo Hệ thống chiếu phim cho mình xem.

Thế nhưng Bùi Tư Nhiên ở bên cạnh lại không thể bình tĩnh được như vậy, lúc nãy cậu mới bôi thuốc cho Đồng Quyện, bàn tay và cổ tay này đều chạm vào chân anh, vừa rồi đã rửa mấy lần nhưng trên đầu ngón tay vẫn sót lại ít thuốc mỡ, cổ tay không động đến thì hương đào quen thuộc lại đang tỏa ra khắp trong chăn.

Toi rồi. Đêm nay bảo cậu phải ngủ thế nào đây.

hc3acnh-trang-trc3ad-210

Sau khi tập hai được phát sóng, các thực tập sinh đều có độ nổi tiếng nhất định, thế nên có vài công việc làm ăn cũng đã tìm đến.

Các thực tập sinh của lớp A gần như đều có những hợp tác riêng của mình, Văn Úc quay quảng cáo tinh dầu dưỡng tóc, Sơ Phương An nhận được một quảng cáo son dưỡng môi, Chung Diệc thì quay nước ép trái cây… Đồng Quyện đương nhiên cũng có, nhưng quảng cáo của anh lại là cùng quay với Bùi Tư Nhiên.

Hãng sữa chua Đại Quả Lập đã mời hai người họ cùng quay quảng cáo, Đồng Quyện quay vị đào còn của Bùi Tư Nhiên là vị quả lý chua đen. Trong khoảng thời gian quay quảng cáo, đội ngũ chương trình cũng đã sắp xếp cho cả hai một cuộc phỏng vấn chung với truyền thông.

Về vấn đề lịch trình, Đồng Quyện hoàn toàn đều nghe theo sự sắp xếp của tổ chương trình, nhưng anh chỉ quan tâm đến một điều: “Phí quảng cáo này sẽ được chuyển vào thẻ của em sao ạ?”

Nhân viên công tác ngơ ngác, khóc dở mếu dở nói: “Đúng vậy, sau khi thanh toán xong, nhân viên kế toán của chúng tôi sẽ chuyển qua cho cậu.”

“Được ạ được ạ.” Đồng Quyện liên tục gật đầu, “Cảm ơn anh, tổ chương trình đã vất vả nhận dùm em những công việc này rồi!”

Tuy rằng đây là những công việc do Đồng Quyện nhờ vào bản thân mới giành được, nhưng nhân viên chương trình đều xem đó như là những lời khách sáo, chỉ có điều là những lời khách sáo này lại quá thật thà, khiến anh ấy nghe được cũng cảm thấy dễ chịu.

Quảng cáo này được quay tại một studio tư nhân, cuộc phỏng vấn sau đó cũng sẽ được thực hiện tại đây.

Khi Đồng Quyện và Bùi Tư Nhiên đến hiện trường trong xe của chương trình, các cảnh quay gần như đã sắp đặt xong, sau khi hai người xuống xe đã được đưa thẳng vào phòng thay đồ, ở nơi đó đã có thợ trang điểm chờ sẵn từ lâu.

Mặc dù được quay cùng nhau, nhưng tạo hình của cả hai lại hoàn toàn khác biệt, cả người Đồng Quyện đều là một màu hồng, áo sơ mi màu hồng phấn của hoa anh đào, quần tây màu hồng mận, thậm chí khuôn mặt của anh cũng ửng hồng. Trong khi đó Bùi Tư Nhiên là một màu xám, áo sơ mi có màu tím sẫm, trên tai còn đeo một cái khuyên bạc.

Đồng Quyện cực kỳ ngưỡng mộ, nói: “Bùi Tư Nhiên, cậu đẹp trai thế!”

Bùi Tư Nhiên quay lại một cách ngượng ngùng, đáp, “Đây được gọi là tối ưu hóa vốn tự có.”

Đồng Quyện nhìn mình trong gương với hơi thở béo mập của bản thân từ trong ra ngoài, lại thở dài nghĩ, có lẽ đây là số phận, dù có ở kiếp nào thì anh cũng không thể thoát khỏi lời nguyền của quả đào.

Mặc dù hai quảng cáo này được quay trên cùng một tầng nhưng lại không ở cùng một phòng, sau khi rời khỏi phòng thay đồ, Bùi Tư Nhiên và Đồng Quyện đã được nhân viên dẫn đi riêng.

Căn phòng mà Đồng Quyện quay nằm ở phòng ngoài cùng bên trái của hành lang, căn phòng này cũng ngập tràn màu hồng phấn, trên bức tường trong cùng có một cái kệ cao ngang trần nhà. Từ trên kệ treo những chùm hoa đào và những cành cây đang rủ xuống, cành cây dài nhất còn dài đến tận thắt lưng Đồng Quyện, trong phòng còn có cả băng khô, bồng bềnh đầy tiên khí.

Bên cạnh “thềm hoa” này là một con đường hoa nhỏ, hai bên hàng hoa màu hồng phấn đều là những đồ chơi hình quả đào với những hình dạng khác nhau, phía sau là nền vải xanh đoán chừng là để sau đó sẽ thêm vào một số hiệu ứng đặc biệt.

Điều mà Đồng Quyện phải làm là đi ra khỏi hàng hoa, ngồi vào tấm bảng bên cạnh, sau đó đọc mẩu quảng cáo với chai sữa chua là được.

Lần quay quảng cáo này rất đơn giản, với kinh nghiệm ba lần lên sân khấu của Đồng Quyện thì hoàn toàn có đủ năng lực làm được, chưa kể ngoại hình lúc nào cũng trong trạng thái của anh đã được thợ trang điểm cẩn thận, cho dù có không làm gì mà chỉ cần đứng đó thôi thì có là người gỗ cũng thấy vui mắt rồi.

Người của nhãn hàng đứng bên cạnh cảm thấy rất hài lòng, phòng kế hoạch của bọn họ vì chuyện này cũng không cần phải cố gắng quá nhiều. Vài ngày trước các nhãn hàng đều đến chọn người đại diện trong chương trình 《One Sixth》, dù sao chi phí cũng rẻ lại bảo đảm được doanh số, thế nhưng nổi nhất là hai thực tập sinh Bùi Tư Nhiên và Đồng Quyện thì chưa ai dám tìm đến, vì ai cũng sợ tốn kém mà lại không đáng chi, chỉ có phòng kế hoạch của bọn họ là trực tiếp lựa chọn hai chàng trai này, sau khi tuyên bố xong còn lập tức vào cuộc, hơn nữa còn bàn bạc được luôn cả việc hợp tác.

Đặc biệt là mức giá của Đồng Quyện Bùi Tư Nhiên và các thực tập sinh khác đều ngang nhau, mọi thứ đều là do các nhãn hàng bọn họ đã tự suy diễn quá nhiều.

Bên phía nhãn hàng xem Đồng Quyện quay một lúc rồi lại qua chỗ Bùi Tư Nhiên xem thử, càng xem càng cảm thấy mình đã được hời lớn, bèn trực tiếp bảo cấp dưới chuẩn bị bữa trưa, đến buổi chiều Bùi Tư Nhiên và Đồng Quyện vẫn còn một cuộc phỏng vấn, để tiết kiệm thời gian nên chỉ có thể gọi đồ ăn mang đến đây.

Sau khi quay quảng cáo xong sẽ chuyển qua chụp ảnh tuyên truyền, bao gồm cả ảnh trên hộp bao bì, tờ rơi tại các cửa hàng, standee tại càng trung tâm thương mại và ảnh card trong hộp quà v.v… đều được chụp cùng một lượt, đợi đến bữa trưa là có thể chọn hình trong khi ăn.

Lúc chọn hình thì Đồng Quyện mới nhìn thấy khung cảnh của Bùi Tư Nhiên ở bên đó, bố cục của cậu cao cấp hơn anh rất nhiều, bên anh giống như một công viên còn bên chỗ Bùi Tư Nhiên lại giống như một công ty chuyên về tổ chức sự kiện cho đám cưới vậy.

Bùi Tư Nhiên được bao quanh bởi những quả bóng bay hydro màu xám đậm và tím sẫm, chắc chỉ còn thiếu mỗi giăng lên một biểu ngữ trên đó nói rằng đám cưới của Bùi Tư Nhiên và cô XXX mà thôi.

Người của bên nhãn hàng gọi cho bọn họ một con vịt quay đặc sản của địa phương, hai người trực tiếp ngồi trước máy tính và bắt đầu ăn.

Đồng Quyện thuần thục mở túi đồ ăn ra, ước chừng trong khoảng thời gian này phải ăn uống quá đạm bạc, thế nên vừa trông thấy thịt thà hấp dẫn là anh đã thấy hơi phấn khởi, “Ôi còn có cả hành sợi nữa này.”

“Ăn vịt nướng sao có thể thiếu hành thái sợi được? Nhưng mà nói trước nhé, chúng ta đang quay quảng cáo đó, không được ăn đâu.” Bùi Tư Nhiên nói.

“Tôi là người rất coi trọng đạo đức nghề nghiệp đó nhé!” Đồng Quyện lười tính toán với cậu, tay phải bèn gắp một miếng thịt vịt lên rồi dùng tay trái lật xem mấy tấm ảnh, kết quả là thiếu chút nữa đã đứng hình vì dáng vẻ của mình trên màn hình.

Bức ảnh này đã bắt được một góc rất kỳ diệu, lúc đó anh đang ngồi trên con đường hoa chỉ là con đường kia có hơi thấp, lúc mới ngồi xuống Đồng Quyện không ngồi vững nên tý nữa đã ngã dập mông.

Thấy Đồng Quyện có gì đó không ổn, Bùi Tư Nhiên bèn nhìn theo, sau khi thấy cử chỉ hài hước của anh trên màn hình liền phá lên cười không thương tiếc, sau đó còn gắp một miếng thịt vịt cho anh rồi nói, “Nào, ăn miếng phao câu này đi, ăn gì bổ đó!”

Đồng Quyện: “???”

“Cậu đi mà ăn phao câu ấy, ngày ba bữa đều phải ăn!!!”

“Đùa anh thôi, chỗ này làm gì có phao câu.”

Đồng Quyện hừ một tiếng, cũng không động đến miếng thịt vịt kia, thay vào đó là trượt ghế đến bên cạnh Bùi Tư nhiên, vươn tay ra tóm lấy con chuột máy tính, “Để tôi xem ảnh cậu chụp nào.”

Bùi Tư Nhiên thì lại nắm chắc lấy con chuột của mình, đáp: “Anh đừng có mơ.”

“Cậu bỏ tay ra!”

“Không đời nào.”

Những nhân viên xung quanh không biết từ bao giờ đã trở nên im lặng: Đệt, có đường ăn kìa! Tại sao đang giờ nghỉ trưa mà cũng phải đút thức ăn cho chó cho bọn họ vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN