Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng


Chương 36


Trong phòng tập số ba, sáu người bọn họ đều ngồi trên sàn nhà, cùng nhau xem video của 《Lost Lover》.

Có một số điểm khác biệt so với bản gốc, bản thực tập sinh vẫn giữ nguyên động tác vặn hông quan trọng nhất, trong khi đó các động tác khác đã được chỉnh sửa ở một mức độ nhất định, bọn họ xem xong cũng thấy thở phào, dẫu sao thì họ vẫn chỉ là những thực tập sinh còn chưa được ra mắt, chưa thể bung xõa hết mình được, nếu như thật sự phải nhảy vũ đạo gốc trên sân khấu thì sẽ xấu hổ lắm.

“Mọi người đã xem xong rồi thì bây giờ chúng ta cùng chọn center nhé!” Tôn Lạc Đệ vẫn là người dẫn dắt tổng thể, “Tôi sẽ đếm ngược đến ba, các cậu cảm thấy ai thích hợp với vị trí C nhất thì cứ việc chỉ về phía người đó.”

“Nào, 3,2,1——”

Trước khi Đồng Quyện chậm chạp giơ tay lên thì trước mặt đã xuất hiện năm ngón tay rồi, anh chợt trợn tròn mắt, nói: “Tôi á?”

“Chúc mừng anh!” Tôn Lạc Đệ đã nhanh chóng ấn miếng dán có chữ C lên người của Đồng Quyện, sau đó cầm miếng dán có chữ L lên và hỏi: “Vậy ai làm đội trưởng nào?”

“Cậu làm luôn đi!” Hoắc Khanh Lâm nói.

Những người khác cũng gật đầu theo, Trì Niên còn nói thêm, “Tôi cũng nghĩ Tôn Lạc Đệ rất thích hợp.”

Sau tất cả thì trong số bọn họ, Tôn Lạc Đệ luôn là người đầu tiên cue đến trình tự nên làm thế nào, cậu ta là người rất có ý thức của một đội trưởng.

“Vậy thì tôi đành nhận thôi!” Tôn Lạc Đệ tự dán chữ L lên người rồi vỗ tay nói: “Thế bây giờ chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?”

Thời gian luyện tập cho sân khấu của vòng công diễn thứ ba hơi ngắn, mà độ khó của 《Lost Lover》cũng không ít, Tôn Lạc Đệ với tư cách là đội trưởng sau khi nhấn mạnh tầm quan trọng của vấn đề, bèn cùng những người khác ấn định thời gian luyện tập.

Mấy ngày nay, bọn họ đều tập theo lịch trình sáng tập bốn tiếng, chiều tập bốn tiếng, đến tối lại tập thêm hai tiếng, đợi đến khi đã quen dần với các động tác mới có thể nghỉ ngơi.

Trong số sáu người chỉ có Đồng Quyện là nằm trong số các thực tập sinh ở vị trí đầu, Tôn Lạc Đệ thì nằm ở thứ hạng giữa và bốn người còn lại ở vị trí cuối cùng, muốn theo kịp tiến độ của anh thì vẫn còn chút khó khăn.

Mà Đồng Quyện xinh đẹp như vậy, nói chuyện lại cứ nhẹ nhàng nhẹ nhàng, ngay cả cái từ “tập lại” thốt ra từ miệng anh thôi nghe cũng rất dễ chịu.

Chẳng qua là sau khi tập đi tập lại đến mấy chục lần, bọn họ đều không chịu nổi nữa, máy sưởi trong phòng tập được mở rất vừa vặn, tóc tai ướt đẫm mồ hôi, đến tóc mái cũng bị vuốt ngược cả lên.

Vương Nghiên Xuyên yếu ớt dựa vào tường, liên tục xua tay: “Không được rồi Quyện Quyện ơi, nghỉ một lát đi.”

“Đúng đấy Quyện Quyện!” Trì Niên nói, “Em hết hơi rồi!”

Phương Trần Trạch cũng thở hổn hển, nói: “Không nhìn ra được, anh, anh thật sự là ma quỷ, đó!”

Sau một buổi sáng luyện tập, mấy người này đã đổi cách gọi từ Đồng Quyện thành Quyện Quyện hết với nhau, tự nhiên quan hệ cũng trở nên thân thiết hơn nhiều, trong lòng cũng có vài phần tôn trọng anh. Trước đây không tiếp xúc mấy với các thực tập sinh ở top đầu, hiện tại sau khi được ma quỷ huấn luyện, phải thừa nhận rằng người ta thành công là xứng đáng.

Nếu như không có Đồng Quyện dẫn dắt, bọn họ đã không tự hành hạ mình như thế này.

“Được rồi…” Đồng Quyện thì không  cảm thấy gì, nhưng trông thấy mọi người đều mệt mỏi nên cũng thả lỏng hơn, “Vậy nghỉ ngơi một lát đi!”

Tôn Lạc Đệ vừa lau mồ hôi vừa hả hê nói: “Giờ thì các cậu đã biết, trước đây tôi đã nhận được sự đối xử ma quỷ như thế nào với anh Bùi và Quyện Quyện rồi đó!”

“Không lẽ anh Bùi còn ghê hơn thế này…” Hoắc Khanh Lâm lẩm bẩm.

“Nếu không thì cậu nghĩ sao tôi lại chịu gọi cậu ấy là anh Bùi?” Tôn Lạc Đệ dành cho người kia một ánh mắt mang ý nghĩa đã biết còn hỏi.

Hoắc Khanh Lâm bèn vỗ vai cậu ta, “Người anh em, cậu chịu khổ rồi!”

Đồng Quyện cũng ngồi xuống bên cạnh mấy người kia, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ bèn mỉm cười nói, “Có nói quá không thế!”

“Sao lại không.” Trì Niên lúc này còn đang thở gấp nói, “Trước đây em vẫn luôn là con cá muối, bây giờ anh lại bắt em trở mình như vậy, khó khăn lắm ấy!”

“Vậy thì phải chăm chỉ thôi!” Đồng Quyện tốt tính bèn khuyên nhủ cậu ta, “Chỉ nằm nghiêng có một bên sẽ bị cháy đấy!”

Tôn Lạc Đệ bất lực đỡ trán: “Sao lại nghĩ tới chuyện ăn cơm nữa rồi.”

Trì Niên bị rán cháy còn nói đỡ cho Đồng Quyện: “Thì cũng sắp tới giờ rồi còn gì, nghĩ đến ăn thì có làm sao?”

Thấy có người nói đỡ cho mình, Đồng Quyện giống như tìm được đồng bọn liền hung hăng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”

Dáng vẻ ngoan ngoãn của anh rất dễ bị lừa gạt, hoàn toàn chẳng giống như cái tên ma quỷ vừa hô hào tập đi tập lại vừa rồi.

Phương Trần Trạch thở dài, “Quả nhiên là người đẹp nói gì thì cũng không thể tin được.”

Trong lúc mấy người bọn họ đang tán gẫu, cửa phòng luyện tập lại vang lên ba tiếng gõ cửa từ bên ngoài, sau đó là một giọng nói quen thuộc từ cửa truyền nào: “Đồng Quyện——”

Hình như đó là tiếng của Bùi Tư Nhiên.

Đồng Quyện lập tức quay đầu nhìn về phía cửa, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở nơi đó, hai tay đút túi.

“Bùi Tư Nhiên!”

Đồng Quyện từ sàn nhà đứng lên, nhảy nhót chạy về phía Bùi Tư Nhiên rồi lại được cậu ấy ôm chặt.

“Cậu đến rồi à!” Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui mừng.

Mái tóc xanh của Đồng Quyện vốn dĩ rất lạnh lùng, ngay cả những thực tập sinh đã luyện tập với anh cả một buổi sáng cũng nghĩ như vậy, chỉ không ngờ là Bùi Tư Nhiên mới xuất hiện một giây thôi thì Đồng Quyện liền trở thành chú bướm tung tăng, bay đi hút nhụy hoa chạy ào đến bên người kia, nhỏ nhắn đến không ngờ.

Đáng ghét nhỉ, tự nhiên lại thấy gato mới chết.

Năm người bọn họ liền nhìn nhau, Tôn Lạc Đệ đưa ra đề nghị: “Hay là chúng ta đến căn tin ăn trước đã.”

Trì Niên là người đầu tiên gật đầu ủng hộ: “Đi thôi, còn ở đây nữa thì tôi cảm thấy mình sắp no đến nơi rồi!”

“Cái cậu này đúng là!” Phương Trần Trạch lắc đầu cười: “Chúng ta dọn dẹp chút rồi đi!”

Bùi Tư Nhiên còn chưa mở lời đã trông thấy vài người khác ở trong phòng đang tiến lại gần mình, cậu liền vô thức nhướng mày lên.

Tôn Lạc Đệ: “Cho qua cái nào, chúng tôi phải đến căn tin ăn cơm đây!”

“?” Đồng Quyện quay đầu dò hỏi, “Buổi luyện tập đã kết thúc rồi sao?”

“Đầu giờ chiều lại bắt đầu nhé.” Tôn Lạc Đệ vẫy vẫy tay, đi qua người anh.

Động tác của vài người còn lại cũng giống hệt cậu ta, vẫy tay xong bèn đi mất.

“Không phải chứ, này?” Đồng Quyện mở miệng gọi mọi người lại, nhưng bọn họ đã nhanh chân đi trước một bước, thế nên anh chỉ đành nhìn theo bóng dáng của cả nhóm biến mất ở góc hành lang.

“Đúng lúc chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lúc!” Có lẽ Bùi Tư Nhiên hiểu được ý của mấy người kia, cậu kéo Đồng Quyện vào trong phòng rồi ngồi xuống: “Tiến độ của mọi người đến đâu rồi?”

“Cũng ổn, đã tập xong vũ đạo rồi!”

“Mọi người hát bài gì thế?”

Đồng Quyện bèn hướng về phía cánh cửa, hất cằm, 《Lost Lover》.

“Cái gì?” Bùi Tư Nhiên vẫn đang duy trì vẻ mặt lạnh lùng lập tức suy sụp, dấu chấm hỏi ở cuối câu suýt chút nữa khiến cậu lạc giọng, “Tổ chương trình cho nhóm anh nhảy bài đó thật hả???”

“Có biên đạo lại mà, hơn nữa——”

Nhưng lời anh nói lại bị Bùi Tư Nhiên cắt ngang.

“Thế cũng không được!” Cậu nói, “Anh đã là người lớn chưa mà nhảy cái kiểu đó?”

Đồng Quyện chớp mắt, hỏi: “Thế các cậu thì nhảy bài gì?”

Bùi Tư Nhiên lập tức cảm thấy ren rén.

Đồng Quyện cũng cảm thấy có gì đó không ổn, “Sao không nói gì nữa.”

“《Yesterday》.”

“Của cô Lăng Uyển đúng không?”

Bùi Tư Nhiên nhìn vào ánh mắt của Đồng Quyện, gật đầu.

《Yesterday》của Lăng Uyển mặc dù không nổi tiếng như 《Lost Lover》, nhưng nếu xét về thể loại sexy, bài hát kia không đứng thứ hai thì cũng phải thứ ba.

“Thế thì có gì khác nhau.” Đồng Quyện liếc nhìn người trước mặt một cái, “Cậu thì lớn rồi?”

“Không phải.” Bùi Tư Nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng, cậu không chỉ chưa thành niên mà còn kém Đồng Quyện một tuổi.

Đồng Quyện lại nói: “Đã là người lớn chưa mà nhảy thể loại đó?”

Bùi Tư Nhiên rụt cổ lại, hoàn toàn không nhìn ra được vẻ kiêu ngạo ban nãy, có điều là cãi miệng vẫn cãi rất khoẻ: “Nhưng tôi nhảy thì được còn anh thì không thể.”

“Sao tôi lại không thể nhảy?”

Đồng Quyện ghét người khác nói điều này với mình nhất.

Từ khi anh sinh ra, có người đã nói với Đồng Quyện rằng Omega không thể vào học viện quân sự, Omega không thể vào hội đồng, Omega không thể lái cơ giáp, Omega không thể thế nọ, Omega không thể thế kia…

Lùi vạn bước mà nói, cho dù có thể thuyết phục được chính mình, Omega cũng rất dễ bị tin tức tố ảnh hưởng, không thể làm một số việc trọng yếu, thế nhưng ở thế giới hiện tại không có tin tức tố, không có Alpha và Omega, vì sao cứ phải là anh thì không thể?

Khuôn mặt Đồng Quyện lạnh lùng, nhìn chằm chằm Bùi Tư Nhiên, “Mọi người đều là đàn ông con trai với nhau, cậu đang kỳ thị tôi sao?”

Bùi Tư Nhiên nghe thấy vậy bèn ngẩn ra.

Cậu chưa từng nhìn thấy Đồng Quyện như thế này bao giờ, khuôn mặt với ngũ quan xinh đẹp kia bỗng trở nên lạnh lùng đầy kiêu ngạo, sống lưng thẳng tắp như thiên nga trắng cao quý, càng giống như một tiểu thiếu gia trời sinh đã được nhiều người yêu thích.

Dường như đây là lần đầu tiên Bùi Tư Nhiên nhìn thấy Đồng Quyện để lộ ra vẻ ngoài mạnh mẽ tới như vậy, nhưng cũng chính vì thế mà cậu lại càng bị mê hoặc càng yêu thích hơn.

“Bùi Tư Nhiên!”

Thấy người này ngơ ngác nhìn mình thay vì trả lời, Đồng Quyện nhíu mày nói, “Trả lời tôi.”

Giọng điệu không có chút ấm áp nào khiến Bùi Tư Nhiên hoàn hồn, vội vàng giải thích: “Không, ý tôi không phải vậy.”

“Tôi không có ý xem thường anh.” Bùi Tư Nhiên nói, “Anh tin tôi đi, Đồng Quyện, chỉ là vì tôi không muốn dáng vẻ của anh bị người khác nhìn thấy.”

Đồng Quyện sững sờ, không kịp phản ứng.

Bùi Tư Nhiên giống như dòng sông được mở cửa đập, bèn nói ra hết những suy nghĩ thực sự trong đầu mình, “Bây giờ anh xinh đẹp như thế, đứng trên sân khấu mà làm những hành động như vậy thì lại càng đẹp hơn.”

“Con người tôi rất ích kỷ, tôi chỉ muốn anh xinh đẹp cho mình tôi thấy thôi.”

“Xin lỗi.”

Trong đầu Đồng Quyện chợt “bùm” một tiếng, lắp bắp nói: “Cậu, cậu nói gì thế.”

Gò má anh cũng đỏ lên, những đường mạch máu nơi dái tai cũng trở nên cực kỳ chói mắt, hoàn toàn không còn vẻ mạnh mẽ vừa rồi.

Nhìn thấy Đồng Quyện mềm lòng, Bùi Tư Nhiên liền thừa thắng xông lên: “Tôi làm sao có thể kỳ thị anh được? Tôi còn tiếc mỗi ngày không thể đặt anh trong lòng bàn tay mình.”

“Đừng nói những lời như vậy.” Mặt Đồng Quyện đỏ bừng, mím môi do dự xin lỗi, “Lúc nãy tôi có hơi nặng lời, xin lỗi.”

“Không sao, vậy anh không giận tôi nữa chứ?”

Đồng Quyện gật đầu.

“Tôi không tin, mấy người xinh đẹp như các anh thì chỉ toàn lừa người khác thôi. Nếu như anh không giận tôi nữa thì phải ôm tôi một cái mới được.”

Ôm?

Đồng Quyện nhìn xung quanh, “Như vậy không hay lắm đâu…”

“Thế là anh vẫn giận tôi rồi.” Bùi Tư Nhiên sụt sịt hai lần, trông thật đáng thương.

Xem ra không ôm không được mà.

Đồng Quyện thở dài, chủ động ôm lấy Bùi Tư Nhiên, “Như này là được rồi chứ?”

Không ngờ, ngay khi cánh tay của anh mới chạm vào lưng Bùi Tư Nhiên, cả người đã bị cậu giữ chặt, chàng trai cao hơn một mét tám bỗng cúi đầu xuống, tựa như chú chó con dùi dụi vào hõm vai anh.

“Đừng nghịch, ngứa lắm!”

Đồng Quyện không thể tránh đi được, mái tóc của cậu khiến hõm vai bên này của anh ngứa ngáy, nhưng sức người kia lại quá lớn khiến Đồng Quyện không thể nhúc nhích nổi dù đã cố đẩy ra vài lần.

Không biết qua bao lâu, đầu Bùi Tư Nhiên mỏi nhừ, dán thẳng lên người anh.

“Đồng Quyện!”

Bởi vì được vùi vào lớp vải áo mềm mại, nên giọng nói của Bùi Tư Nhiên có phần nghèn nghẹn.

“Tôi sẽ không bao giờ không bao giờ làm tổn thương anh, hãy thử tin tưởng tôi, được không.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN