Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật - Chương 8: Hội chị em mặt hoa giả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật


Chương 8: Hội chị em mặt hoa giả


Mắt Cố Sanh Sanh sáng lấp lánh, vội hỏi tới: “Có điều cái gì?”

Thẩm Vọng nói: “Tôi muốn đi tắm.”

Cơ thể sốt cao nên vã mồ hôi đầy người, mặc dù đang gữa mùa đông, nhưng đối với thói quen sạch sẽ từ xưa đến nay của Thẩm Vọng vẫn là không có cách nhịn được.

Cố Sanh Sanh “A” một tiếng, giọng điệu khó xử: “Nhưng anh còn chưa hết sốt mà. Đi tắm làm bệnh nặng hơn đó, mà bệnh nặng chỉ có thể tiếp tục ăn cháo loãng thôi, mà ăn như thế lại không đủ chất dinh dưỡng, rồi lại tiếp tục phát sốt…”

Lại lý sự cùn nữa rồi đây.

Thẩm Vọng lên tiếng chặn lời cô: “Muốn ngủ dưới đất?”

“… không muốn.” Cái đuôi nhỏ liền cụp xuống.

Khóe môi Thẩm Vọng nhếch lên một nụ cười đắc thắng. Chợt nghe Cố Sanh Sanh nói tiếp: “Nhưng tôi cũng không muốn anh bị bệnh.”

Thẩm Vọng đơ người. Những lời chân thành dứt khoát nói ra, trong lòng liền giống như bị bàn chân nhỏ của chú mèo con cào một cái.

Không đợi Thẩm Vọng kịp hoàn hồn, Cố Sanh Sanh đã tự giác từ ngực anh chui ra. Cô chập chạm nhích ra phía ngoài mép chăn, một tay vẫn im lặng nắm chặt vạt áo Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng khôi phục lại tinh thần, tách những ngón tay kia ra: “Đi xuống.”

“Không đi.” Nhân tại ốc diêm hạ*, Cố Sanh Sanh không đành lòng chịu khuất phục: “Chờ anh hết sốt rồi, tôi giúp anh tắm rửa. Được không?”

*Nhân tại ốc diêm hạ: ý nói khi bị người khác khắc chế phải biết tạm thời nhân nhượng.(Theo rungthanthoai.wordpress.com)

Giọng nói ôn nhu mềm mại, cuối câu như gắn một cái móc nhỏ, không người đàn ông nào có thể cự tuyệt nổi.

Thẩm Vọng: “Tới đây.”

“A?” Cố Sanh Sanh nghĩ rằng mình đã thuyết phục được anh, liền kinh hỉ* nhích gần đến.

*Kinh hỉ: vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Cách tấm chăn, cô ngước đầu lên nhìn Thẩm Vọng, vài sợi tóc mượt mà lành lạnh rơi trên gối và gương mặt anh, mang theo mùi hương tường vi nhàn nhạt.

Đột nhiên Thẩm Vọng nắm chặt lấy cằm cô, hô hấp nóng rực, giọng nói lạnh lẽo: “Đừng làm nũng với tôi. Nếu không thì…”

Thẩm Vọng dừng lại một chút, ngón tay cái theo bản năng vuốt ve, cảm xúc khác thường.

Cố Sanh Sanh hất tay anh ra. Nệm trên giường đột nhiên nảy lên một phát, hình như có một chú thỏ kinh hãi vừa phóng ra.

Cố Sanh Sanh đỏ mặt phản kháng: “Anh làm gì đó! Sao lại siết cằm người ta!”

Sắc mặt Thẩm Vọng cũng khó coi không kém. Cảm xúc khác thường kia rõ ràng như một thứ bổ sung, ý muốn nhắc nhở anh, người phụ nữ này không những ác độc ngu ngốc, mà còn có gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ rẻ tiền nữa.

Cố Sanh Sanh soi gương, sờ sờ lên cằm, nguy hiểm quá, chưa có bị nắn lệch.

Vừa thở phào nhẹ nhõm lại lặng lẽ đổ lệ: Xấu quá, một lần soi gương một lần khóc!

Thẩm Vọng lạnh nhạt nói: “Đồ xấu xí, đến đây.”

Cố Sanh Sanh dậm chân: “Anh mới xấu! Xấu xí nhất.”

Ngoài cửa bỗng nổ ra một tiếng sấm vang trời.

Cố Sanh Sanh run rẩy, khóc thành tiếng: “Huhuhu, anh không xấu, là tôi xấu, tôi xấu xí…”

Một tiếng cười nhẹ, như tiếng gõ vào đồ đồng, mà quyến rũ chúng sinh. Cố Sanh Sanh vô thức quay đầu lại, Thẩm Vọng một mặt vẫn vô cảm, giống như tiếng cười kia chỉ là ảo giáo.

Anh ra lệnh: “Không được khóc, đến đây.”

Thẩm Vọng không chút để ý đến ngữ điệu nhưng lại lộ ra uy lực làm cho người khác không thể phản kháng.

Cố Sanh Sanh cố nín khóc, nấc lên một cái. Cô buồn bã chống cự: “Không thèm, anh chê tôi xấu huhuhu…”

Thẩm Vọng không kiên nhẫn nói: “Khóc thêm tiếng nữa, đêm nay ngủ dưới đất.”

“Thì vốn dĩ tôi ngủ dưới đất huhu… Ơ, anh, anh để tôi ngủ trên giường à?” Cố Sanh Sanh phản ứng chậm nửa nhịp, cao giọng nói.

Thẩm Vọng có chút phiền muộn, vừa nãy đại não chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra câu nói đó: “Câm mồm, ngủ dưới đất.”

“Tôi muốn ngủ trên giường, ngủ trên giường cơ!” Cố Sanh Sanh lộc cộc chạy vọt tới mép giường, nhanh nhẹn xốc chăn lên chui vào, “Thẩm Vọng, anh thật là…”

“Câm mồm. Nói thêm tiếng nữa thì xuống ngay.” Giọng Thẩm Vọng lạnh băng, “Tắt đèn.”

Cố Sanh Sanh kinh ngạc: “Sao anh biết tôi chưa tắt đèn?”

Thẩm Vọng giơ tay lên, Cố Sanh Sanh tắt đèn xong liền chui vào trong chăn nằm ngay ngắn. Lúc này cô ngoan ngoãn như một chú chim nhỏ, không dám ho he tiếng nào.

Bên tai dần thanh tĩnh lại, Thẩm Vọng lẳng lặng nằm ngủ.

Cố Sanh Sanh bắt đầu sột soạt cử động. Cô gác đôi chân lạnh buốt của mình lên chân Thẩm Vọng. Thân thể cô yếu ớt sợ lạnh, người Thẩm Vọng lại nóng rực, viêm dương khí cuồn cuộn không dứt.

Chân Cố Sanh Sanh một lát sau đã ấm lại, thấy Thẩm Vọng vẫn không có động tĩnh gì, lương tâm cô bắt đầu nảy sinh ý định ăn hiếp người, liền chọc chọc cánh tay Thẩm Vọng, xin xỏ: “Thẩm Vọng Thẩm Vọng, tôi có thể nói một câu không?”

“Không được.”

Cố Sanh Sanh nhỏ giọng: “Cho tôi nói đi, ngày mai làm cho anh một món thịt.”

“Bò bít tết.” Thẩm Vọng không dừng lại, bổ sung thêm: “Hôm nay cô ăn món đó.”

“Woa, mũi anh thính hơn chó luôn nha!” Cố Sanh Sanh khen ngợi.

“… không được phép nói.”

Cố Sanh Sanh phải đồng ý làm lại món trứng bác sữa bò mà hôm nay anh chưa được ăn mới đổi lại cơ hội nói chuyện lần thứ hai: “Tôi nghĩ ngày mai phải đi ra ngoài một chuyến.”

Lời vừa nói ra, nhiệt độ trong chăn trong nháy mắt dường như có chút ngưng kết. Cố Sanh Sanh chờ nửa ngày, dò hỏi tiếp: “Có thể chứ? Đã lâu rồi tôi không ra ngoài, nên nhân cơ hội này muốn đi gặp gỡ bạn bè một chút, tiện mua thêm ít hương liệu để nấu nướng luôn.”

Một khoảng trầm mặc kéo dài trong đêm.

Thì ra là vậy. Mấy ngày nay khác thường, cố ý tiếp cận chăm sóc, đều có lý do cả. Nực cười hơn là anh lại thấy có chút dao động.

Đến khi Cố Sanh Sanh sắp chìm vào giấc ngủ, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Tùy cô.”

Cố Sanh Sanh cao hứng nói: “Tốt quá! Tôi có thể lấy lại điện thoại của mình không?”

Thẩm Vọng không để ý đến cô.

Thẩm Vọng xưa nay vốn lạnh lùng, Cố Sanh Sanh cũng không nghĩ ngợi nhiều. Đợi một lúc lâu, thấy anh có vẻ đã ngủ rồi, Cố Sanh Sanh mới lặng lẽ duỗi tay nắm lấy ngón tay anh, muốn giúp anh điều trị thân thể.

Vừa chạm tới ngón tay Thẩm Vọng liền bị hất thẳng ra.

Cố Sanh Sanh hoảng sợ, lúc này mới an phận nhắm mắt đi ngủ, không dám lộn xộn nữa.

***

Buổi sáng mùa đông, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ phòng bếp, tia nắng xiên xiên hắt đến phía trên chiếc thớt gỗ. Một đôi tay nhỏ nhắn đang nhào nắn cục bột trắng như tuyết, nhào đến khi bột mềm mịn bóng loáng, cán mỏng ra, cắt thành miếng nhỏ, kéo mì, động tác thành thục như nước chảy mây trôi, quả là một khung cảnh đẹp mắt.

Sau khi nước canh màu đỏ thẫm trong nồi sôi lên thì thả mì vào nấu cùng. Chờ nước sôi thêm lần nữa, lại rải thêm ít rau cần cắt nhỏ, hương thơm dìu dịu liền bốc lên, thật quá sức kỳ diệu.

Chị Lý đứng một bên quan sát Cố Sanh Sanh từ đầu đến cuối, bị bội phục sát đất: “Phu nhân, kỹ thuật của cô không thua kém đầu bếp Thẩm gia chút nào cả! Chỉ là tôi không hiểu tại sao lại làm sợi mì như thế này?”

Cố Sanh Sanh đậy kỹ bát mì lại để giữ ấm, cười nói: “Mắt Thẩm Vọng không tốt, như thế này dễ ăn hơn.”

Bột được kéo thành những miếng nhỏ có chiều dài cỡ một lóng tay, kích thước vừa khớp miệng.

Chị Lý bừng tỉnh, vành mắt nhanh chóng đỏ lên. Phu nhân lương thiện thương người thế này, chỉ mong thân thể tiên sinh có thể mau khỏe lại, như thế mới không phụ tấm lòng chăm sóc của phu nhân được.

Cố Sanh Sanh không biết một màn trong lòng này của chị Lý. Cô tự mình bưng bát mì lên lầu, vui vẻ đi đổi giấy thông hành.

Bát mì cà chua trứng nóng hổi, bột được cán bằng tay nên sợi mì rất dai, mùi hương thơm phức ngào ngạt. Nước canh hầm từ cà chua, hương vị nồng đậm, có chút chua chua, đủ để dụ dỗ cái tên bệnh nhân đang thèm khát trên lâu kia. Thêm rau cần như vẽ rồng điểm mắt, làm cho hương vị càng tuyệt diệu hơn.

Sáng sớm mùa đông, ánh sáng mặt trời mỏng manh như ngọc lưu ly, lạnh lẽo mà dứt khoát chiếu lên khuôn mặt. Bát mì nóng hổi sưởi ấm hai tay, phủ lấp dạ dày trống rỗng, huyết mạch toàn thân dần thông suốt, cảm giác chính là thoải mái cực kỳ.

Ăn uống no say rồi, tâm tình cũng tốt hẳn lên. Chân mày Thẩm Vọng giãn ra, anh tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, cuối cùng đưa tay lên ấn chuông.

Bộ đàm bên giường vang lên, truyền đến tiếng bảo vệ cung kính chào hỏi.

Thẩm Vọng lạnh lùng nói: “Cho phu nhân ra ngoài.”

Tay áo bị người nào kéo kéo, giọng nói nhỏ nhẹ nhắc nhở: “Điện thoại, điện thoại nữa.”

Dừng một chút, lại nói thêm một câu: “Trả điện thoại cho cô ấy.”

Cố Sanh Sanh vui mừng nhảy lên, chạy tới chạy lui trong phòng ngủ thử quần áo trước gương, làm như đây là lần đầu tiên được ra ngoài, cứ luyên thuyên nói mãi không yên.

Cũng may là tâm trạng của Thẩm Vọng khá tốt, chỉ nhàn nhạt nói: “Còn chạy nữa tôi đánh gãy chân cô, không cần đi nữa.”

Tiếng bước chân đột nhiên im bặt. Cố Sanh Sanh từ bỏ kế hoạch thay một bộ đồ khác: “Tôi đã thu dọn gọn gàng rồi, tôi muốn đi ra ngoài!”

Giọng nói của cô tràn ngập vui mừng, như một chú chim nhỏ muốn trốn thoát khỏi lồng giam, một đi không trở về.

Thẩm Vọng nắn ngón tay, nhớ lại bát mì lúc nãy, từng sợi mì cắt ngắn hoàn hảo cho vừa miệng, cuối cùng chỉ nhả ra đúng một chữ: “Ừ.”

Nhưng Cố Sanh Sanh còn tiếp tục dặn dò: “Cơm trưa tôi đã nấu sẵn rồi, khi nào đói thì gọi chị Lý lên đẩy anh đi ăn. Thuốc cũng ở đây, nhất định phải uống đúng giờ đó. Cần thứ gì cứ nói, tôi sẽ mua về cho anh.”

Thẩm Vọng lập tức cảm thấy cô một đi không trở lại cũng có chỗ tốt: “Không có, đi đi.”

“Anh ngoan ngoãn ở nhà, chờ tối nay tôi về làm bít tết cho anh ăn nhé!” Cố Sanh Sanh quẳng lại một câu cuối cùng rồi vui vẻ chạy đi.

Lần này đã được dọn đường sẵn, phía trước là cổng biệt thự rộng mở đang đón chờ cô. Một chiếc lamborghini đỗ trước cửa từ sớm, hơn hai mươi vệ sĩ đã từng ngăn cản cô giờ đang cung cung kính kính thay cô kéo cửa xe ra.

Cố Sanh Sanh cao quý vươn một tay ra: “Điện thoại.”

Bảo vệ nâng tay lên, biểu cảm có chút xấu hổ: “Phu nhân, tôi cũng chỉ là nghe lệnh hành sự mà thôi.”

Cố Sanh Sanh hừ một tiếng, như một chú mèo nhỏ đang lột da hổ, ngồi vào trong xe: “Đến hội quán tạo hình Minh Châu.”

Trong xe mở điều hòa, mùi cam phật thủ nhàn nhạt quấn quít quanh chóp mũi. Cố Sanh Sanh vắt chéo chân, mở điện thoại lên.

Nháy mắt đã khởi động xong, vô số tin tức bùng nổ gửi đến, suýt chút nữa hỏng luôn cả điện thoại.

Cố Sanh Sanh nhấn gợi ý, gọi một cú điện thoại.

Điện thoại dường như được kết nối trong một giây, phía bên kia truyền đến tiếng hét chói tai: “Cố Sanh Sanh!!! Cuối cùng cũng chịu nghe máy rồi hả! Câu chết ở xó xỉnh nào vậy, mém chút nữa là tớ báo cảnh sát rồi đó! Vai diễn của cậu đã bị con tiểu tiện nhân Cố Vân Yên kia cướp mất rồi cậu đã biết chưa hả! Ả ta còn…”

Cố Sanh Sanh ngắt lời: “Nửa tiếng nữa, gặp nhau hội quán Minh Châu. Báo An Hà hộ tớ.”

“Vcl, này chị hai, tâm trạng của cậu tốt quá ha!” Tịch Tuyết Nhi lập tức quên ngay đề tài ban nãy, kích động nói: “Đúng nha, chúng ta đã sửa mặt đến như vậy rồi, còn sợ không đấu lại ả Cố mây khói* củi lửa gì kia hay sao? Nhưng mà, không phải lần trước cậu vừa mới làm mũi hả? Lần này lại định làm chỗ nào đây? Dạo gần đây đang thịnh hành mũi bướu lạc đà, hay là chúng ta cũng chơi một cái?”

*Vân Yên = mây khói.

Cố Sanh Sanh trực tiếp đánh gãy lời cô: “Gọi An Hà ngay đi.”

Tịch Tuyết Nhi thỏa mãn đáp ứng: “Được! Chị em Tranh Ninh xinh đẹp chúng ta, không thể xấu hơn người khác!”

Cố Sanh Sanh, Tịch Tuyết Nhi và An Hà đều là nghị sĩ dưới trướng công ty điện ảnh Tranh Ninh. Ba người tính cách chẳng ai giống ai, thế mà lại vô tình hợp ý nhau, nhất là ở mảng thẩm mỹ này.

Mấy cô gái tự xưng là hội chị em Tranh Ninh xinh đẹp, nhưng trên Weibo còn có một tên gọi khác thân thuộc hơn: hội chị em mặt hoa giả.

30 phút sau, hội chị em mặt hoa giả đã tụ tập cùng một nơi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN