Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật - Chương 9: Chân tướng xung hỉ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật


Chương 9: Chân tướng xung hỉ


Trong phòng tiếp khách riêng, hội chị em dao kéo đã tụ tập đông đủ.

Các cô gái và Cố Sanh Sanh đang cùng quay chung một bộ web drama cổ trang cẩu huyết. Cố Sanh Sanh đóng vai nữ 3, còn Tịch Tuyết Nhi và An Hà chia nhau hai vai nha hoàn thứ nhất và nha hoàn thứ 2.

Khai máy vào mùa đông, cả ba đều không có trợ lý hay người đại diện riêng giúp đỡ, phục trang mỏng tan trên người cũng chẳng đủ ấm, lạnh đến run lẩy bẩy, một bên chia sẻ mấy hớp trà sữa ấm nóng, một bên lại ấp ủ ước mơ được trở thành nữ chính vào một ngày nào đó trong tương lai.

Liên minh chị em cứ như vậy được thành lập. Cố Sanh Sanh vốn tưởng bọn họ đơn giản chỉ là hội chị em dao kéo mà thôi, ai ngờ các cô trên mạng lại bị biến thành trò cười, bạn bè xa lánh, cuối cùng người ở bên cạnh chịu giúp đỡ cô, chỉ còn hai cô gái này.

Cố Sanh Sanh nhớ lại kết cục của hai cô gái này trong quyển sách: Tịch Tuyết Nhi vì giúp cô trừng trị Cố Vân Yên mà hại công ty trong nhà bị Thẩm Đình Sâm chèn ép đến phá sản. Bản thân cô ấy cũng vì sự cố phẫu thuật thẩm mỹ mà chết trên bàn giải phẫu, năm đó cô mới 25 tuổi, chính là những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp nhất của cuộc đời. Còn An Hà cũng vì giúp Cố Sanh Sanh ra mặt nói chuyện mà lọt vào vòng vây của Cố Vân Yên và Thẩm Đình Sâm, không có cách nào tránh né. Để trang trải tiền thuốc men cho ba mình, An Hà phải đi bồi rượu, tiếp khách… làm đủ mọi cách mà tiền vẫn không xuể, cuối cùng đành trơ mắt nhìn ba bị rút ống thở.

Lúc này cả hai cô gái vẫn đang còn rất trẻ, ánh mắt trong veo sáng ngời, tràn ngập hi vọng. Tịch Tuyết Nhi khuôn mặt xinh xắn, An Hà thanh tú dịu dàng, rất khó để nhìn ra dấu vết chỉnh sửa trên khuôn mặt; không như sau này, mặt mũi y đúc mấy đứa trẻ người ngoài hành tinh mồ côi đi lạc tới trái đất ấy…

Tuyết Tịch Nhi cao giọng: “Sanh Sanh! Có nghe thấy tớ nói gì không, cậu ngẩn người ra đó làm gì?!”

Cố Sanh Sanh hoàn hồn: “Cậu vừa nói gì?”

Tịch Tuyết Nhi nổi giận: “Cậu có biết bây giờ trên Weibo người ta mắng chửi cậu khó nghe đến cỡ nào không! Mau mở điện thoại lên xem đi!”

Cố Sanh Sanh lôi điện thoại ra, không thành thạo chọt vài cái, mở Weibo lên.

Trong nháy mắt, hàng ngàn bình luận ập đến thiếu chút nữa dìm chết Cố Sanh Sanh.

[Sanh kỹ nữ khi nào chết vậy?]

[Mặt Nhược Vũ nhà tao là thứ mày có thể động vào? Chết cmm với tao.]

[Thứ lẳng lơ.]

Một đống ngôn từ thô tục, ác ý cuồn cuộc ngất trời, làm như không bao giờ muốn đội trời chung với nguyên chủ.

Khẩu nghiệp như thế, không sợ nghiệp quật à? Cố Sanh Sanh nhíu mày đóng mục bình luận, mở hotsearch ra.

“Cố Sanh Sanh tát Cố Vân Yên ngay tại phim trường”, “Cố Sanh Sanh cút khỏi giới giải trí đi”, “Cố Sanh Sanh phẫu thuật thẩm mỹ” thình lình hiện ra trước mắt.

Cố Sanh Sanh chỉ là một nữ nghệ sĩ tuyến 18 nhỏ nhoi, lúc quay phim lại từ diễn thành thật, tát nữ 2 Cố Vân Yên vài bạt tai. Không biết tại sao video lại bị truyền ra ngoài, còn bị account marketing phát tán sôi nổi.

Đoạn video điên rồ kia được quay lại trên phim trường. Tuy nói là góc quay lén, nhưng mặt Cố Sanh Sanh vẫn hiện ra rõ rành rành. Cô mặc một bộ đồ màu đỏ chói mắt, giúp tôn lên Cố Vân Yên một thân áo trắng mỏng manh vô tội, tựa như một đóa bạch liên hoa đung đưa trong gió.

Trong truyện gốc, Cố Sanh Sanh sau sự kiện này danh tiếng bị ảnh hưởng, không chỉ bị rút tên khỏi mấy bộ phim, còn phải bỏ ra một khoảng tiền lớn để đền bù vi phạm hợp đồng. Hơn nữa, sau khi đồng ý gả cho Thẩm Vọng liền buông bỏ bản thân, sau cùng cô đã hoàn toàn biến mất khỏi giới giải trí.

Mà Cố Vân Yên sau khi ăn được không ít tiền thưởng, lại ngoi lên Weibo tạo một bài viết tình cảm thắm thiết, nói bản thân mình không hề trách Cố Sanh Sanh, hy vong mọi người cũng đừng oán trách cô nữa. Cư dân mạng liền xúc động trước vẻ đẹp và tấm lòng nhân hậu của cô, tiểu tiên nữ cứ thế thành danh, con đường minh tinh mở rộng từ đó.

Cố Sanh Sanh sớm biết chuyện này từ trong ký ức của nguyên chủ, nên tâm trạng vẫn không thay đổi.

Nhìn sang lại thấy Tịch Tuyết Nhi hùng hổ bấm điện thoại: “Cmn, tiện nhân Cố Vân Yên kia dám trèo lên đầu cậu, để tớ xé nát mặt ả ta!”

“Đừng!” Cố Sanh Sanh cướp lấy điện thoại của cô, phía trên là một bài viết Weibo mới.

Tịch Tuyết Nhi: Cúi xin bạch liên hoa nào đó, làm người phải có lòng biết ơn. Đừng cứ lúc nào cũng đi đường tắt mà dẫm đạp lên người khác chứ? Bò đến vị trí cao như thế, tới một ngày không còn kim chủ chống lưng nữa, để xem cô có té chết không!

Cố Sanh Sanh hoảng loạn, vội vàng nhấn nhấn: “Xóa gấp xóa gấp! Đừng có làm bậy!”

Tịch Tuyết Nhi chống nạnh nói: “Lão nương không sợ con khốn đó! Cùng lắm thì khỏi đóng phim nữa, về nhà thừa kế gia sản là được chứ gì!”

Cố Sanh Sanh rốt cuộc cũng tìm được nút xóa, xóa bài viết khỏi Weibo, nhưng vẫn bị cư dân mạng nhanh tay chụp lại. Cô dặn dò: “Lòng tốt của cậu tớ nhận, nhưng ngàn lần vạn lần van xin cậu đừng lên mạng hắt nước bẩn Cố Vân Yên nữa.”

Tịch Tuyết Nhi hết sức bất mãn: “Sanh Sanh, nhát gan đâu phải là phong cách của cậu! Dũng khí bức người thường ngày của cậu biến đâu mất rồi?”

Đây không đơn giản chỉ là mấy vấn đề bát quái trong ngành giải trí thôi đâu chị hai ơi! Cố Sanh Sanh thở dài. Mọi bi kịch của Tịch Tuyết Nhi đều bởi vì đắc tội với Cố Vân Yên mà tạo thành, cô không thể để cô ấy lại giẫm vào vết xe đổ đó được.

An Hà lên tiếng: “Mình đồng ý với Cố Sanh Sanh. Bây giờ không biết Cố Vân Yên đang được kim chủ nào chống lưng, tài nguyên đang rất tốt. Đừng sừng sỏ với cô ta làm gì.”

Cố Sanh Sanh tán thành cả hai tay hai chân. An Hà bên này huơ huơ điện thoại, tiếp tục nói: “Muốn hắt thì hắt nhẹ nhẹ thôi.”

Cố Sanh Sanh: “…”

An Hà nghiêm mặt: “Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ nữa. Hỏi thật này, mấy tháng nay cậu biến đâu vậy Cố Sanh Sanh?”

“Đúng đó.” Tịch Tuyết Nhi cuối cùng cũng nhớ lại chính sự, “Sanh Sanh, bị Cố Vân Yên công khai chà đạp cũng thôi đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cậu vậy? Không lẽ đúng như tớ đoán, cậu bị lừa bán đi mấy vùng núi xa xôi hẻo lánh, mới được cứu thoát hả?”

“Cũng gần như thế.” Cố Sanh Sanh nói: “Tớ kết hôn rồi.”

“Phốc —” An Hà phun ra một ngụm cà phê.

Tịch Tuyết Nhi hét càng kinh khủng hơn: “Hồi nào!!! Cuối cùng cũng bắt được Thẩm nhị thiếu, thành công gả vào hào môn rồi à! Ha, con tiện nhân Cố Vân Yên kia ở đoàn phim còn rêu rao khắp nơi nói Thẩm nhị thiếu tới đón ả ta tan làm, đúng là tự vả vào mặt mà!”

Cố Sanh Sanh bị dính một người cà phê, bất đắc dĩ nói: “An Hà, bỏ cà phê xuống đi. Tuyết Nhi, cậu bình tĩnh lại, nghe tớ nói này — tớ không có gả cho Thẩm Đình Sâm, mà là anh trai của hắn.”

Tịch Tuyết Nhi bỗng nhảy dựng lên: “Anh trai của Thẩm Đình Sâm? Thẩm Vọng á?! Trời má, không phải anh ta mới bị tai nạn xe hả? Nên bây giờ đang nằm liệt trên giường, mọi chuyện đều cần người khác giúp đỡ?!!”

Cố Sanh Sanh không vui phản bác lại: “Làm gì có. Anh ấy tốt lắm, chỉ là mắt không nhìn được, chân không thể đi mà thôi.”

Tịch Tuyết Nhi sụp đổ: “Mà thôi? Bấy nhiêu đó mà dám nói mà thôi á? Cậu gả cho hắn ta kiểu gì vậy?! Hắn là người tàn phế đó, với lại, hôn phu của cậu không phải là Thẩm Đình Sâm sao!”

An Hà đập tay lên bàn, nghi hoặc: “Không lẽ nhà bọn họ lừa hôn? Lừa cậu đi xung hỉ?”

Ánh mắt Tịch Tuyết Nhi sáng lên: “Không sai! Nhất định là mẹ của Thẩm Đình Sâm làm! Bà ta đâu có ưa câu, nên mới đạp cậu qua cho Thẩm Vọng, một mũi tên trúng hai đích.”

Không hổ là diễn viên, đoán bậy mà trúng phóc, đúng y cốt truyện luôn.

Ông nội Cố Sanh Sanh và Thẩm Đình Sâm là bạn bè lâu năm, từ khi bọn họ còn chơi búp bê đã lập ra hôn ước này. Nhưng sau khi ông nội Cố Sanh Sanh qua đời, Cố gia tụt đốc không phanh, cùng Thẩm gia như mặt trời ban trưa kéo ra khoảng cách càng ngày càng lớn. Ba mẹ Cố cũng không muốn nhắc đến cuộc hôn nhân này, tránh cho người ta nói nhà mình thấy người sang bắt quàng làm họ.

Tiếc là nguyên chủ Cố Sanh Sanh lại một lòng một dạ với Thẩm Đình Sâm, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau lưng hắn, còn tự đội cho mình thân phận vị hôn thê của Thẩm Đình Sâm. Cố Sanh Sanh dung mạo kinh diễm khác người, tình ý thắm thiết, kẻ phong lưu đa tình như Thẩm Đình Sâm sao có thể cưỡng lại được?

Mẹ Thẩm Đình Sâm – Liễu Bình lại coi Cố Sanh Sanh như cái gai trong mắt. Theo suy nghĩ của bà, Cố Sanh Sanh chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái có gia đình sa cơ thất thế, lớn lên mang khuôn mặt của hồ ly tinh, cửa nào mà đòi xứng với con trai quý tử nhà mình?

Thẩm Vọng sau tai nạn xe cộ đó, lão gia tử trong nhà lực bất tòng tâm, nên mới bày ra biện pháp xung hỉ này. Liễu Bình lợi dụng cơ hội tương kế tựu kế, đẩy Cố Sanh Sanh qua gả cho Thẩm Vọng. Bà đã tính vẹn toàn cả rồi — Cố Sanh Sanh gả cho người khác, Thẩm Đình Sâm chắc chắc vẫn chưa thể chết tâm. Nếu Cố Sanh Sanh trở thành chị dâu của mình, thì chuyện giữa Thẩm Đình Sâm và cô sẽ chỉ còn là dĩ vãng.

Về phần nguyên chủ tại lại sao bị lừa dối hoàn hảo như vậy, đừng hỏi, ngôn tình cẩu huyết không có logic đâu.

Nghe thấy Cố Sanh Sanh khẳng định, An Hà hít hà một hơi: “Thẩm gia điên cmnr! Chúng ta báo công an đi! Đây là lừa đảo, giam cầm phi pháp đó! Bọn họ cho rằng có thể ở thành phố A này một tay che trời hay sao?”

Cố Sanh Sanh và Tịch Tuyết Nhi nhìn nhau cảm thán: “Thật sự có thể đó.”

Thẩm gia qua nhiều thế hệ đều thâu tóm toàn bộ thành phố A, nắm trong tay nào là châu báu, đất đai, hàng trăm hạng mục đầu tư, phim ảnh, nói chung cái gì có thể làm ra tiền đều có một chân của bọn họ. Sau khi Thẩm Vọng về nước tiếp nhận cơ nghiệp, càng làm cho tài sản của công ty nhân lên thêm mấy lần.

Ở thành phố A này, chính là nhà bọn họ một tay che trời.

Nguyên nhân chính là như vậy, nguyên chủ Cố Sanh Sanh sau khi phát hiện ra mình bị lừa liền khóc lóc náo loạn đòi đi tìm Thẩm Đình Sâm, trực tiếp bị mẹ Thẩm thu hết toàn bộ thiết bị liên lạc rồi nhốt lại.

Ban đầu nguyên chủ còn hoan thiên hỉ địa* gả cho người trong lòng, cuối cùng phát hiện ra tất cả đều chỉ là một màn lừa đảo. Bị giam lỏng ở biệt thự, không có trò tiêu khiển, hiển nhiên tâm trạng trở nên thất thường, liền đem Thẩm Vọng đang bệnh nặng biến thành thùng rác cho mình phát tiết.

*hoan thiên hỉ địa: cực kỳ vui sướng.

An Hà đột nhiên hỏi: “Ba mẹ cậu biết chuyện này không? Cả Thẩm Đình Sâm nữa?!”

“Ba mẹ tớ không biết gì hết, bọn họ đều nghĩ tớ đang du lịch ở nước ngoài. Còn Thẩm Đình Sâm kia…” Cố Sanh Sanh cười lạnh một tiếng: “Trước đây không biết, hiện tại chắc đã biết rồi.”

Cả Tịch Tuyết Nhi và Hà An đều trầm mặc. Mọi sự an ủi lúc này đều là dư thừa, chỉ là không ngờ loại chuyện cẩu huyết này vậy mà lại có thể xảy ra trên chính bản thân các cô.

Cố Sanh Sanh tiêu sái đứng dậy: “Suýt chút nữa quên mất chuyện chính. Đi thôi, lên khoa chỉnh hình tầng 2.”

Nhắc tới sửa mặt, Tịch Tuyết Nhi trong nháy mắt lấy lại tinh thần: “Được! Sanh Sanh, tớ nghĩ cậu nên cắt mí mắt sâu thêm một chút, có thể đổi vận đó nha…”

***

Hội quán chỉnh hình Minh Châu tự nhận có chuyên gia thẩm mỹ người Hàn Quốc làm con ác chủ bài, phong cách cực kì khoa trương, nào là mũi kiểu Âu vừa cao vừa to, nào là đôi môi Barbie cười phóng ra điện.

Các nữ minh tinh chân chính và người nổi tiếng chắc chắn không thèm đếm xỉa đến chỗ này. Họ ắt hẳn sẽ lựa chọn loại thẩm mỹ cao cấp bởi những chuyên gia có tiếng tăm trong nghề này, sửa tốt một chút, đổi lấy lợi ích to lớn hơn sau này.

Bởi vậy khách hàng của hội quá Minh Châu chủ yếu là các phú bà và mấy nghệ sĩ nhỏ tuyến 18 như Cố Sanh Sanh. Vế trước là người có tiền, cần kéo da và chiếu lazer để duy trì thanh xuân. Vế sau thì thích tự lừa mình dối người, cho rằng sửa giống hình tượng của ảnh hậu Ngọc Nữ thì có thể nối gót theo chân người ta, trở nên nổi đình đám trong giới giải trí.

Không cần nghi ngờ, hội chị em xinh đẹp Tranh Ninh thuộc vế sau.

Y tá hội quán vừa thấy ba người như thấy thần tài, tươi cười niềm nở ra chào đón: “Cố tiêu thư, hôm nay muốn đẹp chỗ nào đây…”

Cố Sanh Sanh dứt khoát: “Tôi muốn tiêm tan chất độn.”

Tịch Tuyết Nhi đang cùng Hà An hứng thú bừng bừng, thảo luận có nên làm môi cười hay không, nghe Cố Sanh Sanh nói liền sợ đến mức nhảy dựng lên: “Cậu điên hả Sanh Sanh? Cậu tính gì… cũng đừng hành hạ chính mình chứ!”

An Hà cũng nói: “Sanh Sanh, lần trước vừa làm mũi tốn một mớ tiền rồi, đừng xúc động như vậy chứ!”

Cố Sanh Sanh quay đầu, mặt vô cảm: “Các cậu cũng làm đi.”

Tịch Tuyết Nhi che lại cằm: “Không không không, không cần đâu! Tớ vì phim mới của đạo diễn Chu, phải có một cái cằm mới!”

Cố Sanh Sanh híp mắt: “Đạo diễn Chu ghét nhất phẫu thuật thẩm mỹ, đợt trước có người quay phim đã được mấy hôm, bị phát hiện ra từng cắt mí nên liền bị đuổi khỏi đoàn phim ngay lập tức, cậu không biết sao?”

Tịch Tuyết Nhi: “…”

Cố Sanh Sanh nhìn về phía An Hà. An Hà lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi: “Tuần tới tớ phải khai máy rồi, không làm được đâu.”

Cố Sanh Sanh: “Bộ phim đó của cậu không được đâu, không có tài nguyên ô dù, đừng đợi.”

An Hà: “…”

Vừa nói chuyện đã đi tới trước cửa phòng khám, Cố Sanh Sanh ma quỷ nói thầm: “Đến cũng đến rồi, mỗi người các cậu đều lấy ra hết đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN