Lâm Thiên Băng-Cô Gái Của Sự Băng Giá
Chương 18: Gặp Gỡ.
Bắt một chiếc taxi, lên xe. Chiếc xe chuyển động bỏ lại sự tiếc nuối của những cô gái. Tài xế nhìn hắn, một thân hàng hiệu, cẩn trọng hỏi:
– Quý khách muốn đến đâu?
Hắn nhìn tài xế một cái rồi lên tiếng:
– Trường Rose.
Biết được địa điểm cần đến, tài xế lái xe một mạch. Còn hắn lấy điện thoại gọi cho ai đó. Khi cuộc gọi được kết nối, hắn nhẹ nhàng nói:
– Mẹ, con trai mẹ về rồi này.
– SAO KHÔNG ĐI LUÔN ĐI HẢ? CÓ VỀ ĂN CƠM KHÔNG THÌ BẢO?
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng hét từ điện thoại truyền ra khiến tài xế cũng phải đổ mồ hôi. Hắn một tay đưa điện thoại ra xa, một tay bịt tai nở nụ cười khổ.
– Mẹ đừng tức giận. Mẹ tức giận rất đáng sợ. Con đến trường giải quyết một việc sẽ về nhà.
-“…”
Không còn tiếng hét nữa. Hắn cũng bỏ cái tay đang dùng để bịt tai xuống. Ngắt máy, hắn gọi cho người khác. Mà lần này rất nhanh có người bắt máy.
– Triêu tập đi, khoảng mười lăm phút nữa mình có mặt tại trường.
-“…”
– Con nhóc đó đến chưa?
-“…”
– Được, vậy chặn con nhóc đó ở cổng trường chờ mình. Bye.
Kết thúc cuộc gọi, hắn nhìn ông tài xế, nói như ra lệnh:
– Chạy nhanh một chút đi.
Tài xế nhìn hắn cũng không dám phản bác, chỉ tăng vận tốc lên. Ngồi nhìn ra ngoài, hắn cứ nghĩ về việc ai cả gan đối đầu với Black. Suy nghĩ đó kéo dài đến khi xe dừng đèn đỏ ở đoạn đừờng gần trường.++++++++++++++++++++++++++++
Sau khi nhận được điện thoại của hắn, mẹ hắn quyết định cầm ví ra ngoài đến siêu thị mua đồ. Do nhà gần siêu thị nên bà đi bộ xem như tập thể dục, trùng hợp hơn khi siêu thị đó nằm trên đường nó đến trường. Vào mua nguyên liệu nấu ăn xong, bà thanh toán rồi ra ngoài.
Là buổi sáng nên người đi đường thưa thớt, bà chủ quan không cất ví mà cầm trên tay. Một thanh niên bịt mặt đưa mắt nhìn xung quanh, khi đảm bảo an toàn, hắn chạy nhanh lên phía trước giật cái ví trong tay bà rồi chạy đi.
Bà chạy theo, vừa chạy vừa hô “Cướp” nhưng đồ trong tay quá nhiều làm cho vận tốc của bà đã chậm lại chậm hơn.++++++++++++++++++++++++++++
Nó vừa đi vừa liếc Minh Lâm. Chỉ tại thằng nhóc này nên hai đứa đi học trễ hơn bình thường đến 15 phút. Minh Lâm biết là lỗi của mình, quay sang nó xin lỗi:
– Chị à, em xin lỗi mà. Lần sau không như vậy nữa đâu. Chị đừng giận nữa mà.
Nó mặt lạnh không thèm để ý đến Minh Lâm đang ở bên cạnh lay lay tay nó. Bỗng từ đâu một cái bóng đen đâm sầm vào nó khiến cả hai đều ngã ra phía sau, còn Minh Lâm mở to mắt đứng bên cạnh nhìn.
“Cướp… Cướp”
Nghe tiếng hô hoán, tên kia lồm cồm bò dậy, bỏ chạy. Nó đâu dễ bỏ qua như vậy, đứng dậy đuổi theo tên cướp kia. Người đuổi người chạy tạo ra khung cảnh náo nhiệt.
Đến một ngã rẽ, không hiểu tên cướp mới vào nghề hay chưa thuộc địa hình nơi mình cướp mà chạy vào hẻm cụt. Nó ở ngay phía sau, mặt không biến sắc nhìn tên cướp trước mặt đang thở gấp gáp.
– Trả đây rồi biến hay muốn ăn đòn?
Nó nhân từ đưa ra hai lựa chọn, nhưng tên cướp không biết tận dụng, lấy từ trong người một con dao nhỏ chỉa vào nó, cố gắng lấy lại “phong độ” nói:
– Mày mau tránh ra.
Uy hiếp nó? Nhầm người rồi. Nó bước từng bước lên phía trước, nó bước một thì tên cướp lùi một. Cứ như vậy đến khi không còn chỗ để lùi, tên cướp hét lên một tiếng rồi lao vào nó. Nhanh chân nhích người tránh được con dao, nó đưa tay giữ tay cầm dao của hắn, nó từ từ bẻ ngược một cách chậm rãi. Trong con hẻm chỉ vang lên tiếng la hét cùng những âm thanh “răng rắc” khi xương bị gãy.
Lấy cái ví tiền dưới đất, nhìn tên cướp, cất giọng lạnh băng:
– Đừng làm những công việc vô bổ này.
Bỏ lại người kia đau đớn trong hẻm nhỏ, nó ra ngoài trở lại nơi lúc nãy.
Đến nơi, thấy Minh Lâm đang trò chuyện cũng người phụ nữ bị cướp. Nó âm thầm nhận xét người phụ nữ. Bà có vẻ ngoài hiền hậu, tuổi dao động từ 50 đến 55 nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái, sang trọng. Bà sở hữu một nét đẹp mà người phụ nữ ở độ tuổi này dần mất đi.
Trả lại ví tiền cho bà, nhìn đồng hồ đeo tay, nhìn Minh Lâm cười cười. Nụ cười này khiến thằng nhóc rùng mình.
– Trễ.
Nhìn sang bên cạnh, cúi đầu với người phụ nữ thay lời tạm biệt rồi nó bỏ đi thẳng. Đi vài bước còn nghe loáng thoáng giọng Minh Lâm.
– Chào bác, bây giờ tụi con trễ rồi. Có duyên sẽ gặp lại.
Nói xong, thằng nhóc chạy về phía nó. Người phụ nữ kia nhìn theo bóng nó mà mỉm cười, hi vọng sẽ gặp lại nó, sau đó mang đồ trở về.+++++++++++++++++++++++++++++
Cổng trường.
Chiếc taxi dừng trước cổng trường Rose, trong sự chào đón của Black và nữ sinh trong trường.
Một chàng thanh niên bước ra khỏi taxi. Ồn ào cũng từ giây phút đó mà tăng lên. Tiếng hò hét đinh tai nhức óc khiến anh chàng nhíu mày.
Đứng trước những thành viên của Black, hắn hỏi:
– Con nhóc đó còn chưa tới.
– Vẫn chưa.
Hoàng lên tiếng trả lời thằng bạn thân. Một tiếng nói vang lên khiến những cái miệng bắt đầu bàn tán.
– Chắc nó trốn ở nhà rồi. Hay là nghe danh Hoàng tử nên sợ quá mà nghỉ học luôn cũng không chừng.
– Phải, chắc là vậy rồi.
Bla…bla
– Các người nói ai trốn?
Thanh âm lạnh băng vang lên làm những cái miệng đang bàn tán sôi nổi lập tức im bặt, một chữ cũng không nói.
Ánh mắt quét từng người một còn hơn những câu nói cảnh cáo. Hắn quay người nhìn nơi phát ra câu nói đó. Cả kinh nhìn nó.
– Nhóc con là Lâm Thiên Băng 11A13 phải không?
Nó nhíu mày nhìn người phía trước, đánh giá đối phương một chút cũng lên tiếng trả lời câu hỏi kia.
– Phải. Có chuyện gì?
Chất giọng lạnh lẽo, đầy kiêu ngạo vang lên khiến hắn khó chịu. Nhìn nó, hắn đi thẳng vào vấn đề cần giải quyết.
– Tại sao nhóc đối đầu với Black?
– Các cô cậu cậy quyền cậy thế nhìn rất chướng mắt nên tôi muốn dẹp các băng nhóm này. Còn việc tôi đối đầu với Black không phải chuyện của anh.
Trước câu hỏi này, nó không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt đói phương đáp. Hắn thích sự thẳng thắn của nó nhưng cũng không mấy hài lòng về câu trả lời đó.
– Hẹn nhóc giờ giải lao ở sân trường, chúng ta thử một trận xem.
– Được.
Nó chấp nhận lời thách đấu của hắn rồi lướt qua hắn vào lớp. Mọi người cũng bắt đầu giải tán. Riêng hắn và Hoàng đến phòng dành cho Hội trưởng Hội học sinh. Bên trong diễn ra một cuộc nói chuyện mà vấn đề xoay quanh là nó.
++++++++++++++++++++++++++++++
Phòng Hội trưởng Hội học sinh.
– Đây là những thông tin về Lâm Thiên Băng mà mình đã cho người điều tra.
Hắn mở tài liệu ra xem, môi cong thành một nụ cười, nói:
– Thì ra chỉ là một con nhóc có gia cảnh bình thường, chỉ được cái học giỏi, bề ngoài cũng dễ nhìn.
– Vậy cậu sẽ làm gì?
Nghe hắn nhận xét về nó, Hoàng không khỏi thắc mắc hỏi hắn.
– Vẫn đánh nhau, sau đó mình sẽ khiến nó yêu mình say đắm rồi đá nó. Đó là hậu quả khi đối đầu với mình.
Hứng thú với kế hoạch của mình, hắn tựa vào ghế nhắm hờ mắt. Hoàng ngồi bên cạnh lắc nhẹ đầu khi nghe ba từ “yêu say đắm” từ miệng hắn phát ra. Nhưng cả hai người không hay biết những gì mình nói đã bị người khác ghi âm được.++++++++++++++++++++++++++++
Giờ giải lao.
Hai bên đứng đối diện nhau. Bên nó chỉ có nó và Minh Lâm còn bên đối phương rất nhiều người.
– Thay đổi luật một chút. Tôi và người đứng đầu Black tham gia, những người khác không được chen vào.
Yêu cầu của nó không có gì quá đáng nên hắn gật đầu đồng ý.
Trận chiến bắt đầu. Nó và hắn không ai nhường ai, tung ra những đòn đẹp mắt không kém phần mạnh bạo. Nó đá thì hắn đỡ, hắn đấm thì nó tránh rồi phản công. Người đánh, người tránh cứ như vậy kéo dài hơn năm phút. Thấy tình hình không thể phân thắng bại nên cả hai ngừng chiến.
– Thân thủ của nhóc tốt nhỉ?
– Thể lực anh cũng không tồi.
Hắn nghe thấy mà méo mặt. Lần đầu có người “khen” hắn theo kiểu như vậy. Không biết nên cười hay nên nắm áo đánh nó. Đến khi nhìn lại đã thấy nó ở gần cổng trường.
Khi nó “chiến” với hắn, Minh Lâm về lớp lấy ba lô của hai đứa. Lúc nãy đưa nó rồi cả hai ra về. Nó có thói quen khi đánh nhau xong sẽ không làm thêm việc gì mà về nhà thay đồ.
Một đám người phóng nhanh về phía nó khi nó cách cổng trường 5m.
– Chị, tụi em đã quyết định.
Có người gọi nên nó quay lại, chỉ thấy những cái bóng đang dùng vận tốc 200km/h đến gần nó. Đứng trước mặt những tên đang hít lấy hít để không khí, mặt đỏ lừ do chạy nhanh.
– Nói.
Nó không có kiên nhẫn đứng đây khiến mọi người chú ý.
– Tụi em muốn đi theo chị.
– Những người đứng đây?
Nghi ngờ nhìn đám người đồng phục xốc xếch như muốn xác định lại.
– Phải.
Đột nhiên cả đám hô to làm cho người đi đường bên ngoài cũng ngoái đầu nhìn vào.
– Ngày mai tập trung tại vườn trường, tôi sẽ đưa ra quy định.
Bỏ lại đám người kia, nó cũng Minh Lâm về nhà. Học sinh giải tán dần vào lớp.
+++++++++++++++++++++++++++++++
Vừa bước chân vào phòng khách, cả hai bị Tử Kỳ chỉnh không thương tiếc nhưng với level của Từ Kỳ vẫn không chịu được sự phản công nên bỏ cuộc.
Anh chàng uất ức lên mạng mắng trang web cung cấp những trò dùng để chỉnh người, ôm uất ức dùng cơm trưa, ôm uất ức xem TV.
Nhìn đến mặt nhăn nhăn như khỉ của anh mình, Minh Lâm còn châm dầu trêu người kia.
– Anh đừng nhăn mặt nữa. Soi gương thử xem mặt anh có giống cái bánh bao nhúng nước không?
– Anh mày đẹp trai rạng ngời như vậy mà mày nói bánh bao nhúng nước. Mày học văn kiểu gì thế?
Tử Kỳ không kiềm được tự sướng , tuôn một tràng. Minh Lâm cũng đâu quan tâm bỏ đi lên phòng, để lại Tử Kỳ buồn chán ngồi xem TV.+++++++++++++++++++++++++++
Buổi trưa ở nhà họ Hoàng.
– Ăn đi.
– Mẹ cũng ăn đi. Ba lại đi công tác hả mẹ?
Sau một lúc nhìn quanh nhà, hắn hỏi mẹ mình. Nhận được từ bà một cái gật đầu. – À, hồi sáng mẹ gặp cướp.
Hắn nghe xong giật mình, lo lắng:
– Mẹ có sao hay không? Có bị thương không?
– Mẹ không sao. Cũng phải cảm ơn cô bé kia đã giúp mẹ.
– Vậy là tốt rồi. Mẹ ăn nhiều một chút.
Hắn thở phào nhẹ nhõm khi không có gì nghiên trọng. Không khí lúc sau im lặng đến cực độ.
Thời gian trôi nhanh , nó cứ ở trong phòng thiết kế, Minh Lâm cùng Tử Kỳ ra ngoài. Lúc này nhà hắn đã sớm không có ai ở nhà. Đơn vì hắn đưa mẹ hắn ra ngoại thành dự tiệc.
Không khí yên ắng tạo cho nó cảm tưởng mới liền đem vẽ ra giấy. Được một lúc cơn buồn ngủ ập tới. Trèo lên giường đi ngủ. Dưới nhà, mọi người cũng về rồi vào phòng nghỉ ngơi.
++++++++++++++++++++++++++++
Hắn nằm trên giường nghĩ về kế hoạch của mình, suy đi nghĩ lại hắn vẫn quyết định thực hiện nhưng không biết kế hoạch đó sẽ gây không ít rắc rối cho hắn. Chìm vào giấc ngủ.Trong mơ, hắn thấy nó cười thật tươi với mình, nụ cười khiến nó nổi bật hơn, không gian xung quanh chủ làm nền cho nó.
Giấc mơ khó hiểu đó báo hiệu chuyện gì? Hắn sẽ bắt đầu kế hoạch như thế nào? Và nó đối phó ra sao? Những chap tiếp theo sẽ tiết lộ rõ hơn.++++++++++++++++++++++++++++
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT
+ Hoàng Tuấn Anh (hắn)18 tuổiLà người đứng đầu Black.Vẻ ngoài như miêu tả trong chap. Cậu chủ của tập đoàn FM lớn mạn không kém gì YM của nó nhưng nghiêng về các loại xế hộp.
+ Trần Phương Nghi (mẹ hắn)
50 tuổiQuý phái, sang trọng.Hiền hòa với người ngoài còn đối với hắn thì đầy nghiêm khắc
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!