Lâm Thiên Băng-Cô Gái Của Sự Băng Giá
Chương 22: Hắn Bị "bơ"
Minh Lâm mở to mắt nhìn nó. Nó khoác trên người bộ đồng phục, trên trán vết thương vẫn chưa lành, vai đeo ba lô. Ánh mắt Minh Lâm nhìn nó như người trên sao Hỏa khiến nó khó chịu.
– Có chuyện gì à?
– CHỊ VẪN CHƯA HỒI PHỤC HẲN MÀ ĐI HỌC GÌ CHỨ?
Một tiếng hét kinh thiên động địa, động đến cả Tử Kỳ đang ở tầng trên trùm chăn kín mít cũng phải bò xuống giường. Nó thì khỏi nói, thính giác gặp phải tần số âm thanh quá lớn cũng ù đi. Nhăn mặt nhìn Minh Lâm, kiên quyết nói:
– Không cần hét. Hôm nay chị muốn đi học. Nghỉ học nhiều không tốt.
Nó nói vậy, Minh Lâm cũng chẳng còn cách nào khác đành quay người về phòng thay đồ. Nó xoay người xuống lầu.
Á!!! MA!!!
Lại là tiếng hét của Minh Lâm nhưng nội dung khác lúc nãy hoàn toàn. Nó trở lại nhìn thấy thằng nhóc đang vỗ nhẹ lên ngực, phía trước là Tử Kỳ đầu tóc bù xù, mặt chư tỉnh ngủ đứng đó.
– Anh hai, anh muốn em bị dọa chết sao?
Chất vấn “tên tội phạm” khiến mình hoảng hồn, Minh Lâm đưa đôi mắt “trìu mến” nhìn anh mình. Mà Tử Kỳ vẫn còn mơ màng, uể oải trả lời:
– Còn không phải mày tự nhiên hét lên, đến ông trời còn nghe được thì anh cũng không đứng đây dọa mày. Anh về phòng tiếp tục giấc ngủ vàng của mình đây.
– Anh không xem thử bây giờ là mấy giờ? Anh không đi làm sao?
Nhìn Tử Kỳ mơ mơ màng màng, thằng nhóc tốt bụng nhắc nhở rồi cũng về phòng thay đồ. Còn Tử Kỳ sau khi tiếp thu hoàn toàn lời của Minh Lâm liền vội vã chạy vào phòng đóng cửa cái rầm. Chỉ còn nó đứng ở giữa cầu thang, nhìn cái đồng hồ có thiết kề đặc biệt trên tay mà lắc đầu: “Tử Kỳ, lừa anh quá dễ dàng.”
Khoảng năm phút sau, Minh Lâm và nó đã đứng trước cửa chân sắp bước ra ngoài lại giật mình khi có một âm thanh không nhỏ vọng xuống chẳng thua kém gì tiếng hét của Minh Lâm:
– TRỊNH MINH LÂM, EM DÁM LỪA ANH HẢ???
Âm thanh vang vọng khắp nơi. Nếu không phải biệt thự này nằm biệt lập, nó dám chắc hàng ngày phải tiếp hàng xóm mệt nghỉ trong tư thế cúi đầu xin lỗi. Quá ồn ào.
++++++++++++++++++++++++++++
Bước vào lớp, điều đầu tiên nó nhận được là sự ngạc nhiên của những học sinh cùng lớp. Không ngạc nhiên mới lạ, nó bị thương nặng hay nhẹ những người này đều biết, vậy mà chỉ cách một ngày nó đã khôi phục lại “trạng thái” vốn có của mình cứ như nó chưa từng bị thương. Điều thứ hai là ánh mắt của Uyên Nhã vừa có sự căm phẫn, vừa có chút gì đó tiếc nuối. Tiếc nuối vì nó chưa chết hay sao? Đối với nó, cô ta chỉ là một món đồ chơi có cảm xúc không hơn không kém.
– Thiên Băng, bạn vẫn ổn chứ?
Một cô bạn hiền lành, trong lớp luôn hòa đồng với mọi người và không xa lánh nó lên tiếng hỏi. Nó chỉ đáp lại ngắn gọn:
– Ổn.
Nếu không phải cô bạn kia một chút giả tạo cũng không có, thường ngày cũng quan tâm đến nó thì nó chả buồn đáp lại. Có qua có lại cũng là điều tất yếu. Nhận được câu khẳng định của nó, người kia gật nhẹ đầu một cái rồi tiếp tục làm bài tập.
– À, cái này của chị.
Minh Lâm nhớ ra có thứ cần đưa cho nó, lấy từ trong ba lô một tờ giấy. Cầm danh sách thành viên trên tay, nó liếc sơ qua rồi để vào hộc bàn. Nhìn thông tin mà không biết mặt mũi cũng như không nên để đến khi tập trung sẽ tìm hiểu sau.
– Đàn em đến sớm nhỉ?
Ngoài cửa, hắn khiến cho không khí im lặng trong phút chốc trở nên ồn ào. Vô số tạp âm đập vào tai nó khiến nó khó chịu. Với người ghét cực kỳ những tiếng ồn như nó thì đây là một điểm giới hạn.
– Các người ồn đủ chưa? Câm miệng hết cho tôi.
Phá vỡ sự ồn ào đó bằng chất giọng lạnh băng, kết quả giống như nó nghĩ, tất cả đồng loạt im lặng nhìn nó. Nhưng chẳng ai dám làm gì nó, họ biết nếu dây vào nó sẽ chết rất khó coi nên làm theo ý nó: giữ im lặng.
– Lời nói của em xem ra rất hiệu quả đấy.
Hắn cười cười bước đến bàn nó. Nó chẳng nhìn hắn, cúi đầu nhìn điện thoại nói:
– Tìm tôi?
– Phải.
– Làm gì?
– Tâm sự.
– Không rảnh.
– Rảnh.
– Tôi không liên quan.
– Có liên quan.
– Không.
– Có.
– Không.
– …
Cuộc đối thoại không thể ngắn hơn của hai nhân vật chính, nó một câu hắn một câu. Cả hai không để ý đến xung quanh đang có những cặp mắt mở to nhìn cả hai như sinh vật lạ. Hai nhân vật nổi tiếng lạnh lùng đang đấu võ mồm với nhau khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt. Hắn thì quá quen thuộc với cái mác lạnh lùng, còn nó chuyển về không lâu nhưng sự lạnh lùng của nó không ai không biết đến.
– Cút.
Để chấm dứt cuộc đối thoại không đâu vào đâu này, nó ngẩn đầu nhìn hắn, tuôn một chữ cuối cùng. Hắn tức ngẹn họng. Chưa từng có ai nói chuyện với hắn như vậy, đặc biệt là nữ. Chỉ có mỗi nó không xem hắn ra gì. Dù vậy nhưng kế hoạch vẫn phải thực hiện, cười như không cười đáp:
– Đàn em không cần lạnh lùng như vậy. Tan học cùng ăn trưa đi.
Mở lời rủ rên nó, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt không có tí cảm xúc chờ đợi. Nó không quan tâm đến hắn, lấy headphone cắm vào điện thoại, đeo lên tai sau đó nằm xuống bàn ngủ. Hắn bị lơ, tức anh ách nhưng không làm gì được, cứ ngồi đó nhìn nó đến khi trống đánh mới bỏ đi không nói tiếng nào.
Hai tiết học trôi qua, trống điểm giờ giải lao. Minh Lâm lôi kéo nó xuống căntin vì bữa sáng vẫn chưa ăn. Thằng nhóc mua cho nó một bát phở và một cà phê ít sữa, còn mình gặm một cái hamburger, bên cạnh là một cà phê đen. Đang ăn, mội nam sinh tiến lại bàn nó.
– Em ngồi đây được không?
Nhận ra Nam, Minh Lâm cười cười gật đầu không nói (miệng nhét đầy thức ăn làm sao nói được-_-). Vừa ngồi xuống, Nam đã gọi nó một tiếng ” Đại tỷ”. Nó gật đầu một cái thay cho lời chào.
– Vết thương trên trán của chị đã lành chưa?
– Không có gì nghiêm trọng.
Nó trả lời đơn giản. Nam nhìn nó kinh ngạc. Bị đập đầu hơn chục cái, lực cũng không nhẹ mà nó nói không có gì nghiêm trọng, nó có phải siêu nhân hay Luffy trong One Piece có đầu cứng đâu mà không có vấn đề. Sự thán phục nó trong Nam tăng thêm một bậc. Cả ba không nói gì đến khi tạm biệt về lớp.
Cả ba người không biết một người khác chứng kiến mọi việc đang rất tức giận. Hắn vừa vào căntin đã bắt gặp ngay ba người người cùng nhau. Hắn tức giận vì nó lơ hắn nhưng với người khác, nó không lơ họ như vậy. Thật sự quá mất mặt.
+++++++++++++++++++++++++++++
Trong lớp chẳng có bạn bè quả thật cũng gặp khó khăn. Uyên Nhã cùng đám bạn không sợ chết đến bàn của nó đập mạnh. Minh Lâm ở bên cạnh đã đen mặt nhưng không lên tiếng, xen vào việc của nó chỉ tổ trở thành nạn nhân kế tiếp mà thôi.
– Mày tránh xa anh Tuấn Anh ra. Nếu không thì đừng trách.
– Vết thương trên trán đẹp đấy. Em làm à?
Trước lời cảnh cáo của Uyên Nhã, ní khôngchuts sợ hãi mà còn buông lời “khen” thương tích trên mặt cô ta rồi nhìn sang Minh Lâm hỏi. Thằng nhóc gật gật đầu. Nó nhếch môi nói:
– Làm tốt lắm.
Minh Lâm trợn mắt nhìn nó. Lần đầu không bị nó “tra tấn” khi nhúng tay vào việc riêng của nó. Đúng là trăm năm có một mà. Uyên Nhã bị nó tặng cho cả thùng bơ liền bực tức.
– Mày chờ đi. Tao sẽ không tha cho mày.
– Đừng nghe chó sủa linh tinh chị à.
Nó chưa kịp phản công, Minh Lâm đã lên tiếng “chém” Uyên Nhã một đao thật sâu. Ánh mắt tán thưởng của nó nhìn thằng nhóc làm thằng nhớc cười híp mắt. Đùng đùng về chỗ, Uyên Nhã liếc xéo nó một cái rồi quay lên bảng. Nó tiếp tục ngủ, chứ ngồi nghe lại những kiến thức này, kết quả vẫn chính là không thể nghe thêm mà nằm ngủ.
Ní ngủ suốt đến khi trống đánh ra về. Thu dọn tập sách (nói thì nói vậy thôi chứ từ đầu tiết một đến giờ nó có đem quyển tập nào ra đâu-_-;;)
+++++++++++++++++++++++++++++
Nó làm gì ở nhà? Ăn, ngủ và làm việc. Sau khi ngả lưng một chút để nghỉ trưa, nó lại lao đầu vào công việc. Từ phê duyệt sổ tài liệu quan trọng đến thiết kế những mẫu trang sức mới, nó tập trung làm việc. Mà bên cạnh, Minh Lâm cũng chẳng khá hơn. Luôn tay luôn chân làm việc chăm chỉ do hôm qua không làm cho xong nên bây giờ công việc chồng chất. Hai đứa cứ như vậy mà trải qua buổi chiều.
Về phần hắn, sau khi tan học lập tức về nhà. Nhìn khuôn mặt biểu cảm không tốt của hắn, bà Nghi quan tâm hỏi:
– Con bị làm sao đấy?
– Không có gì đâu mẹ, chỉ là ở trường bị lơ bởi một con nhóc không biết điều.
Mặt hắn đen hơn khi nhớ đến việc nó lơ hắn. Nhìn cũng biết con mình tức giận, bà Nghi thản nhiên nói:
– Cậu chủ của tập đoàn FM mà bị người khác lơ sao? Thật không thể tin được.
Trong lời nói của bà không có chút gì gọi là an ủi. Từ đầu đến cuối mang ý châm chọc. Hắn đã giận nay còn giận hơn.
– Con không ăn cơm.
Bỏ lại câu nói giận lẫy, hắn ra khỏi nhà liền gọi cho Hoàng đi chơi đến tối muộn mới mò về.
Nó lặp lại mọi thứ theo trình tự nhất định, ăn xong lại làm việc đến khuya mới đi ngủ. Chỉ tội cho Minh Lâm vẫn còn một phần công việc chưa làm xong phải mở to mắt mà cố gắng làm cho xong.
++++++++++++++++++++++++++++++
Hắn về nhà trong tình trạng say khướt, người nồng nặc mùi rượu, miệng lảm nhảm gì đó. Bà Nghi nhìn hắn nằm trên giường mà lắc đầu. Bao nhiêu năm nay sống tự cao, bây giờ lại bị một con nhóc tặng thùng bơ mà đi uống rượu đến mức này. Có nên tội cho con mình hay không?
Đấu tranh tư tưởng trong giây lát, bà quyết định để hắn tự ứng biến, còn mình về phòng ngủ. Đóng cửa lại, bà Nghi không thể nghe được câu nói của hắn.
– Thiên… Băng, tôi… sẽ khiến em… phải chú ý đến tôi…
Một người say vì men cồn mà ngủ thiếp đi, một người tỉnh táo vì làm việc nhiều mà chìm vào giấc mộng. Cả hai đối đầu với nhau sẽ mang lại kết quả gì? Thật khiến người ta mong đợi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!