Lâm Thiên Băng-Cô Gái Của Sự Băng Giá
Chương 23: Nhân Vật Mới.
– Không.
– Vậy em đi đây.
Ngẩn đầu nhìn Minh Lâm, ánh mắt đầy khó hiểu. Nếu là mọi khi có lẽ nó đã bị tra hỏi đến phiền chết, nhưng hôm nay thằng nhóc này lại im lặng như vậy. Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Minh Lâm chất chứa một nỗi buồn khó diễn tả, khuôn mặt cũng không mang nụ cười tươi mà lúc nào cũng xuất hiện trên gương mặt baby này.
– Có chuyện gì?
Nó nhận ra điểm khác lạ của thằng nhóc, cũng cần được giải đáp thắc mắc nên hỏi thẳng. Tuy có lạnh lùng, trong hắc đạo lại được gắn thêm cái mác tàn nhẫn nhưng đối với Minh Lâm thì nó không thể nào vô tâm được, hay nói cách khác là nó rất quan tâm đến thằng nhóc. Nó khắc sâu hình ảnh một đứa trẻ là con của ông trùm mafia thế giới nhưng thiếu chút nữa đã bị bắt cóc, một đứa trẻ ôm chặt lấy nó hỏi nó nhớ mình hay không với giọng điệu cực kỳ dễ thương. Lần đầu tiên nó không cảm thấy khó chịu khi người lạ ôm mình ngoài ba nó. Vì vậy, đối với nó, Minh Lâm rất quan trọng.
– Lâu rồi em chưa gặp “người ta”, không biết “người ta” còn nhớ em không?
Minh Lâm thở dài trả lời nó. Nhìn dáng vẻ uể oải của Minh Lâm mà nó chỉ nghĩ đến hai chuyện: một là Minh Lâm biết tương tư cho thấy thằng nhóc thật lòng với người kia, hai là nó đã bị ra rìa. Lắc nhẹ đầu, cứ xem như lấy chuyện thứ hai củng cố chuyện thứ nhất cũng được.
– Đến giờ đi học rồi.
Câu nói đơn giản nhắc nhở Minh Lâm.
– Em đi đây.
Dáng vẻ yểu xìu bước từng bước nặng nề đến trường. Mấy cô nàng mê mẩn vẻ ngoài cuốn hút của thằng nhóc mà nhìn thấy chắc sẽ cắn răng khóc đến ngất thôi.
Minh Lâm vừa ra khỏi nhà, nó lấy điện thoại gọi đến một dãy số.
– “Lão đại gọi tôi có chuyện gì sao?”
Một giọng nói trẻ trung nhưng không kém phần nam tính vang lên, chỉ là ngữ điệu khiến nó cau mày.
– Anh có 5 tiếng đồng hồ để có mặt tại Việt Nam, trễ một giây tự biết hậu quả. Mang cả Anna đi cùng.
– “Có việc quan trọng khôn…”
– Anh còn 4 tiếng 55 giây.
Cạch
Đầu dây bên kia không nhiều lời mà ngắt máy. Lập tức cho người chuẩn bị máy bay tư nhân, bản thân anh ta lại lái xe đến W tìm Anna. Vào phòng tập súng, thấy Anna đang tập trung nhắm bắn mục tiêu, không chần chừ mà chạy đến lôi cô đi.
– Anh làm gì vậy Thiên Vũ? Em đang tập mà.
Bị lôi đi xềnh xệch, Anna lên tiếng cằn nhằn. Mà cái người tên Thiên Vũ tự nhiên gắt lên:
– Lão đại triệu tập đấy, đi nhanh lên không có thời gian đâu. Trễ một giây sẽ “được” sang châu Phi làm thổ dân ngay.
Anna im bặt. Cả hai không ai nói chuyện, lập tức đến chỗ máy bay mà ổn định vị trí. Trên máy bay, người thanh niên tên Thiên Vũ nhìn đồng hồ đang trôi qua từng giây một, ra lệnh:
– Sử dụng hết tốc độ cho tôi.
Miệng nói, còn tay thì cầm điện thoại nhấn gọi đến người nào đó.
– Mở cho tôi một đường bay từ Mỹ đến Việt Nam ngay.
Không đợi phản hồi từ người kia đã tắt máy. Không khí trong khoang yên ắng đến kỳ lạ. Bên nó, nhìn điện thoại trong tay mà suy nghĩ xem có nên chém chết người kia hay không, dám ngắt ngang điện thoại của nó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nó quyết định bỏ qua vì nó đang “nhờ” người kia, không nên làm lỡ kế hoạch.
++++++++++++++++++++++++++++++
Trường Rose…
– Minh Lâm, làm bạn trai mình nha.
– Không hứng thú.
Một nữ sinh cùng khối tỉnh tò với Minh Lâm nhưng bị thằng nhóc thẳng thừng loại bỏ. Cách ăn mặc cảu cô ta thật không còn gì để nói. Váy thì không thể nào ngắn hơn, áo bó sát lại như đòn bánh tét do chỉnh sửa quá lố, đầu nhuộm đỏ, chân mang giày cao gót bảy tám phân (mang giày cao như vậy mà không té, nếu là ta chắc vào bệnh viện khoa chỉnh hình rồi -_-;;).
– Tại sao chứ? Mình cũng đẹp mà, lại xứng đôi vừa lứa với bạn. (Ôi! Bạn ấy thật tự tin¬_¬)
– Đẹp sao? Cũng đẹp nhưng phải nhờ đến cả tấn son phấn trên mặt.
Cô nàng được thằng nhóc khen nên hất mặt nhưng lại mang nhục phải cúi đầu vì vế sau của câu nói.
– Tránh xa tôi ra. Cô chắc cũng biết tôi không kiêng việc đánh nữ giới. ĐỪNG-ĐẾN-GẦN-TÔI.
Lách người hờ hững đi qua, Minh Lâm không quay người nhìn nữ sinh kia đang chịu những lời bàn tán của học sinh xung quanh.
Á!!! HOÀNG TỬ KÌA!!!
Một tiếng hét vang vọng khắp nơi đồng nghĩa với việc tần số âm thanh vô cùng lớn.
– Hôm nay con nhóc kia không đi học à?
Hắn nhìn bên cạnh Minh Lâm nhưng không thấy nó, lên tiếng “quan tâm”. Thằng nhóc cũng không hứng thú gì với câu hỏi của hắn, lạnh nhạt đáp:
– Liên quan gì đến anh.
Dứt lời, Minh Lâm đi qua hắn. Còn hắn đứng đó với mớ suy nghĩ trong đầu.
“Mình hỏi thăm về con nhóc đó làm gì? Con nhỏ đó không đi học chẳng ảnh hưởng đến mình vậy tại sao lại phải quan tâm chứ?…”
Cảm giác dị dị xẹt qua người, hắn lắc nhẹ đầu tống khứ những suy nghĩ hỗn tạp đó ra ngoài sau khi khẳng định con mồi không đến, kế hoạch không thực hiện nên khó chịu. Hắn vào lớp ngẩn người mãi. Hoàng thấy hắn lạ lạ nên hỏi thăm bạn tốt:
– Cậu sao thế? Không khỏe sao?
– Không có gì đâu.
Đáp lại lời hỏi thăm của Hoàng, hắn nằm dài trên bàn nhắm mắt ngủ, để mặc cho thấy cô trên bục giảng bài đến khàn cả giọng.
Minh Lâm vào lớp với vẻ mặt lạnh. Có cho tiền cũng không ai dám động đến. Cứ như vậy, thằng nhóc đắm chìm vào suy nghĩ của mình mà không quan tâm đến xung quanh.
+++++++++++++++++++++++++++++
Nó xem tài liệu ở phòng khách, lâu lâu lại nhìn đồng hồ. Gần đến giờ nghỉ trưa của Minh Lâm, nó xuống bếp nấu cho thằng nhóc vài món, cũng lâu rồi nó chưa nấu cho Minh Lâm ăn mà đồ ăn ở trường cũng không đạt yêu cầu về khẩu vị của Minh Lâm
Bắt tay vào nấu nướng, nó thành thạo xào xào nấu nấu. Cho thức ăn vào hộp, nó khoác áo phóng xe đến trường.
Gọi Minh Lâm ra lấy, sau đó nó lại gọi cho Thiên Vũ.
– Khi nào đến?
– “Lão đại à, sắp đến rồi. Khoảng 10 phút nữa có mặt tại sân bay.”
– Được, tôi đến đón.
Ngắt máy, nó cho xe chạy đến sân bay. Mà người bên kia đang hóa đá vì câu nói của nó. Nó đích thân đến đón quả thật là chuyện hiếm có.
++++++++++++++++++++++++++++
Mười phút sau…
Đúng thời gian nó gia hạn, Anna và Thiên Vũ đặt chân đến Việt Nam. Cả hai bước ra khiến bao nhiêu người nhìn họ say đắm. Tìm kiếm một lúc, Thiên Vũ tinh mắt hướng đến nơi có một chiếc BMW đang đậu còn có một cô gái đứng dựa vào xe.
Hai người nhanh chóng đến gần chiếc xe, cúi đầu chào:
– Lão đại.
Nó gật đầu nhìn cả hai nói:
– Lên xe.
Lời nói của nó không ai dám kháng cự cứ như chỉ cần ho he một chút sẽ bị nó tiễn đi thỉnh kinh ngay lập tức. Trong xe không ai nói với ai làm không khí trong xe ngày càng trầm hơn.
++++++++++++++++++++++++++++
Minh Lâm về nhà phát hiện có một thanh niên lạ ngồi trong phòng khách. Nhưng nhìn kỹ, thằng nhóc mới nhận ra người quen.
– Thiên Vũ, sao anh lại ở đây?
Sự ngạc nhiên không thể che dấu trong lời nói. Chàng thanh niên nhìn về nơi phát ra tiếng nói, thản nhiên trả lời:
– Lão đại triệu tập làm sao không có mặt.
– Thì ra là vậy.
Minh Lâm khôi phục trạng thái ban đầu, hờ hững nói. Thiên Vũ nhìn dáng vẻ Minh Lâm, khơi gợi tò mò cho thằng nhóc:
– Anh đâu sang đây một mình.
– Không lẽ anh…
Câu nói lấp lửng của Minh Lâm cùng ánh mắt sững sờ nhìn chầm chầm vào bụng Thiên Vũ khiến anh chàng nghiến răng nghiến lợi cốc vào đầu thằng nhóc một cái rõ đau, giọng nói có phần tức giận:
– Mày nghĩ cái gì vậy? Anh đây chính là đàn ông đích thực đấy, làm sao mang thai được. Mày học dở nhất môn sinh học sao? Anh sang Việt Nam cùng với Anna.
– THẬT HẢ?
Minh Lâm nghe đến từ Anna đã hét lên vui vẻ, lay lay cánh tay Thiên Vũ hỏi:
– Thiên Vũ đẹp trai, nói cho em biết Anna đâu rồi?
Thiên Vũ được khen, cười tươi hơn đưa tay chỉ về hướng cửa phòng vừa mở. Thấy Anna, Minh Lâm phóng như bay đến kéo cô nàng đến sô pha ngồi.
– Ngồi máy bay có mệt không? Đến khi nào vậy?…
– Không mệt. Vừa về được năm phút thôi.
Cả hai hàn huyên nói chuyện vui vẻ, hoàn toàn đem Thiên Vũ bỏ xó khiến anh chàng chỉ biết cười khổ. Đúng lúc nó xuống lầu, thu hút ngay ánh mắt của ba người. Minh Lâm lên tiếng hỏi nó:
– Chị giúp em sao?
– Không.
Phủ nhận câu hỏi của thằng nhóc, nó làm sao có thể nói thẳng là monhf đang trở thành “bà mai” cho hai người kia được. Chuyện này đồn ra ngoài thật sự rất mất mặt.
– Mở tiệc chào mừng hai người họ được không chị?
Không truy hỏi tiếp vấn đề vừa rồi, Minh Lâm đưa ra ý kiến. Hai người kia nghe vậy liền vỗ tay ủng hộ. Cả ba đưa mắt nhìn nó, nhận được cái nhún vai, hét ầm lên vui mừng. Thế là tối đó, căn biệt thự sáng đèn, nhạc được vặn hết volumn, ai ai cũng vui vẻ chỉ riêng một người khó chịu cực kỳ. Người đó không ai khác chính là nó. Phòng ông Trịnh và Tử Kỳ đều cách âm rất tốt, trong không truyền ra ngoài mà ngoài cũng không truyền vào trong, nhưng phòng nó chỉ cách âm một chiều, bên trong xảy ra tiếng động gì bên ngoài cũng nghe không rõ, nhưng tiếng động bên ngoài truyền vào bên trong lại nghe rõ mồn một. Vì vậy, tiếng nhạc ầm ĩ truyền vào tai nó, náo loạn màng nhĩ khiến mặt nó bây giờ cực kỳ khó coi.
Bước ra khỏi phòng, nó xuống phòng khách cầm một cái mic gần nhất, từng chữ được nói ra.
– TẮT-HẾT-NHẠC-CHO-TÔI.
Một câu nói rõ ràng đập vao tai mọi người. Biết nó tức giận, quản gia lập tức tắt hết nhạc. Lúc này, không gian trở lại yên tĩnh, hài lòng với kết quả nhận được, nó xoay người về phòng nghỉ ngơi. Mọi người chỉ có thể vui vẻ thầm lặng để không chạm vào cơn tức giận của nó.
+++++++++++++++++++++++++++++
Còn hắn, suốt ngày hôm nay cứ gắt gỏng với mọi thứ. Trong người khó chịu nhưng không biết nguyên nhân, hắn cùng đến bar với Hoàng nhưng lại bỏ về.
Nằm lăn lộn trên giường nhưng không thể chợp mắt, cứ thế mà hắn dành cả đêm nhìn trần nhà.
Một ngày trôi qua.
+++++++++++++++++++++++++++++
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT
+ Trần Thiên Vũ
20 tuổi
Đẹp trai, lãng tử.
Giỏi về y thuật. Ngoài ra còn là một sát thủ xuất sắc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!