Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc - Chương 13: Ai P Ai Ua
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc


Chương 13: Ai P Ai Ua


PUA: là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, thao túng tâm lý để đạt được mục đích.

___________
Trong lúc Thiện Sơ làm tình nguyện viên, mười bữa nửa tháng cũng không nhìn thấy mặt bá tước Grey.

Tình cờ đến phòng làm việc một chuyến, bây giờ cậu đã trở thành trợ lý riêng bên cạnh bá tước Grey, số lần đến văn phòng chấm công ít đi, mà đến trang viên của bá tước Grey càng ngày càng nhiều hơn.

Phong cảnh trang viên rất đẹp, Thiện Sơ cũng vui vẻ mà đi, thuận tiện uống trà chiều cùng bá tước Grey.

Bá tước Grey nói chuyện với cậu, nhưng câu chuyện đều rất nhạt nhẽo, giống như chỉ muốn dụng tâm thưởng thức phẩm vị của trà.

Có lúc Thiện Sơ hoài nghi bá tước Grey giống với mình, bên ngoài non nớt bên trong ẩn chứa linh hồn của một vị đại nhân nào đấy.

Dù sao, thoạt nhìn bá tước Grey quá chững chạc, nhiều lúc thậm chí còn thành thục hơn cả Thiện Sơ.

Bá tước Grey nói chuyện không nặng không nhẹ, bất kì chuyện gì cũng suy xét hoàn hảo, phong độ như người từng trải dãi dầu sương gió trên thương trường.

Chỉ có điều không giống một thiếu niên hào hoa phong nhã.

Thiện Sơ nghi hoặc trong lòng, tay vô thức đung đưa thìa cà phê làm từ bạc tinh khiết, chạm phải thành tách trà bên cạnh, phát ra tiếng leng keng.

Quản gia đứng ở kế bên nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Thiện Sơ băn khoăn, ngẩng đầu lên.

Quản gia chỉ mỉm cười, cũng không nói gì.

Bá tước Grey nói với quản gia: “Ông gọi người mang khăn mới lên đây.”
“Vâng, bá tước.” Quản gia đáp ứng, rời khỏi phòng trà.

Thời điểm phòng trà chỉ còn lại hai người, bá tước Grey mới nghiêng người về phía trước, mỉm cười với Thiện Sơ: “Khi uống trà chiều, rất nhiều người khuấy thìa trong tách hoặc gõ miệng tách —— chuyện này bình thường.

Nhưng cách dùng thìa chính thống không phải là khuấy xoay tròn mà là đảo từ trước ra sau.

Đồng thời chúng tôi tránh chạm thìa vào thành tách để không phát ra tiếng vang.”
Thiện Sơ ngẩn ra, mới hiểu được tại sao vừa nãy lão quản gia lại ho khan.

Lão quản gia muốn nhắc nhở Thiện Sơ đừng thất lễ trước mặt bá tước Grey.

Mà bá tước Grey hiểu rõ Thiện Sơ căn bản không biết mình đang thất lễ, sau khi để quản gia rời đi, mới nhắc nhở.

Thiện Sơ ở cùng bá tước Grey một thời gian dài, cảm thấy hắn là một thiếu niên quý tộc bình dị, gần gũi.

Cậu nghiêng nghiêng đầu, lớn mật hỏi: “Bá tước Grey sẽ để ý những lễ nghi phiền phức này sao?”
Bá tước Grey mỉm cười trả lời: “Tôi để ý những lễ nghi này sẽ gây phiền phức cho cậu.”
Thiện Sơ nâng cằm, cười nói: “Không sai, không sai, tôi còn phải học tập nhiều từ bá tước đại nhân.”
Nói đến đây, Thiện Sơ bỗng nhiên thắc mắc: “Nếu như tôi gõ ly trà đến vang dội, bá tước đại nhân sẽ cảm thấy bị mạo phạm sao?”
Bá tước Grey nói: “Cậu có thể thử xem, nói không chừng còn rất dễ nghe.”
Thiện Sơ cười khanh khách, trong đầu chợt lóe một tia kì lạ: Rõ ràng đều là thiếu niên như nhau, một người trưởng thành như mình lại có cảm giác được người khác bao dung.

Bá tước Grey đột nhiên hỏi: “Ngày hôm đó ở trang viên, ca khúc cậu đàn tên gì?”
Thiện Sơ trả lời: “《 Lương Chúc 》là bài hát Trung Quốc, kể về một đoạn tình yêu bi kịch.”
“Nói nghe một chút đi.” Bá tước Grey cảm thấy có chút hứng thú.

Nhưng Thiện Sơ cảm thấy, bá tước Grey cũng không có nhiều hứng thú đến vậy.

Có lẽ hắn thấy nhàm chán, không dấu vết bắt đầu một câu chuyện.

Ở chung với bá tước Grey càng nhiều, Thiện Sơ càng đồng ý với lời nhận xét của Brighton: “Những lời nói của bá tước Grey đều không thật lòng như nhau.”
Thiện Sơ lại không có lựa chọn nào khác, đành phải giảng giải chuyện xưa của《 Lương Chúc 》, cậu suy nghĩ về sự khác biệt văn hóa, tóm tắt nói: “Ở thời cổ đại Trung Quốc, có một cô gái tên Chúc muốn được đến trường, liền giả trang thành nam sinh tiến vào trường học vốn chỉ giành cho nam.

Ở trường, cô ấy và một bạn học nam tên Lương nảy sinh tình cảm…”
“Cho nên Lương là gay sao?” Bá tước Grey hỏi.

“…” Thiện Sơ cứng họng.

Bá tước Grey tiếp tục nói: “Vì cuối cùng Lương phát hiện Chúc là nữ, nên chuyện tình mới trở thành một hồi bi kịch sao?”
“Không, không phải…” Thiện Sơ nuốt nước miếng, nghĩ thầm: Cái tên thiếu niên tự phụ này não bổ nhiều thế!
Bá tước Grey nhìn bộ dạng nhịn cười của Thiện Sơ, bỗng nhiên nở nụ cười.

Hắn đứng lên, đi tới bên cửa sổ, cầm lấy đàn violon trên giá, bắt đầu diễn tấu theo giai điệu của 《 Lương Chúc 》, du dương uyển chuyển, vô cùng động lòng người.

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, lấp lánh trên mái tóc vàng óng thượng hạng tung bay phong trần, khiến hắn càng sinh ra vài phần thánh khiết.

Trong phút chốc, trái tim Thiện Sơ đánh rơi vài nhịp, âm thầm cảm thán: Sống hai đời, chưa từng thấy người nào xinh đẹp đến vậy.

Không thể không nói, thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp của phương Tây đều cực kì mỹ lệ, giống như búp bê tây dương tinh xảo, khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay, chỉ hận không thể đem về nhà giấu đi.

Thiện Sơ khó giải thích được mà cảm thán, chỉ là thời kì nở hoa của mỹ nhân phương Tây ngắn ngủi hơn mỹ nhân châu Á rất nhiều.

Mái tóc vàng nhạt đẹp đẽ của tuổi hai mươi sau này chắc chắn sẽ biến thành màu cây đay, thậm chí là màu nâu.

Trong lòng Thiện Sơ nhúc nhích, càng sinh lòng hiếu kỳ: Không biết thời điểm bá tước Grey bằng tuổi cậu ngày trước, tóc sẽ là màu gì? Con ngươi màu lam vẫn trong suốt hay vẩn đục? Khóe mắt có vết chân chim không?
Trong khi Thiện Sơ còn thất thần, bá tước Grey đã diễn tấu xong, đem cung đàn gác lại.

Thiện Sơ hồi phục tinh thần, có chút quẫn bách mà nhìn bá tước Grey: “Ngài đàn rất nhuần nhuyễn! Cho nên…!không phải ngài đã rất quen thuộc với ca khúc và cố sự sau lưng sao?”
“Đại khái có biết một ít.” Bá tước Grey cười trả lời.

Thiện Sơ có cảm giác bị trêu đùa: “”Vậy ngài còn hỏi tôi chuyện xưa để làm gì chứ?”
“Bởi vì muốn nghe cậu nói”, Bá tước Grey đáp, “Cậu nói rất có ý vị.”
Thiện Sơ cúi đầu, nghĩ thầm: Cái tên này đang đùa giỡn mình hả?
Mẹ nó, cư nhiên bị đùa giỡn.

Thiện đại tổng tài tôi đây biết giấu mặt đi đâu?
Mà loại cảm giác bị khống chế này đã lâu không gặp…!
Linh hồn Thiện Sơ là của một người đã ba mươi tuổi, là tổng tài của Thiện thị.

Kiếp trước, mười sáu tuổi cậu mắc bệnh trầm cảm, bị ép thôi học về nước.

Sau khi bà nội biết được, mắng Đinh Mẫn Sinh và Tiêu Kiều một trận rất to, còn nói: “Tôi không yên tâm khi giao cháu tôi cho mấy người!” Vì vậy, bà nội luôn giữ Thiện Sơ ở cạnh mình, dẫn cậu đi bác sĩ, kiên nhẫn đợi cậu khôi phục.

Thiện Sơ trải qua một năm an dưỡng kết hợp trị liệu, mới từng bước thoát ra.

Nhưng sau khi thoát được, cậu cũng đánh mất sự mềm mại trong tính cách.

Cậu vẫn muốn báo thù, muốn trở nên mạnh hơn.

Cuối cùng vào ngày sinh nhật ba mươi tuổi hôm ấy, ôm di ảnh mẹ khóc lóc đau khổ, vì uống say nên không cẩn thận trượt chân rơi xuống bể bơi trong biệt thự của mình.

Sau đó ———
Một lần nữa quay lại tuổi 16.

Sống lại một lần, Thiện Sơ đi theo con đường hoàn toàn khác trước đây.

Nhưng lại giống như trăm sông đổ về một biển.

Cậu có thể tiên đoán được: Tuy bây giờ nhìn lại không giống với ngày trước, nhưng qua mười mấy năm sau, cậu vẫn sẽ dùng quyền lực hất ngã cha ruột, ngáng đường mẹ kế, lên làm tổng tài Thiện thị, đi lên đỉnh cao cuộc đời.

Nhưng lại vẻ vang đến nhàm chán, ôm trái tim vỡ nát xa hoa đồi trụy ngày qua ngày, chết trong hiu quạnh.

Vẻ mặt Thiện Sơ tang thương uể oải, rất không phù hợp với gương mặt còn toát lên sự non nớt.

Bá tước Grey buông đàn violon trong tay, ngắm nhìn cậu, đôi mắt màu xanh như bảo thạch lưu động ánh sáng.

Thiện Sơ phục hồi tinh thần, cũng ngược lại nhìn chằm chằm Grey bá tước: “Ngài nhìn tôi làm gì?”
Bá tước Grey nói: “Có lúc, tôi cảm thấy cậu không giống người ở độ tuổi này.”
Trong lòng Thiện Sơ nhảy dựng, cũng cười nói: “Tôi cảm thấy cậu cũng vậy.”
Bá tước Grey gật gù, nói: “Thật là kỳ diệu.”
Thực sự rất kỳ diệu.

Nhưng chuyện kỳ diệu hơn đã xảy ra, phu nhân W và mẹ của Jeff vô tình gặp nhau ở yến hội, mẹ Jeff không cẩn thận hất ly rượu lên quần áo của phu nhân W.

Chuyện này vốn không phải việc lớn, nhưng phu nhân W ghi thù sự tình của Emily, nhân lúc có chuyện, trực tiếp chỉ trích mẹ của Jeff không hiểu lễ nghi.

Mẹ Jeff không thể nuốt giận vào bụng, châm biếm lại.

Cuối cùng, phu nhân W lớn tiếng quở trách Jeff bạo lực học đường bạn học, vu hại Emily.

Bà nói như vậy trước mặt mọi người, tất nhiên không thể cứu vãn sự tình.

Buổi tiệc rượu nhiểu người như vậy, miệng và lỗ tai cũng rất nhiều.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhận thức hành động của Jeff.

Chuyện như vậy gói gém hoàn hảo thì rất tốt, nhưng một khi đã lọt gió, bốn phía đều có gió thổi ra, tin đồn nhảm nhí bay đến mỗi góc một ít.

Sau khi Thiện Sơ biết được, hoài nghi phu nhân W cố ý.

Rõ ràng Jeff đã lén lút xin lỗi, Toby cõng nỗi, Jeff chắc chắn không gặp chuyện gì, phu nhân W khẳng định không hài lòng.

Cho nên, phu nhân W mới nhân dịp làm lớn chuyện, đem sự việc phanh phui trong yến hội.

Cái gì mà mẹ Jeff không cẩn thận hất rượu ——- nói không chừng vẫn là do phu nhân W cố tình nghênh đón, cố ý khích tướng mẹ Jeff, chính là để đợi mẹ Jeff trào phúng lại, lúc này phu nhân W mới làm bộ “nhất thời tức giận” đem sự việc lộ ra ngoài.

Như vậy, phu nhân W có thể đứng trên đỉnh đạo đức, cao cao tại thượng.

Những quý tộc thường sĩ diện, không biết ai đúng ai sai, trước tiên phải chiếm được điểm đạo đức, sau đó mới bày mưu tính kế mà hành động.

Từ miệng Emily nghe được mọi việc, Thiện Sơ rất cảm khái, còn hâm mộ Emily: Tính cách Emily lộ liễu ngây thơ, tuy nông cạn nhưng cũng có thể xem là một loại may mắn.

Phu nhân W mặc kệ danh dự, liều mạng bảo vệ cô nàng, giúp cô hả giận, chuyện này thật tốt.

Bên ngoài đồn rằng Emily thực ra là con gái riêng của phu nhân W, cho nên phu nhân W vẫn luôn yêu thương Emily, xem ra tin đồn này có thể là sự thật.

Nghĩ đến đây, Thiện Sơ lại mặt dày than thở: Đúng là con cái như bảo bối của mẹ.

Emily không biết suy nghĩ của Thiện Sơ, cười híp mắt với cậu, nói: “Có lẽ Jeff đang gặp phiền phức rồi, rất nhiều phụ huynh nghe chuyện, vô cùng không vừa ý.

Hội phụ huynh dường như đã thông qua quyết định, muốn cắt chức vị hội trưởng hội học sinh của Jeff.”
“Vậy sao?” Thiện Sơ nhẹ nhàng nhướn mày, “Chuyện này đối với Jeff rất nhục nhã nhỉ?”
“Đương nhiên.” Emily cười lạnh nói, “Người nhà cậu ta ngày nào cũng khoác lác cậu ta là hội trưởng hội học sinh ở học viện Athens, lợi hại biết bao nhiêu.

Nếu như bị bãi bỏ vị trí, không chỉ mất mặt, e là còn sợ sẽ ảnh hưởng đến việc xét tuyển Oxbridge của cậu ta.”
Lời này là thật, mất chức hội trưởng chỉ là chuyện nhỏ, mất quyền ưu tiên Oxbridge mới là chuyện lớn.

Nếu như ảnh hưởng bị khuếch trương một lần nữa, đừng nói đến Oxbridge, mà đến G5 Jeff cũng không đậu nổi.

– – nếu là như vậy, thì quá tốt rồi.

Jeff bên kia đúng là đang sứt đầu bể trán.

Là niềm kiêu ngạo của cả gia đình, việc Jeff đánh mất vị trí hội trưởng hội học sinh, quả thật như sấm đánh giữa trời quang.

Mẹ Jeff khóc thút thít nói: “Đều do Emily cố tình hại con.”
“Là cô ấy? Có ý gì?” Jeff không hiểu.

Mẹ Jeff nói ngay: “Mẹ tra ra được, Emily thuê phòng trống ngay trên phòng con, nhất định là con bé đó đã sử dụng wifi của con, phát tán những lời đồn đó.

Con nhỏ đó đang tự biên tự diễn đấy!”
Jeff bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là cô ta!”
“Cô ta nhất định là hận con, mới làm như vậy.” Mẹ Jeff tức giận nói, “Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô dụng.

Cô ta và phu nhân W đã ghi thù chúng ta…”
Triết Phu cụt hứng ngồi trên sofa, vẻ mặt mờ mịt: Thì ra là bởi vì đắc tội phu nhân W và Emily sao?
Nói không hối hận là giả.

Nhưng điều Jeff hối hận chính là đã liên lụy đến Emily, khiến phu nhân W ghi thù.

Hắn chưa từng ân hận về việc bắt nạt Thiện Sơ.

Không chỉ có hắn, cả nhà hắn, đều không mảy may áy náy hoặc sinh lòng ân hận đối với Thiện Sơ.

Ba của Jeff tương đối trầm tĩnh, đánh một điếu xì gà, chậm rãi nói: “Chuyện này con không chiếm được lý.

Ba với giảng viên quan hệ khá tốt, con hãy dùng lí do sinh bệnh chủ động rút khỏi hội học sinh đi, xem như là giữ thể diện cho gia đình mình.”
Sắc mặt Jeff trắng bệch, xiết chặt nắm đấm: Xưa nay hắn là con cưng của trời, đây là lần đầu dẫm phải đinh, cho nên vô cùng đau.

Nhưng hắn biết ba hắn đã quyết định thì không thể làm gì ngoài nhẫn nhục chịu đựng, đành gật đầu nói: “Dạ được, ba.”
“Ba đã cố gắng hết sức an bài kết quả.

Sau này con làm việc phải ổn thỏa một chút.” Ba của Jeff nhàn nhạt nói.

“Vâng.” Jeff cúi đầu, trên mặt vô cùng bất lực, “Nhưng như vậy hạng mục vinh dự của con làm sao bây giờ?”
Ba của Jeff mặt bình thản nói: “Ba cũng thay con nghĩ rồi, con có thể học hỏi bá tước Grey, làm hoạt động từ thiện, vừa dễ nghe lại không phí nhiều công sức.”
“Vâng.” Jeff gật đầu, “Con cảm ơn ba.”
Jeff chủ động rút khỏi hội học sinh, không đảm nhiệm chức vị hội trưởng nữa.

Học viện Athens tràn ngập lời đồn đãi, nói Jeff vì bắt nạt bạn học nên mới phải “từ chức”.
“Thoạt nhìn Jeff hào hoa phong nhã, không ngờ lại là người như vậy…”
“Không thể nào, tôi thấy hắn vẫn luôn giúp người làm niềm vui, thật sự có thể làm ra loại chuyện đó sao?”
“Nếu không làm, thì sao có khả năng rút lui khỏi hội học sinh?”
“Ái chà, thật sự là biết mặt không biết lòng…”
…!
Hóng drama là thiên tính của con người, cho dù là ai cũng giống nhau.

Mọi người thích xem nhất là quý công tử cao cao tại thượng ngã xuống thần đàn.

Đương nhiên, Jeff vẫn là đại thiếu gia, mọi người cũng không dám xì xào trước mặt hắn, nhưng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cũng đủ khiến Jeff không thoải mái.

Jeff đã quen với hoa tươi và tiếng vỗ tay, đột nhiên nghêng tiếp một đợt sóng bị ghẻ lánh, kẻ quen sống trong nhung lụa như hắn không biết phải làm sao.

Những người khác thì thôi, nhưng ngay cả tên sai vặt Toby cũng né tránh Jeff, điều này khiến Jeff càng có cảm giác khó chịu.

“Dựa vào cái gì? Bọn họ đều chỉ là bùn đất mà thôi, vậy mà cũng dám tỏ vẻ với mình như vậy…” Tâm tình Jeff nảy sinh âm u, biểu tình trên mặt sắp không kiềm chế được.

Ngay vào lúc này, Thiện Sơ nhấc theo cặp sách đi ngang rừng cây xanh.

Đôi mắt đẹp của Thiện Sơ nhìn xung quanh, bước chân nhanh nhẹn, dưới bóng cây xinh đẹp như tinh linh.

Ánh mắt Jeff tràn ngập si mê.

Thiện Sơ tựa hồ có cảm giác mà quay đầu lại.

Ánh mắt Thiện Sơ lần này vô cùng động lòng người.

Jeff nhìn ngăm đôi mắt nhất thời trở nên mềm mại không ít.

Jeff chỉ nói: “Thiện Sơ…!chào cậu.”
Thiện Sơ nở nụ cười mềm mại: “Jeff, xin chào.”
Vẻ mặt Jeff thành khẩn nói với Thiện Sơ: “Thiện Sơ, bọn họ nói không phải sự thật, cậu đừng hiểu lầm tôi…”
Thiện Sơ khẽ mỉm cười: “Đương nhiên, tôi sẽ không tin tưởng lời đồn không có căn cứ.

Tôi luôn ghi nhớ cậu đã giúp tôi.”
Nhìn ánh mắt Thiện Sơ dịu dàng mà mạnh mẽ, trái tim Jeff mềm nhũn.

– ———- có gì đó không giống.

Lúc trước, Jeff cao cao tại thượng chỉ đơn thuần muốn chiếm hữu Thiện Sơ.

Nhưng hiện tại thì sao?
Ở thời điểm bị ngàn người chỉ trích, Thiện Sơ vẫn luôn đối xử dịu dàng với hắn…Cảm xúc trống trải trong lòng Jeff được lấp đầy: Không giống, hắn hiểu rõ, bắt đầu từ giây phút này, tình cảm của hắn với Thiện Sơ đã việc qua yêu thích bình thường.

Thiện Sơ cười nhạo trong lòng: Vì mày mà thiết kế hoàn cảnh chỉ toàn địch ý, để tao thành người duy nhất có thể cứu rỗi, khiến mày chỉ có thể ngưỡng mộ và tin tưởng tao…! Cảm giác bị PUA này mày cũng nên nếm thử, thằng ngu.

Không khiến tâm lý mày vỡ vụn, tao không gọi là Thiện Sơ.

– ——— “Nhân chi sơ, tính bản thiện” “Thiện Sơ”!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN