Thiện Sơ nói với Jeff rất nhiều lời động viên.
Dù sao, cũng là một trà xanh có thâm niên, mấy câu này đều là bán sỉ, xe tải này đi thì xe tải khác tới, chồng núi lấp biển.
Jeff cảm động đến rơi nước mắt, móc tim móc phổi nói với Thiện Sơ: “Thật ra tất cả những thứ này đều do Emily giở trò.
Tôi căn bản không bôi đen cô ấy, đều là cô ấy tự biên tự diễn.”
Thiện Sơ làm bộ rất kinh ngạc: “Trời ạ, không thể nào? “Cô ấy là một cô gái thuần khiết biết bao.
Có phải có hiểu lầm gì không?”
Jeff nhìn Thiện Sơ hồn nhiên như cô tiên¹, trong lòng hơi rung động: Cậu ấy tin tưởng Emily, cũng tin tưởng mình như vậy.
Nội tâm cậu ấy rốt cuộc hồn nhiên đến cỡ nào?
¹ Thấy QT để thiên chân vô tà.
Mình search thì có vẻ câu này từ bộ Đạo mộ bút kí.
Quả nhiên là tâm sinh tướng.
Trong đầu Jeff mịt mờ: Tại sao Thiện Sơ lại tốt bụng với tất cả mọi người vậy chứ? Mình hi vọng cậu ấy chỉ đối tốt với mình, chỉ cười với một mình mình…!
Thiện Sơ chú ý đến ánh mắt Jeff chợt lóe lên tia tăm tối, thầm nghĩ” Con rùa này lại đang ấm ủ âm mưu đây.
Giống như loài ruồi vậy, không đánh chết sẽ vo ve vò vẽ.
Thiện Sơ tiếp tục cười khẽ, hỏi: “Vậy thì hạng mục ngoại khóa của cậu làm sao bây giờ? Không thể tham gia hội học sinh nữa, cậu có dự định gì chưa?”
“Rồi.” Jeff không hề đề phòng Thiện Sơ, “Tôi dự tính noi theo bá tước Grey, tự tổ chức hoạt động từ thiện.”
Thiện Sơ trong lòng hơi động, nói: “Thế cậu đã có kinh nghiệm tương tự chưa?”
Jeff lắc đầu.
Thiện Sơ làm ra vẻ cảm thán: “Thế thì có thể có chút khó khăn.
Bởi vì tình nguyện viên hơi hơi xuất sắc trong học viện đều đã đồng ý tham gia tổ chức của bá tước Grey rồi.”
Triết Phu gật đầu, nói: “Đúng vậy…”
“Hơn nữa, ở phương diện này, bá tước Grey có kinh nghiệm độc đáo, giao thiệp cũng rộng.” Thiện Sơ nói, “Cậu nhất định muốn so đấu với ngài ấy trên đường đua này sao?”
Vẻ mặt Jeff lúng túng.
Sự lúng túng này đã tồn tại từ lâu.
Bá tước Grey vẫn luôn là “con nhà người ta”, cho dù Jeff có cố gắng cỡ nào, trước mặt bá tước Grey vẫn thấp hơn một cái đầu.
Hiện tại, vị trí của hắn trong lòng người đối diện cũng vậy!
Dựa vào cái gì?
Tâm tình Jeff nổi lên oán giận, trên mặt lại cố gắng chống đỡ mỉm cười: “Đều là làm việc thiện, sao phải có đường đua hay thi đấu” chứ?”
“Đúng là như vậy.” Thiện Sơ thấy đủ thì thôi, biết những lời gây xích mích không thể nói nhiều, không được quá rõ ràng.
Do đó, Thiện Sơ đổi chiến lược mới, tiếp tục nói: “Cậu và bá tước Grey thân quen, có thể thường xuyên nhờ ngài ấy chỉ bảo.
Tôi tin ngài ấy nhất định sẽ giúp cậu thôi.”
Nghe Thiện Sơ nói vậy, lòng Jeff càng chua chát.
Thiện Sơ lớn tiếng khen bá tước Grey, thổi phồng hắn lên đến tận trời, làm cho Jeff vô cùng hụt hẫng, lại còn phải cười hì hì phụ họa, cảm giác nhục nhã mười phần.
Thiện Sơ trêu chọc đủ rồi, tạm ngừng đề tài, chỉ nói: “Thôi, tôi cũng nên về rồi.”
“Ừm, ” Jeff mỉm cười, “Cám ơn cậu đã nói chuyện với tôi.
Tâm trạng của tôi tốt hơn rồi.”
“Đừng khách sáo.” Thiện Sơ ôn hòa trả lời.
Thiện Sơ quay người tiếp tục tung tăng ở cuối đường cây xanh, cả người vui sướng rạo rực: Jeff đã có ý cạnh tranh với bá tước Grey.
Quả nhiên, không nên kích thích thiếu niên.
Nếu như là Jeff ba mươi tuổi, dù có coi trọng Thiện Sơ đến mức nào, cũng không thể dễ dàng bị gây xích mích như vậy.
Nhưng Jeff mười bảy tuổi không giống thế.
Con trai mười bảy tuổi rất dễ buồn bực, xúc động, làm một vài sự việc ngốc nghếch.
Thiện Sơ vui vẻ mà hát lên.
Tuy rằng cậu cảm thấy chính mình còn chưa đủ hiểu rõ bá tước Grey, nhưng cậu có thể khẳng định một chút:
Jeff đắc tội Emily, có thể bỏ qua cho.
Nhưng đắc tội bá tước Grey, không thể sống.
Thiện Sơ đi chưa được nửa đường, đã gặp phải một nam sinh cao lớn.
Chiều cao của người này hơn hai mét ———- nhắc đến chiều cao này, chỉ cần nhìn bóng cũng biết là giáo bá Titan.
Thiện Sơ ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc: “Titan?”
Nói rồi cậu theo bản năng mà che lại khuy áo.
Cậu không hi vọng mình bị cướp khuy áo lần thứ hai, như vậy rất phiền phức.
Titan cũng chú ý tới động tác của Thiện Sơ, nói: “Tôi không có muốn lấy khuy cài của cậu.”
Titan quơ quơ ống tay áo, trên ống tay cài khuy áo màu đồng thau.
“À, ” Thiện Sơ thả lỏng một chút, hỏi, “Thế là vì cái gì?”
Titan híp mắt: “Nghe nói cậu rất giỏi làm bài tập?”
“Cũng không tệ lắm.” Thiện Sơ không dự định tỏ ra khiêm tốn ở phương diện này, dù sao cậu cũng là sinh viên xuất sắc nhận được học bổng.
Titan liền nói: “Vậy cậu giúp tôi viết tiểu luận đi.”
Thiện Sơ thoạt nhìn không quá bất ngờ.
Cậu vừa rồi cũng đã đoán được.
Dù gì ở kiếp trước cậu cũng làm bài tập cho Titan không ít lần.
Thậm chí, còn bị Titan uy hiếp hỗ trợ gian lận.
Bảo làm bài tập Thiện Sơ vẫn có thể đáp ứng, nhưng loại chuyện như gian lận, Thiện Sơ sống chết không chịu làm.
Bởi vì một khi bị phát hiện gian lận, đại thiếu gia Titan đại khái vẫn có thể hoàn toàn không bị gì, nhưng nhân vật nhỏ như Thiện Sơ chắc chắn sẽ bị đuổi học, thậm chí bị đưa vào danh sách đen, sau đó đành vô duyên với tất cả trường đại học danh tiếng.
Vì thế, Titan vô cùng tức giận, sai Toby nhốt Thiện Sơ trong phòng thiết bị suốt một buổi tối.
Lúc đó, vẫn là Jeff xuất hiện “cứu” cậu.
Kết hợp đầu đuôi câu chuyện, Thiện Sơ hoài nghi chuyện này cũng là tác phẩm do Jeff đứng sau.
Không thì tại sao Titan lại tâm huyết dâng trào muốn gian lận?
Lại nói, trước đây Titan bắt nạt Thiện Sơ, cũng chỉ cướp khuy áo mà thôi, gã sẽ không nhốt người trong gian phòng nhỏ.
Thế nhưng coi như là do Jeff thao túng, Titan vẫn là một tên ác ôn.
Thiện Sơ ngại gã phiền hà.
Hỗ trợ làm bài tập cũng rất mệt.
Dù sao để lấy được tiểu luận điểm A cũng phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Bài tập của mình Thiện Sơ còn chưa viết xong, cuối tuần còn phải tham gia hoạt động ngoại khóa, mỗi ngày đều phấn khởi chiến đấu 996².
Nếu cậu giúp Titan viết tiểu luận, thì còn phải tự học lại môn đó, đọc các sách tham khảo, làm sao không mệt được? Tóc tai cũng sắp trụi lủi.
² Văn hóa 996 chính là cách người dân Trung Quốc ám chỉ lịch làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
Một trong những người nổi tiếng đầu tiên ủng hộ văn hóa làm việc 996 chính là Jack Ma (Nhà sáng lập Alibaba).
Đời trước, tinh thần Thiện Sơ dễ dàng suy sụp đến vậy, cậu nghi ngờ có liên quan đến việc phải làm bài tập quá mệt dẫn đến thiếu ngủ.
Lần này Thiện Sơ làm sao có khả năng đáp ứng?
Thiện Sơ yếu ớt nói: “Nhưng mà ngoại trừ tiếng anh, tôi với cậu đâu có học giống nhau…”
“Vì không giống nên mới nhờ cậu viết đấy thôi.” Titan thản nhiên nói, “Nếu không, không phải giáo sư sẽ dễ dàng phát hiện ra sao?”
Thiện Sơ nghĩ thầm: Mày nghĩ được đến đó rồi à? Xem ra tám phần mười là do Jeff dạy mày.
Không thì tại sao lại nảy ra ý này?
Thiện Sơ buồn khổ mà nói: “Nhưng tôi chưa học các môn của cậu, làm sao mà viết?”
“Cậu đừng gạt tôi.” Titan nói, “Giai đoạn sơ cấp cậu học tận tám môn đấy! Hơn nữa toàn bộ đều đạt điểm A+.”
Trong lòng hiện Sơ càng khẳng định: Nhất định là Jeff nói cho gã biết.
Chứ sao tự nhiên gã lại quan tâm việc này?
Thiện Sơ vẫn từ chối nói: “Nhưng đó là giai đoạn sơ cấp, bây giờ là cao học.
Tôi không nhất định có thể…”
“Cũng không cần cậu lấy A+.” Titan dùng ngữ khí khoan dung, “B là được.”
B là được?!
Nói không biết ngượng mồm.
Kiếp trước, Thiện Sơ luôn nơm nớp lo sợ, nếu như gã muốn nắm chắc B, vậy thì phải hướng theo tiêu chuẩn của A mà làm.
Nhưng bây giờ Thiện Sơ muốn làm chuyện xấu.
Thiện Sơ âm thầm cười nhạo: Những thiếu gia quý tộc này tự biến chính mình thành một bàn đồ ăn, không sợ mình xào đi xào lại.
Cậu nhu nhược gật gật đầu.
Titan khinh bỉ nói: “Coi như cậu thức thời, đợi chút nữa tôi đưa tài khoản với reading list cho cậu.”
“Nếu cậu trực tiếp đưa tài khoản cho tôi, e là không quá an toàn.” Thiện Sơ dừng một chút, “Làm vậy rất dễ bị phát hiện.”
“Ừm…” Titan gật gù, cảm thấy rất có đạo lý, “Vậy cậu nói làm sao bây giờ?”
Thiện Sơ nói rằng: “Hay là thế này vậy, tôi cung cấp Email cho cậu, cậu gửi đến địa chỉ ấy đi.”
Titan thoả mãn gật đầu, đồng ý đề nghị này.
Thiện Sơ cũng gật đầu, nghĩ thầm: Ngu ngốc.
Cuối tuần, Thiện Sơ ngồi xe chuyên dụng tới trang viên của bá tước Grey.
Mùa xuân phải đi, hoa diên vĩ động lòng người cũng đang dần héo tàn.
Nhưng trang viên nhỏ trồng thực vật phong phú, bảo đảm một năm bốn mùa đều phồn hoa như gấm.
Từ phòng pha lê trong suốt nhìn ra bên ngoài có thể thấy được những đóa hoa sơn chi và hoa nhài tỏa sắc dưới ánh nắng đầu hạ, thơm nồng, trắng noãn.
Thiện Sơ đi qua cửa kính, nhìn thấy bá tước Grey ngồi đối diện đàn dương cầm, mười ngón tay khoát trên phím đàn, tựa như chuẩn bị diễn tấu một khúc bất cứ lúc nào.
Hắn mơ hồ nhìn thấy hình bóng Thiện Sơ, liền quay đầu lại, mỉm cười với Thiện Sơ.
Thiện Sơ thích nhất thói quen này của bá tước Grey: Bất luận đối phương là một tên quỷ nghèo, người hầu hay quý tộc, hắn đều sẽ nhìn thẳng vào họ, duy trì nụ cười.
“Cậu đã đến, Thiện Sơ.” Bá tước Grey nhẹ nhàng gõ mấy cái âm phù³, không thành làn điệu.
³ Âm phù: Dấu hiệu ghi âm (dài ngắn, cao thấp) trong âm nhạc hoặc ngôn ngữ học.
Bá tước Grey mỉm cười, ngữ khí ôn hòa, nhưng Thiện Sơ lại li kì cảm nhận được tâm tình của bá tước Grey không tốt.
Thiện Sơ cũng không biết vì sao mình lại nhận ra tâm trạng Bá tước Grey không tốt.
Chỉ là cậu cảm thấy như vậy.
Vì vậy, cậu phản xạ có điều kiện mà căng da đầu, chỉ sợ tai vạ ụp tới.
Bá tước Grey nói: “Gần đây có chuyện gì mới không?”
Thiện Sơ nghi hoặc trong lòng: Bá tước Grey bá nói như vậy là có ý gì?
Cậu cẩn thận hỏi: “Bá tước đang nói đến phương diện nào thế?”
“Đương nhiên là chuyện tôi quan tâm.” Bá tước Grey cười đáp.
Trong đầu Thiện Sơ càng mơ hồ hơn: Trời mới biết ngài quan tâm chuyện gì..