Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc - Chương 27: Phiến Lá Cây Mỹ Lệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc


Chương 27: Phiến Lá Cây Mỹ Lệ


Nếu như là lúc thường, Thiện Sơ sẽ không lựa chọn giằng co như vậy.

Bởi vì cậu rất tự mình biết mình, cậu không thể so lòng nhẫn nại với một lão nam nhân làm chính trị.

Nhưng bây giờ lại khác, bá tước Grey trúng thuốc, chẳng khác gì bị hạ debuff!
Thế thì không phải Thiện Sơ sẽ có cơ hội chiến thắng sao?
Dưới sự thôi thúc của thuốc kích dục, bá tước Grey còn có thể phòng thủ nổi à?
Nếu như bá tước Grey thật sự kiềm chế được, vậy tại sao lại hạ gục Diễm Diễm?
– – Thiện Sơ âm thầm phân tích.
Trên thực tế, bá tước Grey đánh ngất Diễm Diễm không phải vì không chống đỡ nổi, mà là sợ Diễm Diễm làm ra mấy hành vi chệch đường ray.

Coi như bá tước Grey không hề làm gì, nhưng Diễm Diễm là một cô gái lại tự thoát y ở đằng kia cũng gây phiền toái lớn.

Đương nhiên, hắn càng có xu hướng giải quyết phiền toái này bằng biện pháp ôn hòa, nhưng hắn không dự định làm thế.
Cho dù là hắn cũng có lúc vì một số nguyên nhân mà trở nên nóng nảy, dễ tức giận, tràn ngập tính công kích.
Bá tước Grey vươn tay ra, khẽ sờ soạng phần gáy của Thiện Sơ, cường độ không nhẹ không nặng, như đang vuốt ve một chú mèo ngỗ nghịch.
Chú mèo ngoan ngoãn sẽ thoải mái nheo mắt lại.

Nhưng Thiện Sơ lại mở to đôi mắt hạnh, trong ánh mắt tràn ngập tìm tòi, nghiên cứu và ——- cảnh giác.

Quả nhiên là bé mèo không nghe lời.
Bá tước Grey hỏi: “Cậu nói cậu không ổn, không ổn ở đâu?”
Ngữ khí của hắn vẫn bình tĩnh theo thói quen, nếu như khóe mắt hắn không lóe lên ẩn tình, dáng vẻ lười biếng.

Thiện Sơ chắc chắn sẽ không cảm thấy hắn trúng thuốc.
Thiện Sơ nghĩ thầm: Trúng thuốc lại còn ra sức duy trì bộ dạng lạnh nhạt, tên đàn ông thối này thật sự là Ninja rùa.

“Chính là…!Có chút như nhũn ra…” Thiện Sơ làm bộ yếu đuối mong manh, ngã vào lồng ngực bá tước Grey.
Ghế Sofa chật hẹp, hai chàng trai chen chúc một chỗ, thân dưới dán vào nhau, hoàn toàn biết rõ phản ứng của đối phương.

Nhưng bá tước Grey bất động như tượng gỗ.

Thiện Sơ cúi đầu, nghĩ thầm: Lại giả vờ đấy, giả thanh cao như vậy, có bản lĩnh thì đừng có cứng lên?
Thiện Sơ giả vờ không quá thoải mái, điều chỉnh tư thế nằm, thân thể hai người càng gia tăng tiếp xúc.

Tuy trên mặt bá tước Grey không để lộ biểu tình gì, nhưng thân thể ngày càng căng thẳng, cũng càng lúc càng ngẩng đầu.

Thiện Sơ lộn xộn một hồi, quên mất “Lực tác dụng là lẫn nhau “, trong lúc cậu kích thích bá tước Grey, chính cậu cũng nổi phản ứng không mong muốn.

Mà khi Thiện Sơ phát hiện điểm này, nháy mắt cứng người.

Bá tước Grey khẽ cười một tiếng: “Được rồi, không cần chuyển động, tôi biết cậu không bình thường ở đâu rồi.”
Thiện Sơ nghe bá tước Grey có ý cười nhạo.

Cậu không cam lòng ở thế yếu, cong môi nở nụ cười: “Bá tước cũng không đúng lắm.”
Bá tước Grey không nói gì, chỉ dùng đôi mắt xanh thẳm như biển nhìn ngắm khuôn mặt cậu.

Thiện Sơ ngẩng đầu lên, chiếc gáy mảnh khảnh vẫn còn nằm gọn trong lòng bàn tay bá tước Grey.

Cậu nháy mắt hỏi: “Chịu đựng không phải biện pháp tốt, e rằng sẽ khiến thân thể khó chịu.

Liệu ngài có muốn…giúp lẫn nhau không?”
Bá tước Grey nở nụ cười thâm ý: “Bạn học giúp đỡ nhau là lẽ phải.”
Thiện Sơ đặt tay lên áo sơ mi bá tước Grey, chuẩn bị cởi nút áo của hắn.

Bá tước Grey đè tay cậu lại: “Không cần.”
“Không cần?” Thiện Sơ khó hiểu nhìn bá tước Grey.
“Chúng ta giúp nhau đơn giản là được rồi, hà cớ gì phải phức tạp hóa?” Bá tước Grey trở mình, đè Thiện Sơ dưới thân, Thiện Sơ tức thì vùi mình vào sofa mềm mại, sau đó chợt nghe thấy âm thanh kéo khóa quần.

Ngoài cửa sổ gió thổi đến vang vọng, xuyên thấu qua ngọn cây.
Người phía sau khung cửa sổ vẫn ăn mặc chỉnh tề, từ bên ngoài nhìn vào, cũng không nhìn ra điều gì khác thường.

Thiện Sơ áp sát ghế sofa mềm mại như bông, ngẩng đầu là thân thể bá tước Grey.

Áo sơ mi của bá tước Grey vẫn ngay ngắn, khuy áo nghiêm trang cài đến tận nút trên cùng, hầu kết khẽ lăn, nhưng biểu tình bất biến, chỉ có đôi mắt xanh đã trở nên vô cùng sâu thẳm, phảng phất như trong lòng biển, bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn lấy Thiện Sơ.

Nuốt chửng.

Bọn họ tưởng chừng rất kịch liệt, song thật ra lại dịu dàng.

Dù sao, cũng chỉ có đôi tay hoạt động mà thôi.
Đầu óc Thiện Sơ một mảnh hỗn độn: Rõ ràng mình thường làm chuyện này, sao đổi thành tay người khác lại kích thích như vậy?
Lẽ nào…!Thủ nghệ của mình không bằng người ta?
Tay nghề là một chuyện nhỏ — chuyện xấu hổ nhất là cái đó có sự chênh lệch.

Đương nhiên đó cũng là sự chênh lệch nhân chủng.

Ở phương diện này, đàn ông châu Á đều không thể so sánh với những nhân chủng khác.

Gậy sắt cọ sát vào nhau, bắn ra tia lửa tung tóe.

Kết thúc.
Xe cứu thương tư nhân đến.

Cuối cùng hai người họ không ai hôn ai.

Khi nhân viên y tế đến nơi, thoạt nhìn Thiện Sơ và bá tước Grey đều vô cùng bình thường.

Họ vội vàng đưa Diễm Diễm và Jeff đi.

Đồng thời nghe bá tước Grey bày mưu tính kế, mang cả chai rượu anh đào ở hiện trường theo.

Thiện Sơ cùng bá tước Grey cũng lên xe cứu thương, tùy tiện xuất phát đến bệnh viện tư nhân do bá tước chỉ định.

Sau khi tới bệnh viện, bác sĩ hỏi thăm tình huống của bá tước Grey và Thiện Sơ: “Hai người muốn làm kiểm tra chứ? Dù sao cũng uống phải dược liệu.”
Thiện Sơ nghĩ thầm, nếu làm kiểm tra, e rằng việc mình không trúng thuốc kích dục sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.

Bị vạch trần chật vật như vậy, chi bằng mình chủ động bóc trần trước.

Vì vậy, Thiện Sơ nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Lúc đó tôi cảnh giác, không uống rượu hắn đưa cho, nên may mắn không trúng chiêu.”
Bác sĩ bất ngờ: “Thế à?”
Thiện Sơ phóng tầm mắt về phía bá tước Grey, ý đồ muốn tìm vết nứt trên gương mặt lạnh nhạt của hắn.

“Vậy thì tốt.” Bá tước Grey vẫn rất tao nhã, “Tôi cũng vậy.”
Bá tước Grey là người có kiến thức rộng rãi, nhận ra mùi vị lạ trong rượu anh đào, nên cũng không uống.

Thiện Sơ:…!Ủa gì z.
Vậy chúng ta mới vừa làm gì trên sofa đấy?
Diễn cho nhau xem à!?
Bác sĩ tựa hồ nhìn ra bầu không khí có chút lúng túng, nhưng vẫn là bảo trì dáng vẻ chuyên nghiệp: “Hay là, vẫn nên xét nghiệm máu xác nhận thì tốt hơn.”

Thiện Sơ và bá tước Grey đồng ý.
Một lúc sau, bảng xét nghiệm máu tỏ rõ kết quả.

Bất kể là Thiện Sơ hay bá tước Grey cũng chỉ uống rượu, không hề trúng thuốc.

Cho nên Jeff làm việc kích thích như vậy, chỉ tổ kích thích chính mình và một Diễm Diễm vô tội.

Không lâu sau Diễm Diễm đã tỉnh lại, nhớ đến sự việc phát sinh, tâm trạng đầy buồn bực, giận dữ và xấu hổ.

Bá tước Grey cho cô làm kiểm tra tổng quát một lượt, xác nhận thân thể cô nàng không gặp vấn đề gì.

Sau đó bá tước Grey chân thành xin lỗi cô nàng, biểu thị bản thân xuất phát từ phòng vệ, bất đắc dĩ phải kích thích khối thần kinh ở cằm, để cô nàng tạm thời mất năng lực hoạt động, tránh tình huống chuyển biến xấu đi.

Diễm Diễm không trách bá tước Grey, mà bá tước Grey còn hỗ trợ cho cô một khoản tiền, đồng thời đề xuất cô kí thư thông cảm và hiệp định bảo mật.

Sau khi hoàn tất kí kết, cuối cùng Diễm Diễm mới hiểu rõ mọi việc: Bá tước Grey xin lỗi là giả, muốn bịt miệng cô mới là thật.

Uầy, những công tử quý tộc này…
Nếu có thể thì bà đây vẫn muốn tán tỉnh họ.

Về phần Jeff…
Hắn cũng được sắp xếp một phòng bệnh vip tại bệnh viện tư nhân thuộc quyền hạn của gia tộc bá tước Grey.
Bá tước Grey đẩy cửa bước vào phòng bệnh, nhìn gương mặt Jeff, khẽ thở dài: “Đứa nhỏ trẻ tuổi, tại sao lại nghĩ quẩn trong đầu? Thật đáng tiếc.”
Đôi mắt đỏ như máu của Jeff dõi theo bá tước Grey, lồng ngực kịch liệt hô hấp.

Bá tước Grey gật đầu với y tá: “Có thể thông báo người nhà Jeff.” Âm thanh rất khẽ.

Không lâu sau đó, Jeff đã nghỉ học.
Nguyên nhân được công khai là do ngã bệnh.

Mà nguyên nhân thật sự, cũng vì Jeff thật sự đổ bệnh.

Tin tức này là do Brighton lan truyền cho Thiện Sơ.
“Cậu biết không, thì ra Jeff là thành viên vip của câu lạc bộ tình dục, mua rất nhiều thuốc cấm.” Brighton dùng giọng điệu khinh thường tán gẫu chuyện này với Thiện Sơ.

Mỗi lần nghe chuyện bát quái, Thiện Sơ luôn bày ra dáng vẻ khiếp sợ rất chuyên nghiệp, thỏa mãn lòng tự trọng của người kể.

Trông Thiện Sơ sợ hãi như thế, quả nhiên khiến Brighton có cảm giác hài lòng.

Brighton tiếp tục nói: “Hắn cũng là ác giả ác báo, vì lạm dụng thuốc kích dục, đại não vĩnh viễn bị tổn thương, bây giờ bị đưa đến viện điều dưỡng ở nước ngoài.

Gia tộc bọn họ coi hắn là ô uế, phỏng chừng sẽ sớm từ bỏ hắn hoàn toàn.”
Nghe đến tin tức này, Thiện Sơ còn rất bất ngờ: “Hoàn toàn từ bỏ…?”
“Có thể đấy.” Brighton nói, “Nếu không bỏ rơi hắn, đã không để hắn xuất cảnh.”
Thiện Sơ bất giác gật đầu, Titan và Toby cũng chỉ bị đẩy đến Scotland mà thôi, còn Jeff bị ép rời khỏi Anh quốc.

Hơn nữa, đại não còn bị tổn thương vĩnh viễn? Thực sự…có chút thảm thương.

Nghĩ đến Jeff khổ sở cỡ nào, Thiện Sơ càng cảm thấy cao hứng.

Nhưng Thiện Sơ vẫn thấy có chút kỳ quái, Jeff không phải kẻ đần độn, sao có thể lạm dụng xuân dược đến mức não cũng hỏng?
Cậu cho rằng trong này có nội tình gì.
Thiện Sơ biết tiểu thiên sức Brighton phỏng chừng không có cách đào sâu loại tin tức dơ bẩn này.

Nếu cậu muốn biết bí mật kia, thì phải đến tìm bá tước Grey.

Vì vậy, chọn một ngày hè long lanh, Thiện Sơ ghé thăm trang viên Grey.

Bá tước Grey trước sau như một dùng thái độ hiếu khách không nhiệt tình tiếp đãi cậu.

Nhìn thái độ bá tước Grey vẫn như mọi ngày, Thiện Sơ có chút nhói lòng: Một ngày quay tay chung cả đời thành bạn bè tốt, nào có xa lạ như vậy?
Cái tên này thật sự không dễ công lược.
Cơ mà Thiện Sơ là ai?
Cậu chính là càng cản càng hăng!
Thiện Sơ phỏng đoán: Bá tước Grey thật giống tiểu thư đài các, không chừng là đang thẹn thùng muốn chết ấy nhỉ?
Thế thì không sao, Thiện Sơ bình tĩnh mấy phần.
Thiện Sơ đưa một bình trà xanh cho đối phương, nói: “Lần trước sự việc ở nhà Diễm Diễm, thực sự đã làm phiền ngài.

Đây là quà tạ lễ.”
Cậu cố ý gợi lại chuyện cũ, muốn quan sát phản ứng của người trước mặt.

Nhưng phản ứng của bá tước Grey chính là không có phản ứng gì.

Hắn tao nhã đáp: “Cậu cũng giúp tôi, không cần nói cám ơn.”
Thiện Sơ cười cười, nói: “Đúng rồi, sau sự việc đó tôi chưa gặp lại Diễm Diễm và Jeff, bọn họ có sao không?”
“Bọn họ bị đánh ngất, lại uống phải thuốc cấm, cho nên đang ở bệnh viện quan sát một tuần.

Không có gì đáng lo, sớm sẽ xuất viện thôi.”
Thiện Sơ nói: “Bệnh viện kia của nhà ngài mở, trình độ chữa bệnh nhất định rất tốt, tôi không lo lắng chút nào.”
“Quá khen rồi.” Bá tước Grey mỉm cười.
Thiện Sơ suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Ngài đã nghe qua việc Jeff thôi học chưa?”
“Nghe nói.” Bá tước Grey trả lời, “Sau này cậu sẽ không phải thấy hắn nữa.”
Sau này cậu sẽ không phải thấy hắn…
Câu nói thốt ra nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Thiện Sơ cảm thấy lạnh sống lưng.

Thiện Sơ yên lặng thở dài.
Bá tước Grey nói: “Làm sao? Cậu còn muốn gặp hắn?”
“Không.” Thiện Sơ nói, “Tôi chỉ hiếu kỳ.”
Bá tước Grey nói: “Hiếu kỳ không phải đức tính tốt.”
Nói rồi khóe miệng bá tước Grey treo một nụ cười nhạt nhẽo.

Nói đến đây, Thiện Sơ đã biết không moi thêm được tin tức gì từ bá tước Grey.

Do đó cậu hàn huyên với bá tước Grey thêm vài câu, rồi quyết định cáo từ.
Bá tước Grey nói: “Tôi tiễn cậu.”
Thiện Sơ đáp: “Giày ngài mắc tiền, không cần đưa tiễn.”
– —– đây là thái độ khách sáo ngày thường của bọn họ.

Mỗi lần Thiện Sơ tạm biệt, bá tước Grey đều sẽ giả vờ giả vịt nói “Tôi tiễn cậu”, sau đó, Thiện Sơ sẽ nói “Không cần đâu không cần đâu”, và cuối cùng bá tước Grey hoàn thành lễ nghi, thật sự không ra tiễn.
Thiện Sơ cho rằng lần này cũng giống như vậy.
Ai ngờ, bá tước Grey vẫn đứng lên, nói: “Giày nào có đắt tiền?”
Thiện Sơ sửng sốt, nửa ngày mới cảm thấy có cảm giác thành tựu: Xem ra, sau lần thân mật đó, thái độ vẫn nảy sinh biến hóa kì diệu.

Thiện Sơ liền nói: “Thực sự quá khách khí.”
Bá tước Grey mỉm cười cùng cậu bước ra cửa, không quan tâm đôi giày da mắc tiền dính bùn đất hoa viên.

Lúc bá tước Grey mỉm cười tiến về phía mình, trong đầu Thiện Sơ không tự chủ được mà nhớ về hình ảnh ngày đó ở nhà Diễm Diễm.

Vào lúc ấy bá tước Grey cũng mặc áo sơ mi, cài khuy áo đến nút cao nhất…!
Mũ áo chỉnh tề như vậy.
Thiện Sơ chớp mắt thất thần, không nhịn được bước nhanh về trước, đụng phải lồng ngực bá tước Grey.

– —— Phản ứng đầu tiên của Thiện Sơ là: Không cẩn thận lao vào lòng đối phương…Uầy, kĩ năng trà xanh của mình tự động kích hoạt đấy à?
Nhưng cậu cẩn thận ngẫm nghĩ, lập tức phát hiện điểm không đúng.

Lúc trước, cậu từng giả vờ trượt chân, bá tước Grey không chần chừ lăng ba vi bộ né tránh, quả thực sánh ngang với cao thủ võ lâm.

Hiện tại Thiện Sơ trực tiếp lao vào, bá tước Grey không thể nào không tránh kịp.
Nếu như không né tránh…
Thiện Sơ mang theo ý nghĩ thăm dò, ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu đụng phải ánh nhìn của bá tước Grey.
Bá tước Grey đang cúi đầu nhìn cậu, hắn tùy ý để Thiện Sơ nhào đến, không hề né tránh, nhưng cũng không đụng chạm gì thêm, chỉ đứng im ở đó như một bức tường.

Vóc dáng bá tước Grey so với người châu Âu cũng coi như cao gầy, tất nhiên sẽ cao hơn thiếu niên châu Á như Thiện Sơ một đoạn dài.

Thiện Sơ híp mắt, nhón chân lên.
Bá tước Grey vẫn bất động.
Hai người giằng co, phảng phất tái hiện hôm ấy, khoảng cách đôi môi một lần nữa cách nhau 10cm.

Thiện Sơ cười cười, đưa tay sờ mái tóc vàng của bá tước Grey, trong lòng không nhịn được mà thán phục cảm xúc mềm mại như tơ lụa.

Cậu nói: “Trên tóc ngài dính một phiến lá cây.” Nói rồi, Thiện Sơ vuốt chiếc lá không tồn tại trên mái tóc vàng óng của bá tước Grey, lui về sau một bước, hai người lại trở về khoảng cách xã giao an toàn.

Bá tước Grey chăm chú nhìn Thiện Sơ, nói: “Đó nhất định là một phiến lá cây mỹ lệ.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN