Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc - Chương 28: Thân Sĩ Nguy Hiểm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Làm Trà Xanh Ở Trường Quý Tộc Anh Quốc


Chương 28: Thân Sĩ Nguy Hiểm


Thời điểm Thiện Sơ rời khỏi trang viên, trong lòng bao phủ nghi ngờ dày đặc.

Cậu đứng ở cạnh cửa, khi nhìn thấy xe taxi là một chiếc xe hơi đắt tiền, cậu không có chút kinh ngạc nào.

Thậm chí trước khi cửa sổ kéo xuống, cậu có thể chuẩn xác gọi tên Thi Tiêu Nại.

Thi Tiêu Nại ló đầu ra: “Hi, bé đáng yêu, mau lên xe đi.”
“Thi công tử, ngài thành thật cho tôi biết.” Thiện Sơ nói, “Ngài gắn định vị lên người tôi sao?”
Thi Tiêu Nại cười: “Thật lòng á? Cậu thấy tôi thật lòng lần nào chưa?”
“…” Hảo đạo lý.

Thiện Sơ ngồi lên xe thể thao của Thi Tiêu Nại, bỗng nhiên nảy sinh sáng kiến, quay đầu hỏi Thi Tiêu Nại: “Ngài biết chuyện Jeff thôi học là sao không? Đang yên đang lành sao cậu ta lại cắn thuốc đến hỏng não?”
Chẳng biết vì sao, Thiện Sơ cảm thấy Thi Tiêu Nại có thể biết đáp án cậu muốn.

Thi Tiêu Nại liếc xéo Thiện Sơ, nói: “Không phải cậu đã có câu trả lời sao?”
Thiện Sơ ngơ ngác: “Câu trả lời nào?”
“Sau khi rời bệnh viện nhà bá tước Grey được mấy hôm, Jeff lập tức nảy sinh vấn đề.” Thi Tiêu Nại nói, “Tôi nói thế cậu đã hiểu chưa?”
Thiện Sơ kinh ngạc, không phải làm bộ, mà thật sự sửng sốt.

Dường như Thi Tiêu bị biểu cảm của Thiện Sơ chọc cho buồn cười, nói tiếp: “Cậu thật sự không đoán được à?”
“Ai mà biết…?” Vẻ mặt Thiện Sơ không thể tin được: Ai ngờ được bá tước Grey mày rậm mắt to lại là một tên xem thường pháp luật?
Thiện Sơ khó mà tin nổi: “Không thể nào? Jeff gặp chuyện ở bệnh viện, người nhà của hắn không làm to chuyện sao?”
Nói cho cùng, gia thế Jeff quả thật không sánh được với bá tước Grey, nhưng không đến nỗi gặp chuyện lại ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Tất nhiên là do bá tước Grey bỏ thuốc hắn chứ sao.” Vẻ mặt Thi Tiêu Nại nhẹ như lông hồng, tựa như chuyện phạm pháp trong mắt hắn chẳng khác gì uống nước mỗi ngày, “Bá tước Grey nắm chứng cứ phạm tội của Jeff trong tay.

Tội lớn như vậy, nếu bị lan truyền ra ngoài, cả gia tộc chẳng biết giấu mặt vào đâu.

Cả nhà Jeff quỳ xuống xin lỗi còn không kịp, thời gian đâu mà tra xét?”
Bên trong tầng lớp con cháu quý tộc lưu truyền phiên bản mà Brighton từng kể: “Jeff còn trẻ đã nghiện ngập, mua chất cấm trong một câu lạc bộ tình dục, cắn thuốc đến đầu óc mơ hồ.”
Trên thực tế, việc Jeff mua thuốc cấm tại câu lạc bộ đó —— hoàn toàn là sự thật.

Nhưng hắn không ngu, sao có khả năng tự mình sử dụng cơ chứ?
Sau sai lầm bỏ thuốc ở nhà Diễm Diễm, Jeff chỉ cần xử lý đâu vào đó là có thể bình yên vô sự.

Xuất viện bình an giống Diễm Diễm.

Nhưng hiển nhiên bá tước Grey không hy vọng Jeff toàn thây trở ra.

Suy nghĩ thông suốt đầu đuôi câu chuyện, Thiện Sơ chợt nhớ đến bá tước Grey trước kia vẫn luôn ôn nhu, đôi mắt xanh thẳm, nhẹ nhàng phong độ.

Không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Thiện Sơ ngẩn ngơ: “Không thể nào…!bá tước Grey sao lại thế…”
“Đúng, sao hắn phải làm vậy?” Thi Tiêu Nại bày tỏ không hài lòng, “Thủ đoạn của bá tước Grey quá nhẹ nhàng, nếu là tôi thì tôi trực tiếp xử đẹp cậu ta.”
Thiện Sơ kinh hãi: Cậu muốn làm* Jeff á? Phẩm vị low thế.

* Mình không biết một chữ tiếng Trung nào hết TT.

Nhưng ở đây có vẻ Thi Tiêu Nại dùng từ 擦 (sát – giết), còn Thiện Sơ nghe thành từ 插 (sáp – nhập, cắm) do 2 từ đồng âm.
Thi Tiêu Nại chuyển hướng vô-lăng, đưa Thiện Sơ đến nội thành, nói: “Mời cậu ăn cơm.”
Thiện Sơ nhíu mày, lắc đầu từ chối: “Tôi không chạy đơn giúp ngài lần nữa đâu.”
Thi Tiêu Nại nhớ tới trải nghiệm lần trước, bất giác mỉm cười: “Đó không phải tôi.”
Thiện Sơ chau mày: “Hai ngươi là sinh đôi hay là đa nhân cách?”
Thi Tiêu Nại nhìn Thiện Sơ thâm ý, nửa ngày mới nói: “Cậu đoán xem.”
Thiện Sơ bật cười chế giễu: “Lại úp úp mở mở? Tôi mới không thèm để ý nhé.”
Thi Tiêu Nại thở dài: “Tôi biết.” Trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.

Nhưng hắn rất nhanh đã cười toe toét: “Cơ mà cậu vẫn để ý đấy thôi.”
Hai người dùng bữa ở một nhà hàng đồ Nhật, lần này Thi Tiêu Nại không phủi đít bỏ chạy nữa.

Sau khi ăn xong, Thi Tiêu Nại rất lịch sự lái xe đưa Thiện Sơ về nhà.

Lúc Thiện Sơ xuống xe, nói: “Tôi trả tiền cho ngài.”
“Trả tiền gì?” Thi Tiêu Nại không phản ứng kịp.

Thiện Sơ nói: “Tiền xe này.

Không phải ngài là tài xế taxi à?”
Thi Tiêu Nại nở nụ cười: “Tôi mời cậu ăn cơm, còn đưa cậu về nhà.

Cậu cho rằng một tài xế taxi sẽ làm những chuyện như vậy sao?”
Thiện Sơ nháy mắt mấy cái, giả vờ vô tội: “Tôi cũng không biết nữa.”
“Thế để tôi dạy cậu nhé, bé đáng yêu.” Thi Tiêu Nại tiến gần đến, hương hoa lan phảng phất ập đến trước mặt cậu, “Người ta gọi cái này là hẹn hò.”
Thiện Sơ lùi về sau một bước: “Tôi không đồng ý nhé.”
“Không sao.” Thi Tiêu Nại giơ tay lên, “Tôi đơn phương tuyên bố chúng ta đang hẹn hò.”
Nói xong, Thi Tiêu Nại chui vào trong xe, đạp cần ga nhanh chóng lái đi, động tác vô cùng gọn gàng, giống như không muốn cho Thiện Sơ có cơ hội phản bác.

Thiện Sơ thực sự không hiểu nổi Thi Tiêu Nại lại xảy ra chuyện gì.

Nhưng cậu không hề có hứng thú tiêu tốn tâm tư nghiên cứu chuyện này.

Cậu nói không thèm quan tâm bí mật của Thi Tiêu Nại, là thật lòng không quan tâm.
So với cái này, cậu càng chú ý đến tin tức lớn mà Thi Tiêu Nại tiết lộ hơn: Bá tước Grey hãm hại Jeff.

Đây cũng quá…!
Quá khinh thường pháp luật nhỉ?
Thiện Sơ chỉ là một bé trà xanh bình thường, cho dù có ôm ý nghĩ trả thù, dằn vặt Jeff, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ khiến Jeff thành người tàn tật.

Mẹ nó, hắn làm vậy cũng quá độc ác.

Đây chuyện nên làm trong xã hội pháp trị sao?
Nhưng Thiện Sơ ngẫm lại con đường mà Thi Tiêu Nại hướng cho cậu, lại cảm thấy việc này tuy có hơi bất ngờ, nhưng hợp tình hợp lý.

Hiển nhiên bá tước Grey là một người không dễ trêu chọc, Jeff thâm độc bỏ thuốc hắn, coi như bá tước Grey không trúng chiêu, thì cũng không thể bảo đảm không có chuyện xảy ra, nhất định phải phản kích.

Phải biết bá tước Grey của hiện tại không phải thiếu niên, mà là một chính trị gia thành thục.

Làm chính trị…Trong lòng nham hiểm không phải rất bình thường sao?
Nếu còn thân sĩ độ lượng, trời quang trăng sáng mới kỳ quái?
Thi Tiêu Nại cảnh cáo, nhắc nhở Thiện Sơ: “Bá tước Grey không phải người có thể tùy tiện đụng vào, cậu hiểu chứ?”
Thiện Sơ phảng phất hiểu được ý Thi Tiêu Nại: Bá tước Grey ngoài thiện trong đen, trên mặt tao nhã, xuống tay vững vàng tàn nhẫn.

Đắc tội ai chứ không thể đắc tội hắn.

Nhưng Thiện Sơ càng nghe càng không sợ.

Thế mới ngộ.

Sau khi biết được thủ đoạn của bá tước Grey, Thiện Sơ thật sự kinh ngạc một trận, nhưng rất nhanh trong đầu cậu hiện lên bốn chữ ——- hả hê lòng người.

Thiện Sơ cẩn thận suy nghĩ, nếu mình ở trong vị trí của bá tước Grey, e rằng cũng sẽ làm như thế.

Thiện Sơ đại khái cũng chẳng có đạo đức mấy, cũng là một tên “ăn miếng trả miếng.”
Cơ mà Thi Tiêu Nại chủ động kể với cậu chuyện đó, tại sao?
Thiện Sơ cười cười, nghĩ: Thi Tiêu Nại thú vị phết, tạm thời mình chơi đùa với hắn một chút vậy.

Cậu suy đoán, Thi Tiêu Nại nói ra, là để cậu xa lánh bá tước Grey.

Thiện Sơ thỏa mong muốn của hắn, chủ động tránh bá tước Grey.

Nhìn thì có vẻ như bị Thi Tiêu Nại dọa cho sợ rồi, song trên thực tế, cậu chỉ đang chuyên tâm lạt mềm buộc chặt với bá tước Grey.

Trong mấy ngày nghỉ hè còn lại, Thiện Sơ không liên hệ bá tước Grey, cũng không chạy đến trang viên tìm hắn.

Cậu có nguyên do mới làm như vậy.

Dù sao, cậu và bá tước Grey gian gian díu díu mập mờ, đều là tiểu dân như cậu rắp tâm bất lương, bỏ công ân cần.

Dường như bá tước Grey không liên hệ trước với Thiện Sơ bao giờ.

Do đó, nghỉ hè Thiện Sơ không kiếm bá tước Grey, thì bá tước Grey cũng mất hút, chưa từng xuất hiện trước mặt cậu.

Thiện Sơ phải thừa nhận, bá tước Grey có sức hấp dẫn trọng yếu với cậu.

Đôi khi Thiện Sơ vẫn chợt nhớ đến đôi mắt màu lam thâm thúy của người nọ.

Con ngươi bá tước Grey rất đẹp, không chỉ đẹp, mà còn có hồn.

Có những người sở hữu đôi mắt đẹp đẽ, nhưng ánh mắt trống rỗng, không có linh hồn, người có mắt nhìn chân chính sẽ không thích người đẹp bình hoa như vậy.

Song bá tước Grey không giống thế, hắn chau mày, hắn chớp mắt, thậm chí hắn nhắm mắt, cũng giống như một bài thơ.

Đêm khuya Thiện Sơ nhớ lại sự tình phát sinh trên sofa nhà Diễm Diễm…!
Hơi thở trộn lẫn, âm thanh kéo khóa…!
Đôi môi bọn họ cách nhau rất gần, nhưng thận trọng giằng co, không hề động chạm…!
Tất cả, đều tràn ngập sức mê hoặc.

Thiện Sơ mở to hai mắt, nghĩ thầm: Mình phải mau kiếm lốp xe dự phòng phân tán sự chú ý.

Đối với người bình thường, muốn phân tán sự chú ý, có lẽ sẽ lựa chọn du lịch, công tác, học tập thậm chí là các phương pháp cố vấn tâm lý làm nguội lạnh một ít tình cảm không nên nảy sinh.

Nhưng Thiện Sơ không phải người bình thường.

Cậu là trà xanh.

Làm trà xanh, vào lúc này sẽ tìm lốp xe dự phòng.

Dù gì thì trà xanh cũng không biết nói đạo lý, đúng không?
Thiện Sơ nghịch điện thoại, tìm kiếm đối tượng.

Gần đây cậu vùi đầu vào học tập, ngoại trừ Brighton thì không có lựa chọn nào khác.

– —— Tui thiệt là trà xanh không kính nghiệp.

Mà Brighton quả thật không phải lựa chọn tốt.

Lương tâm Thiện Sơ ít ỏi nhưng vẫn biết đau lòng cho Brighton.

Dù sao, Brighton là người rất tốt.

Lúc này, ông trời dường như cảm thấy Thiện Sơ lâm vào khó xử, đặc biệt nể mặt hoa sen trắng, làm cho trời mưa giữa ngày hạn, điện thoại Thiện Sơ rung lên, nhận thông báo mới.

– —— đến từ Thi Tiêu Nại.

Thiện Sơ thở dài: Thi Tiêu Nại luôn xem thường người khác, khó trêu khó chọc, cuối cùng cũng có một ngày lật thuyền.

Nếu hắn nhất định muốn lật thuyền, thế thì sao không phải hải vương¹ ta đây khiến hắn lật chứ?
¹ Hải vương chỉ chàng trai tồi mập mờ, lăng nhăng với hai ba em một lúc.
* QT để lật thuyền, nhưng theo mình hiểu là kiểu Thi Tiêu Nại kiêu ngạo, xem thường người khác cũng có lúc bị người ta lừa gạt tình cảm lại.

Nhưng mình vẫn để lật thuyền ha.
Màn hình điện thoại sáng lên, nhảy tin nhắn mới —–【 Thi Tiêu Nại: Sao gần đây cậu không đến trang viên Grey? Tôi chờ mãi không thấy cậu.


Thiện Sơ nhìn thấy tin nhắn thì hơi kinh ngạc, trong đầu tưởng tượng Thi Tiêu Nại đậu xe thể thao gần trang viên, điên cuồng load ứng dụng, bất giác buồn cười.

Thiện Sơ cầm điện thoại, bấm lách cách trả lời:【 Thì ra ngài luôn ở đấy ôm cây đợi thỏ à? 】
【 Thi Tiêu Nại: Cậu nghĩ thế nào? Không lẽ tôi thật sự định vị cậu hay sao? 】
Thiện Sơ phụt cười, nhắn lại:【 Muốn mời tôi ăn cơm nữa à? 】
【 Thi Tiêu Nại: Muốn hẹn hò với cậu.


Thiện Sơ làm trà xanh, không thể dễ dàng đồng ý hẹn hò thế được.

Vì trà xanh luôn xếp lốp dự phòng vào chế độ friend zone.

Một khi đã thừa nhận bọn họ đang hẹn hò, vậy thì vượt tuyến.

Thiện Sơ làm lơ Thi Tiêu Nại một lúc, mới chậm rì rì trả lời:【 Có thể ăn cơm, hẹn hò thì miễn bàn.


Thi Tiêu Nại cũng tương kế tựu kế, lơ tin nhắn Thiện Sơ trước, rồi mới đáp lại:【 Ăn cơm và hẹn hò có gì khác nhau? 】
Trà xanh chuyên nghiệp không thể trực tiếp trả lời vấn để ngập tràn cạm bẫy này.

Bởi vậy, Thiện Sơ lại đánh Thái Cực quyền, đùa giỡn hắn:【 Ngài biết nó khác nhau ở đâu mà.


Điện thoại di động yên lặng.

Tuy Thi Tiêu Nại không nhắn tiếp, nhưng Thiện Sơ biết cậu toàn thắng.

Cậu tiện tay thả điện thoại xuống, mở sách vở ôn tập.

Thành tích thi thử của cậu không rồi, song học tập không thể lơ là.

Cậu nỗ lực đọc sách, đọc hơn nửa ngày, điện thoại bỗng nhiên chuyển động, màn hình lại hiện tin nhắn đến:
【 Thi Tiêu Nại: Vậy thì ăn cơm thôi.


Đối với người tự cao tự đại như Thi Tiêu Nại, việc này đồng nghĩa với chuyện hắn giương cờ trắng đầu hàng nhỉ?
Thiện Sơ đắc ý mỉm cười, đáp “Được”.

Thi Tiêu Nại chọn nhà hàng rất tỉ mỉ, đặt phòng trước, lái xe đón Thiện Sơ đi ăn, vì cậu mà điều chỉnh ghế tựa, ôn nhu hỏi thăm cậu thích ăn gì, cũng chủ động trả tiền.

– —– Tất cả những thứ này kiểm chứng cho câu nói “ăn cơm và hẹn hò có gì khác nhau?” của Thi Tiêu Nại.

Thi Tiêu Nại chuẩn bị hoàn hảo như thế, căn bản không phải thái độ chỉ mời bạn bè bình thường ăn một bữa cơm.

Mà Thiện Sơ bình tĩnh tiếp nhận, vì cậu là trà xanh.

Để trà xanh giải đáp “ăn cơm và hẹn hò có gì khác nhau”, đáp án chỉ có một đó là “Cậu gánh nghĩa vụ hẹn hò nhưng không thể hưởng thụ quyền lợi hẹn hò, ngu ngốc.”
Nói cách khác, chính cậu muốn hầu hạ tôi, tiêu tiền, đưa đón, cơ mà không có quyền thân mật, ôm một cái, đi xa hơn nữa.

Thiện Sơ nâng mặt, vừa uống đồ uống, vừa cùng Thi Tiêu Nại câu được câu không mà nói chuyện.

Thi Tiêu Nại cười nói: “Tôi không chạm mặt cậu ở trang viên Grey.

Dù hơi thất vọng nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ.”
“Ồ?” Thiện Sơ nhíu mày, “Tại sao?”
“Cậu biết rõ mà.” Gương mặt đẹp đẽ của Thi Tiêu Nại dưới ánh đèn phòng ăn càng thêm mê người.

Thiện Sơ nhìn dung mạo Thi Tiêu Nại, cảm thán: Tên này lớn lên đẹp quá trời quá đất.

Nhưng cậu yêu thích vẻ đẹp Thi Tiêu Nại giống như đang trầm trồ về một tác phẩm nghệ thuật, là thuần túy thưởng thức, không có dục vọng.

Nói cách khác, chúng ta có thể khen thưởng tác phẩm nghệ thuật mỹ lệ, cũng sẽ vì tác phẩm mỹ lệ đó mà chấn động, nhưng chúng ta không có khả năng yêu đương với 《 Mona Lisa 》.

– —— Đó chính là cảm giác của Thiện Sơ với Thi Tiêu Nại.

Mười ngón tay Thi Tiêu Nại thon dài đan trước ngực, bộ dạng vô cùng đẹp đẽ: “Tôi lo lắng cậu sẽ tiếp tục gặp bá tước Grey.”
“Có việc gì phải lo lắng?” Thiện Sơ cười cười.

“Hắn quá nguy hiểm.” Trên mặt Thi Tiêu Nại toát vẻ lo lắng, “Cậu chắc chưa biết đúng không?”
“Chưa biết cái gì?” Thiện Sơ hiếu kỳ.

Thi Tiêu Nại hạ thấp giọng: “Jeff chết rồi.”
“!” Thiện Sơ bỗng mở to đôi mắt, bây giờ cậu thật sự hết hồn.

“Tai nạn giao thông.” Thi Tiêu Nại mím môi, “Bọn họ nói là bất ngờ, cậu thấy thế nào?”
Cuống họng Thiện Sơ hơi khô khốc: “Tôi cũng thấy vậy.”
Thi Tiêu Nại nheo mắt lại: “Tôi không cho là thế.”
Thiện Sơ cau mày: “Ngài đừng suy nghĩ nhiều quá! Cậu ta ở nước ngoài…Còn nữa, nếu không phải ngoài ý muốn, người nhà Jeff có thể hòa giải sao? Mạng người đó!”
Thi Tiêu Nại vén mái tóc dài: “Không tin thì thôi, nhưng tôi thật sự xuất phát từ lòng tốt mới nhắc nhở cậu.

Tránh xa bá tước Grey một chút, hắn rất nguy hiểm.”
Không bằng không chứng, Thiện Sơ không cảm thấy bá tước Grey sẽ giết người.

Chuyện này cũng quá khoa trương.

Dù sao, Jeff thành tàn phế, bá tước Grey đã đạt được mục đích rồi.

Bá tước Grey muốn trả thù Jeff, khiến cậu ta nửa sống nửa chết mới đúng tác phong của hắn, chứ không phải mưu sát thô bạo.

Chết là hết, quá tiện cho Jeff, gánh trên lưng một mạng người không giống chuyện bá tước Grey sẽ làm.
– —— Nghĩ tới đây, Thiện Sơ bỗng nhiên dừng lại: Mình dựa vào điều gì để khẳng định như vậy?
Nhưng kỳ cục hơn là, Thiện Sơ có một trực giác, không biết lấy gì để phán đoán: Bá tước Grey không thể làm loại chuyện không có “kỹ thuật” đó.

Mà nếu trực giác của Thiện Sơ là đúng, thì bá tước Grey thật sự đáng sợ.

Thi Tiêu Nại nhắc nhở cũng đúng: Không nên trêu chọc bá tước Grey, hắn rất nguy hiểm.

Thiện Sơ hoàn toàn hiểu rõ mục đích của Thi Tiêu Nại: Thi Tiêu Nại quả thật muốn mình xa cách bá tước Grey.

Vì vậy, Thiện Sơ lập tức toát ra biểu tình bạch liên yếu đuối: “Không, không thể nào…”
Nhưng Thiện Sơ âm thầm dâng lên lòng hiếu kỳ và hưng phấn: Rốt cuộc bá tước Grey là người thế nào?
Cậu mường tượng cảnh tượng trên sofa ngày đó ở nhà Diễm Diễm, mặc cho xuân tình nảy mầm, hắn vẫn là vị thân sĩ cố chấp cài khuy áo đến nút cao nhất ——-
Bá tước Grey cởi lớp áo khoác lịch thiệp kia ra, đến cùng là dáng vẻ gì?
Mới chỉ tưởng tượng, lòng Thiện Sơ lập tức thủy triều dậy sóng.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN