Lan Nhược Tiên Duyên
Chương 5: Kim Hoa
Dịch & Biên: Cheng
***
“Ăn trộm gà, không phải là phương trượng trộm gà đấy chứ?” Vương Sinh đột nhiên nhớ tới lão hòa thượng thoắt ẩn thoắt hiện kia.
“Đừng tin lời đàn bà ăn nói linh tinh, phương trượng là người có đạo đức làm sao trộm gà được, một người đàn bà chanh chua chửi ầm lên, thực sự là vô lý, vô lý!” Vô Hư hòa thượng nói.
“Ngươi hình như rất sợ mụ?”
“Hầy, chỉ có phụ nữ và tiêu nhân là khó dạy dỗ.”
“Ai để ngươi dạy dỗ.” Vương Sinh nói.
Hai người vừa đi vừa nói, rời khỏi thôn đến đường lớn. Người trên đường cũng dần nhiều lên.
“Vô Hư, tại sao làm hòa thượng?”
“Một lời khó nói hết.”
“Nói một chút đi coi như giải khuây.”
“Nếu như ngươi muốn nghe, về Lan Nhược Tự, ta nói tường tận cho ngươi.”
“Lại lừa, ta không muốn trở về, nói thật, cái chùa kia, tên không may -nơi không mắn.” Vương Sinh nói.
“Đêm qua nghe đâu có người gào thét, thề với Phật tổ rằng không muốn hoàn tục, muốn xuất gia làm hòa thượng ở Lan Nhược.”
“Chắc chắn ngươi đang nằm mơ đấy, ngủ như lợn chết, đấm đá cũng không tỉnh.”
“Tại sao ngươi lại đá ta?”
“Gọi ngươi dậy xem quỷ.”
“Tâm ngươi không tịnh.”
“Ai, đổi chuyện khác.” Vương Sinh phẩy tay.
“Tại sao Phương trượng làm hòa thượng?”
“Về Lan Nhược Tự tất sẽ nói cho ngươi.”
“Ngươi có muốn nói chuyện hay không?”
Hai người vừa đi vừa chém gió
Đường rộng, người tới người lui cũng bắt đầu tăng lên.
Có nông phu dắt trâu, có tiểu thương đẩy xe, có người nhàn rỗi đi lại, những người này phần lớn đi lại vội vã, trên mặt không nhìn thấy sự yên bình nên có của sinh hoạt nông thôn, ngược lại có vài phần bất an.
“Tránh ra, tránh ra, tránh ra!”
Cộp côp, những tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng quát tháo, ba binh lính mặc trụ giáp, cưỡi khoái mã, bay vút qua, nhìn thấy người đi đường nhưng vẫn không có ý giảm tốc độ, người đi trên đường vội vàng dạt sang hai bên.
Giáp trụ tàn tạ, vẻ mặt mệt mỏi, một đường bụi mù.
A di đà Phật,
Vô Hư hòa thượng niệm một tiếng phật hiệu, nhìn mấy người đi xa sắc mặt nghiêm nghị.
“Chiến tranh nổi lên, máu chảy thành sông, không biết có bao nhiêu sinh linh vô tội gặp đau khổ.”
“Chiến tranh, hiện tại không phải đang thái bình thịnh thế?” Vương Sinh nghe xong nói.
“Thái bình thịnh thế? Trong có gian thần lộng quyền, ngoài có cường địch rình rập, hiện nay thánh thượng si mê tu đạo, mong muốn trường sinh, triều chính hỗn loạn như thế, đâu ra thái bình thịnh thế?” Vô Hư hòa thượng nói.
“Chỉ khổ thế gian bách tính.”
“Thời loạn?” Vương Sinh nghe xong sửng sốt.
Ai, hắn thở dài.
“Ngươi cũng không cần than thở, chúng ta là người xuất gia chỉ cầu linh đài không nhuốm bụi trần, còn đau khổ của chúng sinh thế gian, có thể độ bao nhiêu thì độ.” Vô Hư nhìn Vương Sinh nói.
“Ngươi lòng mang từ bi, đây mới là căn cơ tu Phật.”
“Rắm thối, ta thở dài không phải vì điều này.” Vương Sinh nói.
Vốn là, hắn cho rằng đây là một cuộc sống thời bình, khắp nơi hân hoan hát ca, có rượu ngon gái đẹp, hắn có thể mở lòng rong chơi một hồi, không nghĩ tới lại là thời loạn, người ở thời loạn không bằng chó thời bình, đừng nói rong chơi, sống tiếp còn khó. Sau này còn không biết ra sao!
Đường càng lúc càng rộng, người cũng càng ngày càng nhiều,
Phần lớn người đi đường đều là vội vã, phần lớn thân hình gầy gò.
Tới gần buổi trưa, Vương Sinh nhìn thấy một toà thành cổ, tường thành màu xanh cao hơn hai trượng, bên trên cổng thành hình vòm viết hai chữ cổ,
Kim Hoa,
Gạch xanh ngói xám, mái cong tường trạm trổ, từng dãy phòng ốc, tiếng kêu, tiếng rao hàng, tiếng vó ngựa,
Tiến vào tòa thành cổ này, nhìn xem tất cả, Vương Sinh cảm thấy bỡ ngỡ mới mẻ.
“Đi thôi, chúng ta đi huyện nha.”
“Được.”
“Tránh ra, tránh ra.”
Chỉ thấy một đội Bộ Khoái áo xanh dùng xích sắt trói một người từ bên đường đi qua, người kia y phục rách nát, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, giống như mất hồn.
“Ai, kia không phải lý Tiểu Ất sao, hắn phạm vào chuyện gì a?”
“Cái gì lý Tiểu Ất a, đó là hung phạm giết người bị treo giải thưởng.”
“Không thể, đó là Lý Tiểu Ất, ta với hắn cùng thôn sao không nhận ra chứ, một người nói.”
“Ai, trong nha môn bắt người, mặc kệ ngươi tên gì, ngươi có gọi là Lý Tiểu Ất sau khi đi vào cũng biến thành Vương Ma Tử (Vương mặt rỗ), cái này còn không do bọn hắn quyết định, phạm nhân giết người bị treo giải thưởng, một đầu người trị giá một trăm lạng bạc ròng đấy!”
Hai hòa thượng dừng bước đứng một bên, Vương Sinh Vương Sinh nghe kỹ càng người hai bên đường nói chuyện.
“Không phải là giết người lương thiện sao?”
“Này, đây không phải lần đầu của bọn họ, trong nhà có bạc, khơi thông chút quan hệ, liền thả ngươi ra, không có bạc, vậy coi như thảm rồi.”
“Ai, Nhà Lý Tiểu Ất kia còn có mẹ già hơn bảy mươi tuổi, hắn bị bắt mẹ hắn làm sao bây giờ?”
“Thiên Lý ở đâu a!” Trong đám người có người hô.
“Hử, ai đang gọi ta?!” Cái kia đội Bộ Khoái bên trong một người đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Đôi lông mày rậm, gần như nối liền thành một đường, râu quai nón, mắt sáng đảo quanh, vẻ mặt trông rất hung hãn và du côn.
Choang, liền rút đao ra, sáng loáng. Hắn từng bước đi tới đám người.
“Vừa nãy ai kêu ta a?”
Đôi mắt quét tới quét lui trên đám người, cuối cùng dừng lại trên một người.
“Chính là ngươi!” Hai tay tách đoàn người ra, bắt lấy người kia.
“Ai, không phải ta, không phải ta a!” Người kia hoảng sợ giãy giụa nói.
“Hử, ta nhìn người giống hái hoa đạo tặc Bach Tam Quang đang bị truy nã, cầm hình vẽ đến.” Cái kia Bộ Khoái hô to, lập tức có một Bộ Khoái khác chạy tới, lấy ra một xấp hình vẽ truy nã, hắn rút ra một tấm, đưa lên so sánh.
Vương Sinh gần đó liếc mắt nhìn, hình vẽ người bên trong mặt dài, mắt đào hoa, nam tử dáng vẻ khá là tuấn tú, mà người bị bộ khoái bắt lấy mặt tròn, mắt cá, bên tai trái còn có một vết bớt, không giống người trên bức họa.
“Đây không phải là người trong bức họa!” Hắn không nhịn được nói ra.
“Hử, ai nói không phải là một người!” Bộ Khoái kia đột nhiên quay đầu, đao gác ngay trên cổ Vương Sinh.
“Ngươi là ai?” Một đôi mắt nhìn chằm chằm Vương Sinh, từ chân đến đầu lại từ đầu đến chân.
“Triệu bộ đầu, hắn là tăng nhân ở Lan Nhược Tự.” Vô Hư ở bên thấy thế vội vàng nói.
“Vô Hư hòa thượng, trong chùa các người lúc nào thêm một tăng nhân, không phải chỉ có ba người sao?” Triệu bộ đầu nghe xong nói.
“Không đúng, ta thấy hắn không phải là hòa thượng, là…” Nói xong, hắn tìm bới trong đống hình vẽ.
“Hừ, chính là bức này.” Hắn từ bên trong lấy ra một bức.
“Lưu Tây Phong, giết mười ba mạng người trong một nhà ở Dư Hàng, thảm án diệt môn, thưởng ba ngàn hai trăm lượng bạc!” Triệu bộ đầu nói.
Vương Sinh nghe xong trợn mắt ngoác mồm, người trên bức vẽ kia, râu tóc dựng đứng, mắt như sài lang, mặt có một vết sẹo, không giống hắn chút nào, chuyện này quả thật chính là chỉ hươu bảo ngựa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!