Lan Nhược Tiên Duyên - Chương 6: Phạm Nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Lan Nhược Tiên Duyên


Chương 6: Phạm Nhân


Dịch: Cún Con Xa Nhà

***

“Gã có tóc và râu” Vô Sinh chỉ vào chân dung nói

“Cạo hết là xong!”

“Còn có vết sẹo này!” Vương Sinh chỉ vào chân dung nói.

“Ừ” Triệu bộ đầu nghe thấy vậy, liền nhìn kỹ bức tranh. Sau đó y lại lật một bức chân dung khác.

“Triệu bộ đầu, hắn thật là tăng nhân vừa mới quy y không bao lâu ở Lan Nhược Tự. Vô Sinh tuyệt đối không phải trọng phạm bị truy nã, điểm này ta có thể đảm bảo. Nếu có vấn đề xảy ra, ngươi có thể đến Lan Nhược Tự bắt chúng ta. Chẳng phải chạy được hòa thượng, chạy không được miếu sao?”

“Ai thèm đi cái chỗ rừng sâu núi thẳm, chim không thèm ị, vừa xa vừa khó đi kia. Hơn nữa, Phật Tổ nhà ngươi không linh nghiệm!” Triệu bộ đầu nói.

“Đi đi, đi nhanh lên, gặp đám đầu trọc các ngươi xui xẻo mấy ngày, thảo nào hôm nay ta toàn thua thiệt tiền.” Triệu bộ đầu phất tay, nhịn không được phàn nàn.

“Chúng ta đi đây.” Vô Hư hòa thượng nói.

Đám người rời đi.

“Về sau ngươi gặp được chuyện này, nhất định phải lưu ý, không nên nói lung tung.” Vô Hư hòa thượng cố ý căn dặn

“Bọn này chính là đổi trắng thay đen, bắt người lương thiện để lập công!” Vương Sinh nói.

“Thế đạo này vốn loạn, đây không phải chuyện ngày một ngày hai.” Vô Hư thở dài thườn thượt.

“Không ai quản sao?”

“Triều đình mục nát, trong có nịnh thần, ngoài có tham quan. Cả đám đều muốn thăng quan phát tài, đâu để ý bách tính sống chết!” Vô Hư đáp.

“Triệu bộ đầu kia tên gọi là gì nhỉ?”

“Triệu Thiên Lý.”

“Cái gì! Y làm những chuyện thương thiên hại lý, lại dám gọi tên như vậy, không sợ bị sét đánh chết?”

“Không phải không có quả báo, thời cơ chưa tới.” Vô Hư hòa thượng trầm ngâm đáp.

“Chỉ sợ người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm!” Vương Sinh nói.

Hai người đi một đoạn liền đến cạnh huyện nha.

Ngoài cửa hai tên nha dịch, nhìn vào phía trong, đập vào mắt một bức tường gạch xanh khắc họa một cái hoa văn giống như quái thú Kỳ Lân. Cái trống kêu oan đằng đông, phủ đầy tro bụi, cũng không biết trôi qua bao lâu đã không vang lên rồi. Phía tây còn lại hai bia đá, bên trên khắc đầy chữ.

“Đi thôi, chúng ta đi vào.” Vô Hư hòa thượng nói.

“Ta nghĩ, hay vẫn làm hòa thượng ở trong chùa đi.” Vương Sinh đứng bên ngoài, suy nghĩ kỹ một lúc đành nói.

“Đổi chủ ý?”

“Ừm”

“Không nên miễn cưỡng.”

“Không miễn cưỡng, ta tự nguyện.” Vương Sinh đáp.

Sau khi hắn trải qua những chuyện kia, Vương Sinh cảm thấy mình ở Lan Nhược Tự cùng lắm ăn uống hơi kém một chút, ít nhất còn có chỗ đặt chân. Nếu như có Quỷ, có Yêu Quái, hẳn cũng phải mất một đoạn thời gian nữa mới có thể phát sinh hoặc căn bản liền không có xảy ra, chắc là do mình suy nghĩ nhiều. Nếu không phải mình ở trong chùa, nói không chừng bấy giờ đã bị xích cổ vào trong huyện nha, bị vu oan giá họa. Sau đó chính mình lại trở thành một tên trọng phạm bị truy nã nào đó, cũng không giữ được cái mạng nhỏ này.

“Tốt.” Vô Hư hài lòng gật gù.

“Vô Hư hòa thượng, giữa trưa, ta đói rồi.”

“Ngươi phải gọi ta một tiếng sư phụ.”

“Tốt! Sư phụ, đệ tử đói.” Vương Sinh đáp.

“Được, từ hôm nay trở đi ngươi chính là Vô Sinh. Quá khứ tan theo gió bay.” Vô Hư trịnh trọng nói.

“Rõ.” Vương Sinh lên tiếng.

Từ hôm nay trở đi, hắn chính là tăng nhân trong Lan Nhược Tự, pháp hiệu Vô Sinh. Cái được gọi là chuyện cũ nhỡ không tiêu tán, lại có thể thế nào, hắn cũng trở về không đi.

“Đi, vi sư đãi ngươi một bữa ăn ngon.”

Hòa thượng mập dẫn đường, hắn lẽo đẽo theo sau. Nhoáng cái, bọn hắn đi tới ngoài cửa một cái quán rượu tên là Tứ Phương. Ở bên trong không ít người đang ăn cơm, vô cùng nào nhiệt.

“Ngươi đứng đây chờ.” Dứt lời, Vô Hư hòa thượng bèn đi vào trong tửu lâu.

“Cút! Cút! Cút!” Thoáng cái Vô Hư hòa thượng đã bị một tên tiểu nhị đấy ra ngoài.

“Không vội.” Vô Hư hòa thượng cười cười với Vô Sinh, tiếp tục bước vào.

“Không phải cho ngươi cút, còn dám quay lại!” Lão lại bị gã tiểu nhị đẩy ra ngoài.

Vô Hư không vội, không bực, sửa sang lại chút áo quần, dưới ánh mắt chấn kinh của Vô Sinh lại bước vào.

“Thí chủ, ta không hóa duyên, tụng một đoạn kinh phật, nguyện Phật Tổ phù hộ ngươi.”

“Tranh thủ thời gian cho hắn hai cái bánh màn thầu, bánh bao chay, để hắn cút mau!” Chưởng quỹ nói.

Buôn bán, hòa khí sinh tài, đụng phải dạng hòa thượng này còn đáng ghét hơn cả ăn mày. Ăn mày còn có thể bị ngươi đánh, hòa thượng lại không tốt động tay động chân. Vạn nhất cái tôn Phật Tổ không linh nghiệm tý nào kia thật hiển linh thì sao?

“Vô Sinh, ngươi ăn bánh bao hay màn thầu đây.” Vô Hư mỉm cười nói với kẻ đang trợn mắt há mồm kia.

“Sư phụ, người thật ngưu bức.” Vô Sinh đưa lên ngón tay cái tán thưởng.

“Ngưu bức là có ý gì?”

“Vô cùng lợi hại.” Vô Sinh vừa nói chuyện vừa thò tay cầm cái bánh bao.

“Người xuất gia, hóa duyên gặp mặt lạnh mỉa mai cũng rất bình thường.” Vô Hư nói tiếp: “Thích ứng thôi.”

“Người không sợ bị bọn họ đánh hả?”

“Không sợ vi sư vào Nam ra Bắc, cũng sẽ chỉ hai tay không.”

“Tiếp tục đi đâu đây?” Vô Sinh cắn bánh bao một cái. Kể ra hương vị cái bánh bao này cũng không tệ lắm, nhân bánh cũng nhiều, không như một số bánh bao cắn một cái thì ít, cắn hai cái thì không đủ.

“Về núi.” Vô Hư nói.

“Nhanh vậy, ta còn muốn đi dạo.” Vô Sinh nói.

Lần đầu hắn tới Kim Hoa Cổ thành này, cứ như vầy đi về, chẳng phải quá đáng tiếc sao.

“Vậy thì đi dạo.”

Hai hòa thượng tìm một chỗ ngồi xuống, ăn xong, nghỉ ngơi một lát. Sau đó Vô Hư dẫn Vô Sinh đi dạo.

“Tránh ra, tránh ra!”

Hai người đang đi, xa xa nghe được tiếng hò hét.

Hai người họ tránh vào ven đường, nhìn thấy một đám binh sĩ. Bọn họ cỡ mười mấy người mặc áo đen, cầm thương, áp giải ba cái xe tù. Xe đi đầu khóa lại một tên phạm nhân áo trắng nhuốm đầy máu tươi, đầu tóc xắm trắng rối tung, nhìn không rõ dung mạo. Chiếc xe thứ hai khóa lại một nam tử trung niên, thân ở trong xe tù còn mang theo gông xiềng, tay chân còn bị xích sắt khóa lại, thân thể chằng chịt vết máu. Y đứng trên xe tù, hai nhắm mắt lại, sắc mặt ảm đạm. Chiếc xe tù thứ ba, lại là khóa lại hai hài tử cỡ bảy tám tuổi, một nam một nữ nằm co quắp ở bên trong, đang độ tuổi mong manh yếu đuối mà bị đeo xiềng xích trở thành phạm nhân.

“A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi!” Vô Hư hòa thượng thở dài.

“Tất cả tránh ra, trong xe tù áp giải là gia đình Cố Nam Pha, bọn hắn ý đồ khích động mưu phản tội ác tày trời. Chúng ta phụng mệnh bắt giữ áp giải vào kinh chịu thẩm.” Kẻ cưỡi ngựa dẫn đầu gào to.

“Cố Nam Pha?” Vô Hư nghe xong bèn nhìn về cái xe tù dẫn đầu kia.

“Thế nào, sư phụ ngài biết gã?” Vô Sinh nghe vậy, bèn hỏi.

“Gã là tiền nhiệm Binh Bộ Thị Lang, bởi vì bất mãn triều đình mục nát, nản lòng thoái chí, từ quan về quê.”

“Là nịnh thần à?”

“Dĩ nhiên không phải, lúc gã còn làm quan, từng mang binh tiến quân phương Bắc, khu trục Bắc Man, thu phục Thất Địa, là người hiểu binh thiện chiến. Hơn nữa gã làm quan thanh chính, hai tay Thanh Phong, nghe nói thời điểm từ quan về quê, chỉ có vài rương sách vở, một chút tiền tài cũng không, quan tốt, người như này hẳn sẽ không kích động mưu phản.” Vô Hư nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN