Lạnh Lùng Chiếm Hữu Em - Chương 2: Chỉ là trò đùa sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Lạnh Lùng Chiếm Hữu Em


Chương 2: Chỉ là trò đùa sao?


– Đằng kia có chuyện gì vậy? Mặc Viêm hỏi một nhân viên dưới sảnh công ty. Mọi người đi ngang qua hai người với những ánh mắt đan xen thật khó hiểu. Bên cạnh là Thiên Vũ với vẻ mặt không quan tâm mấy.
– Dạ, anh Mặc Viêm sáng nay không biết làm sao đến công ty thấy khắp nơi dán ảnh của … Cô ngước mắt chớp chớp nhìn Thiên Vũ không giám nói tiếp.
– Ảnh gì
– Là ảnh của Tổng Giám Đốc và anh ạ. Cô cúi mặt
– Ảnh gì cơ? Ảnh của tôi và Tổng Giám Đốc sao? Mặc Viêm tỏ ra kinh ngạc, còn Thiên Vũ vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng không đổi sắc.
– Dạ là ảnh hai người thân mật với nhau. Cô nhân viên nói xong rồi vội vã rời đi trong sự rối bù của Mặc Viêm.
Anh bỏ Thiên Vũ lại và chạy về phía bức tường hoa lệ ngay đó. Dựt phắt bức ảnh được in qua loa bằng loại giấy thông thường với hình ảnh trắng đen của Thiên Vũ và Mặc Viêm.
– Trời ơi! Ai làm cái chuyện quái quỷ này vậy. Cậu xem này. Anh đi về phía của Thiên Vũ
Thiên Vũ ngoái qua. Trong hình anh ôm cổ Mặc Viêm và Mặc Viêm ngửa mặt lên nhìn Thiên Vũ với nụ cười rạng rỡ nhất. Trong bức ảnh Mặc Viêm chưa bao giờ lại thụ đến vậy. Anh cười nhếch mép: Lên tầng 15, sáng nay mình có cuộc họp.
– Nhưng mà, cậu định bỏ qua sao, ai mà nghĩ ra được cái trò đồi bại, kinh khủng này chứ. Mình với cậu ư! Không thể tin được.
Vào thang máy, Mặc Viêm vẫn tiếp tục kêu trời còn Thiên Vũ không nói gì khoé mắt ánh lên một chút tia sáng vụt qua.
Cuộc họp kết thúc. Thiên Vũ vẫn giữ được sự bình tĩnh khó hiểu. Còn Mặc Viêm thì như phát điên lên vì không hiểu sao có kẻ lại nhắm vào anh và Thiên Vũ. Mà lại dở cái trò trẻ con hết sức như vậy.
– Thì đó, cứ tưởng là tập trung cho sự nghiệp thôi, ai dè, là thích con trai, thích con trai đấy!
– Mình thấy hai người đó cứ dính lấy nhau, mình cũng nghi nghi rồi mà.
– Ôi trai đẹp, yêu nhau hết rồi sao, Lưu tổng của tuii!
– Không biết sau vụ này có công khai quan hệ luôn không nhỉ. Giờ vấn đề giới tính cũng thoải mái hơn nhiều mà.
Trong công việc Mặc Viêm là người rất quyết đoán và giải quyết nhanh gọn. Nhưng nhắc tới chuyện tình cảm lại là vấn đề yếu điểm của anh.
Mặc Viêm cứ vô tình nghe được những lời như thế. Cảm thấy thật đau lòng, có thể Lưu tổng không cần một người đầu kề má ấp. Nhưng anh cần, anh chính là đang khao khát có một cô gái để yêu thương. Vậy mà ở đâu ra cái thông tin trời đánh này vậy? Thật là ông trời trêu đùa trái tim nhỏ bé của anh mà!

– Thư ký Trương. Hôm nay cô Tiểu Hàn mở tiệc gì vậy thấy sáng nay mang theo rất nhiều đồ ăn ?
– Ủa vậy sao Giám Đốc, Em cũng không rõ là có việc gì!
Thư ký Trương năm nay 18 tuổi bằng tuổi của Tiểu Hàn. Nhưng cũng thuộc con cái nhà danh giá được cho học hành chu đáo từ nhỏ, cộng thêm việc chỗ quen biết của Lưu gia nên dễ dàng trở thành thư ký của Thiên Vũ. Anh cũng không quá khắt khe về việc này, bởi anh đã có Mặc Khiêm một cánh tay phải đắc lực. Nhưng trông anh ta giờ này thật đáng cười, không có tí khí chất nào nữa.
Trương Ái ngoài cái tính hay buôn dưa lê ra thì hay ăn vặt cũng là cá tính đặt biệt của cô. Cứ nhắc tới đồ ăn thì Trương Ái thực sự cảm thấy bị mê hoặc kỳ lạ.
Chính vì câu hỏi của Thiên Vũ đã mang lại cho cô kích thích rất lớn và khiến cô phải đi tìm Tiểu Hàn ngay lập tức trong khi vẫn đang trong giờ làm việc.
Khi Trương Ái đi khỏi, khoé miệng Thiên Vũ bất chợt vẽ lên một đường cong mềm mại.
….
Thư kí Trương vừa tới, tròn xoe mắt nhìn đống tài liệu rơi lã chã. Cơ hồ không đơn giản chỉ vì mấy tờ giấy đó mà đập vào mắt của thư kí Trương là bức ảnh hoả thân rõ mồn một. Người trong ảnh không ai khác là Tiểu Hàn và Tổng Giám Đốc Lưu – Lưu Thiên Vũ. Người đàn ông nổi tiếng lạnh lùng, không thích động vào đàn bà, không thích lằng nhằng với phụ nữ và anh ta là anh trai ruột của Tiểu Hàn. Thư ký Trương vô cùng sửng sốt.
Phải mất một phút sau Tiểu Hàn và Trương Ái mới thôi bàng hoàng.
Cô lập tức ấn bức ảnh vào sấp giấy tờ và thản nhiên như không biết gì: Thư kí Trương lần sau cô vào phòng, tôi nghĩ cô nên gõ cửa lịch sự đấy!
– “Tiểu Hàn, cửa, cửa vẫn mở mà” Trương Ái mắt vẫn tròn xoe
– “Thư kí Trương cô có việc gì cần tôi giúp sao”.  Tiểu Hàn nhanh chóng chuyển đề tài
– Là, là đồ ăn, à không tôi có lẽ, tôi nhầm rồi
Trương Ái ấp úng không nói ra được. Thực chất cô đang tự hỏi mình liệu có phải là đã nhìn nhầm hay không. Vừa quay đầu, bước được hai bước thì cô bất chợt quay lại.
– Tiểu Hàn!
– Sao vậy? Cô còn việc gì ư.
– Bức ảnh vừa rồi! Có phải tôi nhìn nhầm không?
– Bức ảnh ư, à chỉ là tôi và anh trai có sở thích hay dựng ảnh để trêu nhau vậy thôi
– Ờ ờ
Trương Ái quay đi,ngẫm nghĩ anh em nhà này có sở thích chả giống ai vậy, bất chợt lại quay lại hỏi. Thực sự là muốn làm cho Tiểu Hàn rớt tim rồi.
– Vậy bức ảnh sáng nay của anh Thiên Vũ và Mặc Khiêm là do cô và anh Thiên Vũ trêu đùa nhau mà thành, đúng không?
– À – Thực sự Tiểu Hàn bị cứng họng vì mình lỡ nói rằng đó chỉ là trò đùa của mình và anh ta.
– Biết ngay mà, tôi cũng không tin đó là sự thật mà. Haha. Hai anh em cô thật thú vị đó!
– Thế bánh đâu, nghe nói hôm nay cô mang đến rất nhiều cả thùng đồ ăn ngon sao?
– Bánh, đồ ăn ư! Tôi mang nhiều như vậy đến đây làm gì chứ?
– Là Thiên Vũ, à anh Thiên Vũ nói với cô là tôi mang sao.
– Đúng vậy, nên tôi mới xuống đây để bắt quả tang cô đang ăn mảnh đó. Không ngờ làm cô giật mình tới vậy.
– Hihi, sáng nay tôi có mang nhưng xin lỗi nhé giờ tôi lại ăn hết mất rồi. Đền bù cho cô vào bữa khác nhen.
– Ừm. Vậy đành thế. Trương Ái quay đi trong sự nuối tiếc tràn trề. Bỗng cô lại quay người lại lần này không phải do cô mà tay cô bị Tiểu Hàn lôi mạnh.
– Trương Ái. Chuyện bức ảnh mong cô giữ giúp tôi. Anh em tôi chơi trò này cũng chỉ có hai anh em biết thôi. Thực sự không muốn để công ty biêt. Rất mong cô..
– Yên tâm đi, tôi biết rồi nhen, tôi đi đây.
Yên tâm đi – Thật không biết có yên tâm nổi với cái miệng của Trương Ái không nữa.
Trước lúc Trương Ái tới đây thì có người dưới ban thư đem lên cho cô một phong bao nói rằng có người dấu tên gửi. Không ngờ mở ra là bức ảnh cô và anh ta hoả thân cười rất tươi nhìn vào màn hình như một cặp đôi vô cùng hạnh phúc. Thật sự là Thiên Vũ biết chuyện bức ảnh sáng nay là do Tiểu Hàn làm. Bởi nếu là đối thủ họ sẽ không dùng cách rẻ tiền đó và đầy sơ xuất như vậy. Hơn nữa hôm qua lúc cô nhìn anh và Mặc Khiêm ánh mắt của cô thể hiện một âm mưu rất rõ ràng. Cô tưởng sẽ chơi được anh một vố, nhưng ai ngờ anh ta chả hề hấn gì, người dính đạn lại là Mặc Khiêm. Kết quả bị anh ta chơi bài ngược cho Trương Ái phát hiện và chính cô phải thừa nhận là trò đùa của bản thân. Trái tim cô lại sôi sục sự căm hận, cô không cho phép người khác khinh thường bản thân. Càng không cho phép người khác chà đạp lên bản thân mình. Thiên Vũ quả thực không đơn giản.

Vừa bước vào thang máy, không ngờ người vào cùng lại là anh ta. Mọi khi hắn đều đi thang máy chuyên dụng riêng cho Tổng Giám Đốc. Cô lịch sự cúi chào.
– Tiểu Hàn, nếu cô muốn đối phó với tôi, thì đừng dùng chiêu rẻ tiền đó. Thật đáng thương hại.
“Tinh” Thang máy mở ra. Thiên Vũ bước thẳng mà không ngoảnh đầu. Cửa tháng máy từ từ khép lại. “Thiên Vũ, chúc mừng anh đã rơi vào bẫy của tôi”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN