Thích Tranh thay quần áo rất nhanh đã đi ra, thấy người phụ nữ này mới ăn xong, không nhịn được nói:”Làm sao bây giờ mới ăn, dạ dày của chị vốn không tốt.”
Người phụ nữ nhìn Thích Tranh:”Dạ dày tôi vẫn ổn, cậu nhớ nhầm rồi.”
Thích Tranh có chút kinh ngạc, cậu quen biết người phụ nữ này lâu như vậy, theo bản năng nhớ rằng dạ dày cô không tốt, nhưng cậu không biết nhận định chắc chắn này đến từ đâu.
Vừa rồi chỉ là bản năng.
Cậu ở nhà người phụ nữ đợi không lâu, đối phương và cậu ở cùng một không gian không được tự nhiên, Thích Tranh cũng không miễn cưỡng.
Sau khi ra khỏi nhà người phụ nữ, cậu quay trở lại xe, nhìn thấy một mảng lớn ẩm ướt trên ghế phụ, cậu buồn bực nhìn trời mưa to bên ngoài.
Trên đường trở về nhà, Thích Tranh lại phải đi qua con đường kia, cuối cùng lại thấy lão nam nhân ở trạm xe buýt.
Đối phương tay cầm ô, ngăn cách với màn mưa, khuôn mặt tái nhợt kia mạnh mẽ đâm vào trong lòng cậu.
Cậu vô thức ôm lấy vị trí tim, nhíu chặt mày, bên trong từng đợt đau nhói.
Đến khi phản ứng lại, cậu đã hạ kính xe xuống, giọng nói có hơi hung dữ:”Tại sao anh vẫn còn ở đây?”
Lão nam nhân không nghe được câu hỏi của cậu, chỉ ngơ ngác nhìn ví tiền đã hỏng trên tay.
Thích Tranh hừ một tiếng, cuối cùng đội mưa chạy đến trạm xe buýt, cúi đầu nhìn lão nam nhân.
Lão nam nhân chỉ cảm thấy trước mặt xuất hiện đôi chân dài, nhìn dọc theo chân lên vậy mà lại là em trai.
Anh không có tinh thần, hốc mắt ẩm ướt, lắp bắp nói:”Tấm hình của cậu…không còn rồi.”
Thích Tranh chỉ đơn giản cảm thấy người này nói mê sảng không hiểu nổi, nhưng rất nhanh cậu phát hiện mặt đối phương đỏ ửng, lại chạm vào trán thì phát hiện anh bị sốt.
Lão nam nhân mơ hồ bị đưa đến bênh viện tiêm, Thích Tranh hỏi nhà của anh ở đâu, anh lơ mơ đáp lại.
Khi Thích Tranh cõng lão nam nhân lên tầng 5 của tiểu khu cũ không có thang máy, mệt đến cả người đầy mồ hôi.
Cậu không có lục tìm chìa khóa trên người lão nam nhân, cậu theo bản năng sờ phía sau chữ Phúc dán ngược trên cửa, thật sự mò được chìa khóa.
Mở cửa ra, cả người cậu cứng đờ.
Giống như cậu đã mở cánh cửa này vô số lần, cảnh tượng này đã xuất hiện rất nhiều lần.
Nhưng trong trí nhớ, cậu chưa từng đến chỗ này.
Cậu tìm được phòng ngủ, tìm được tủ quần áo, quần áo bên trong rõ ràng không phù hợp với người lão nam nhân nhỏ bé.
Trong tủ quần áo cũng không phải không có quần áo của lão nam nhân, nhưng kì lạ, Thích Tranh lại lấy quần áo của người trẻ tuổi mặc cho lão nam nhân.
Có thể vì quần áo của lão nam nhân quá ít, lẻ tẻ vài bộ.
Thích Tranh chạm vào mặt muốn thử nhiệt độ của lão nam nhân.
Lão nam nhân đột nhiên lẩm bẩm:”Tiểu Chân…”
Thích Tranh ngẩn người, tiềm thức cảm thấy lão nam nhân đang gọi mình, còn gọi có hơi thân thiết.
Cậu bĩu môi, cũng không phải có ác cảm, chỉ thấy hơi lạ.
Nhìn lão nam nhân sốt thành như vậy, Thích Tranh cởi áo khoác đi tìm phòng bếp.
Đến khi bản thân phản ứng lại, đã vo sạch gạo chuẩn bị mang đi hầm cháo.
Thích Tranh giống như bị mộng du, nhìn chằm chằm nồi cháo trước mặt.
Cậu cũng không biết bản thân đang làm gì, rõ ràng cậu muốn rời đi nhưng đợi đến khi tỉnh táo lại, cháo hầm cho người ta cũng xong rồi.
Cậu cầm cái thìa, tự kiểm điểm bản thân xen vào việc của người khác.
Nhưng đến khi mở tủ lạnh thấy bên trong toàn bia, cơn tức giận trên người cậu lại kéo đến.
Sau khi nấu cháo xong, cậu vào tủ lấy giày vì giày da của cậu đã ngấm nước, không đi được nữa.
Cậu cũng không hy vọng gì nhưng thật sự có một đôi giày thể thao vừa vặn với chân cậu.
Rõ ràng kiểu dáng rất bình thường, nhưng cậu thích đến mức hận không thể đi vào ngay lập tức.
Vẻ mặt Thích Tranh kì quái nhìn trong phòng, chỗ nào cũng thật kì lạ.