Người đàn ông kia cầm cháo cậu nấu đút cho lão nam nhân ăn.
Tay cậu xách túi đồ, cứng nhắc đứng trong phòng, tiến không được lùi cũng không xong.
Tức giận vì cái nhà nhỏ này, tiếng động cậu mở cửa vào bị nghe thấy, cũng có thể liếc mắt liền nhìn thấy hai người kia trong phòng ngủ.
Vừa tức giận người đàn ông đột ngột xuất hiện này cầm bát cháo cậu nấu, mượn hoa dâng Phật*.
*Từ gốc: 借花献佛: chỉ sự việc một người dùng thứ của người khác để làm phương tiện tạo lợi cho mình
Cũng giận tại sao bản thân không rời đi ngay, mua đống đồ quay lại gặp cảnh lão nam nhân cùng người khác thân thiết.
Lão nam nhân vẫn còn trong trạng thái mơ màng, mềm nhũn nằm trong ngực người đàn ông kia đang tức giận nhìn Thích Tranh.
Người đàn ông kia chú ý đến động tĩnh Thích Tranh đi vào, đầu tiên kì quái nhìn cậu, sau đó hai mắt trợn tròn.
Hắn đặt lão nam nhân xuống giường, đắp kín chăn, sau đó vội vàng đi ra thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Hắn là bạn của lão nam nhân, cũng đã từng gặp em trai.
Người bạn đương nhiên biết em trai đã chết rồi, cũng biết chuyện chị của em trai giả vờ chết.
Người bạn thấy em trai chết đi sống lại thì không biết chuyện khác nữa, chỉ cảm thấy 2 chị em nhà này thật buồn cười, hết lần này đến lần khác trêu đùa lão nam nhân đáng thương.
Hắn hung hăng đấm Thích Tranh nhưng hụt, ngược lại bị cậu vặn tay phải ra sau.
Một tiếng “rắc”, cổ tay của người bạn bị trật khớp.
Thích Tranh sẽ không làm ra hành động thô lỗ như vậy với người lạ, nhưng cậu thật sự không vừa mắt người bạn này.
Người bạn đau điếnghét lên, trong miệng toàn lời chửi bới.
Lão nam nhân giật mình tỉnh giấc, anh khoác áo rồi đi ra khỏi phòng ngủ, thấy người bạn quỳ trên đất, tay buông thõng mất tự nhiên.
Thích Tranh đứng trước mặt người bạn, cao cao tại thượng, khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Lão nam nhân nổi giận:”Tiểu Chân, cậu làm cái gì vậy?”
Có thể là bị bệnh đến hồ đồ, anh quay lại thời điểm 2 năm trước, khi đó em trai vẫn còn sống, vì vậy lời dạy dỗ nói ra không ngừng lại được.
Lão nam nhân:”Cậu bị điên à? Tôi dạy cậu như thế sao?”
Anh vội vàng chạy tới cạnh người bạn, không dám đụng vào chỗ đau của đối phương, sau đó lại tức giận nhìn về phía Thích Tranh.
Thích Tranh không ngờ lão nam nhân sẽ nổi giận với mình, có lẽ người đàn ông này thật sự là tình nhân của lão nam nhân.
Lại nghĩ đến lão nam nhân vừa rồi cưỡng hôn mình trên xe, bây giờ lại vì người khác mà không khách khí trở mặt với cậu.
Thích Tranh nghiến răng, cầm tay người bạn “hừ” một tiếng.
Lão nam nhân tưởng Thích Tranh muốn hành hạ người bạn, sợ hãi kêu lên.
Anh vội vàng đánh vào tay Thích Tranh để cậu thả người.
Thích Tranh chuyên chú động tác trên tay, trên mặt bị lão nam nhân đánh 1 cái.
Chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”, cổ tay trật khớp của người bạn khôi phục lại như cũ, cũng không còn đau như lúc đầu nữa.
Dĩ nhiên lão nam nhân cũng nhìn ra động tác của Thích Tranh đang giúp người bạn khôi phục lại như cũ liền dừng tay lại, nhưng trên mặt vẫn thấy có lỗi với người bạn.
Thích Tranh lạnh lùng nói:”Anh có vẻ khỏe rồi nhỉ, là hắn ra tay trước.”
Người bạn giữ cổ tay, giận dữ nhìn Thích Tranh, sau đó quay đầu nói với lão nam nhân:”Tại sao cậu lại cho thằng ranh này bước vào cửa, đáng nhẽ phải nhốt nó ngoài cửa, cả đời này không tha thứ.”
Đầu óc lão nam nhân choáng váng dần dần tỉnh lại.
Thích Tranh nhìn chằm chằm người bạn, người bạn cũng trừng mắt lại:”Tên tiểu tử thối Địch Chân, giả chết cũng thôi đi, bây giờ bây giờ gặp ai cũng ra tay độc ác như thế?”
Thích Tranh đột nhiên hiểu ra, cậu vốn thông minh nên nghe một ít liền biết lão nam nhân bao gồm cả người bạn đều nhận cậu thành ai.
Một người tên Địch Chân, một người rất giống cậu.
Đáng tiếc cậu không phải, cậu đã chịu đủ việc quái dị lẫn xen vào việc người khác của mình hôm nay.
Còn có gò má nóng bừng, lão nam nhân này vậy mà dám ra tay đánh cậu.
Thích Tranh ném túi thức ăn mua cho lão nam nhân xuống đất đá văng đi, xoay người đi về phía cửa.