Người nọ có lẽ nảy sinh ra ác ý thú vị muốn xem biểu cảm hoảng sợ của lão nam nhân, không ngờ lão nam nhân lấy chăn quấn mông trần đi tìm quần áo của mình.
Có lẽ không nhìn thấy hình ảnh như trong tưởng tượng của mình, người nọ khẽ cười:”Anh không hỏi về chuyện xảy ra tối qua sao?”
Lão nam nhân lắc đầu:”Không có chuyện gì xảy ra cả.”
Người nọ:”Chắc chắn?”
Lão nam nhân nhàn nhạt nhìn:”Cơ thể tôi không có chút cảm giác nào cả.”
Người nọ ngạc nhiên híp mắt:”Quả nhiên anh đã từng làm cùng với đàn ông.”
Lời này khiến sắc mặt lão nhân vì say rượu tái nhợt mà ửng đỏ.
Tầm mắt anh nhìn xung quanh phòng:”Quần áo tôi đâu?”
Người nọ nói:”Tôi mang đi giặt rồi.”
Lão nam nhân:”Cảm ơn cậu.”
Lão nam nhân phối hợp gật đầu:”Xin hỏi cậu là?”
Đối phương haha cười đáp:”Anh đúng là không thú vị mà, tôi tên Đàm Dã, Đàm của bộ Á với bộ Tảo, Dã của lửa rừng.”
*覃 ( Đàm): 覀(Bộ Á) + 早 (Bộ Tảo)
*野(Dã) – 野火 (Dã Hỏa – Lửa rừng)
Lão nam nhân:”Nam Nho.”
Đàm Dã đọc lại tên anh mấy lần sau đó nói, dễ nghe.
Đàm Dã gọi cho lễ tân bên ngoài giúp lão nam nhân, bảo đối phương mang quần áo lên. Lão nam nhân do dự, dò hỏi:”Tối qua chúng ta không xảy ra chuyện gì chứ?”
Ánh mắt Đàm Dã nhìn lão nam nhân suy ngẫm:”Anh cứ khóc lóc đòi em trai, tôi có thể làm gì với anh được.”
Lão nam nhân cứng đờ, sau đó thần hồn phách lạc thay đổi tầm nhìn.
Đàm Dã tiếp tục nói:”Tôi cũng không có ý định làm gì anh, lúc đó nhìn thấy anh bị người ta nhặt được. Tôi cảm thấy anh không giống loại người có thể đồng ý tình một đêm.”
Lão nam nhân cảm kích cười một tiếng:”Cảm ơn cậu.”
Đàm Dã:”Không có gì, ai bảo dáng dấp của anh giống mối tình đầu của tôi.~”
Lão nam nhân lúng túng, nắm chặt chăn trên người.
Đàm Dã vội vàng xua tay nói:”Tôi không có ý muốn tán tỉnh anh, tôi…” Nói đến đây, giọng nói của y đột nhiên trầm xuống, mặt mày có hơi ảm đạm, lí nhí nói:”Tôi cũng thích em trai tôi.”
Lão nam nhân nghe không rõ hỏi lại, Đàm Dã cũng không nói. Lão nam nhân tìm điện thoại di động, Đàm Dã lấy trên tủ đầu giường đưa cho anh:”Có người tìm anh, gọi rất nhiều lần. Tôi sợ là việc gấp nên nhận điện thoại, không để bụng chứ?”
Lão nam nhân sao có thể để bụng, dù sao đây cũng là người giúp mình.
Anh nói không sao, sau đó nhìn vào số người gọi trên điện thoại.
Là Thích Tranh.
Lần cuối là một giờ trước.
Sau đó cũng không gọi lại nữa.
Đàm Dã ôm tay nhìn anh:”Là em trai anh, cậu ấy hỏi anh ở đâu, tôi nói chỗ rồi, bây giờ chắc phải đến rồi chứ.”
Lão nam nhân bị dọa run người, anh cũng không biết mình sợ cái gì nữa, vội vàng nói:”Quần, quần áo được chưa? Tôi phải đi.”
Đàm Dã chưa kịp nói đã có người gõ cửa.
Cốc cốc cốc
Ba tiếng
Gõ rất bình tĩnh.