Ở trong chăn, anh nghe thấy Đàm Dã cùng người bên ngoài chào hỏi, lão nam nhân giác ngộ, anh nghĩ, nhỡ đâu em trai đánh Đàm Dã thì phải làm sao?
Đầu anh chui ra ngoài chăn, lén nhìn ra bên ngoài.
Nhưng phát hiện tình hình ở bên ngoài căn bản không giống những gì anh tưởng tượng.
Thích Tranh quá cao, dường như cao hơn Đàm Dã nửa cái đầu, cậu đứng ngoài cửa, cực kì áp bức.
Cậu không có biểu cảm gì, giọng nói cũng rất vững vàng, cùng Đàm Dã hỏi một đáp một, không có tranh cãi.
Có lẽ người hèn mới phải hoảng sợ, nếu như em trai đánh người thật, anh sẽ phiền lòng.
Nhưng thái độ em trai lãnh đạm như vậy, ngược lại tâm trạng càng hỏng bét.
Có chút buồn, có chút mất mát.
Đàm Dã vào phòng tắm thay quần áo. Thích Tranh đi vào, giày dẫm lên thảm trải sàn, yên lặng không tiếng động đứng trước giường lão nam nhân.
Con ngươi đen lại, đôi mắt hơi nheo lại.
Nhìn lão nam nhân trốn tránh, chui đầu vào sâu trong chăn, chăn kéo cao lộ ra cẳng chân.
Khi không ai nhìn thấy vẻ mặt của cậu, ánh mắt cậu càng ngày càng lạnh lùng, nhìn chằm chằm lão nam nhân trên giường, hô hấp dồn dập.
Lúc này Đàm Dã thay quần áo từ trong nhà tắm đi ra, mắt y giống như mang theo điện nhìn người đứng ở mép giường và người nằm giữa giường một lượt.
Y đại khái đoán được mối quan hệ của 2 người họ.
Không phải bên nhau, nhưng cũng cách ở bên nhau một khoảng không xa.
Cái loại cảm giác thân mật giữa người với người vô cùng rõ ràng.
Nói thật, suýt chút nữa y nghĩ là mình sẽ bị đánh. Bởi vì khi mở cửa, ánh mắt của em trai Nam Nho tập trung trên người y chợt lóe lên cảm giác kiềm chế điên cuồng, y thấy rõ ràng.
Đàm Dã thấy mình nên giải thích một chút, cho nên y nói:”Tối qua anh ấy uống say…”
Lúc này lão nam nhân đột nhiên từ trong chăn chui ra, vẻ mặt anh có hơi kì lạ, anh không nhìn Thích Tranh mà nhìn Đàm Dã nói:”Tối qua cảm ơn cậu…”
Anh do dự rồi tiếp tục nói:”Tôi rất vui.”
Đàm Dã ngạc nhiên, y cảm thấy nhiệt độ trong phòng ngày càng giảm xuống khiến y lạnh cả người.
Y há miệng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lão nam nhân có chút ngấm ngầm chịu đựng lại mang theo chút thỉnh cầu.
Đàm Dã thở dài, cười cười, đi đến bên cạnh giường, đưa tay nâng mặt lão nam nhân.
Diễn kịch diễn cho tròn vai, làm cái hôn tạm biệt.
Lão nam nhân không ngờ y sẽ hành động như vậy, trợn mắt ngạc nhiên.
Đàm Dã mới cúi nửa người liền dừng lại.
Bởi vì có người túm lấy cổ áo y, mà người túm lại không hề có ý kiềm chế, cậu cực kì thô bạo đẩy Đàm Dã ra ngoài, hung hăng đóng cửa lại.
Đàm Dã bị dọa hết hồn, vội vàng đập cửa để đối phương mở cửa, bình tĩnh lại đừng có kích động.
Rất nhanh y nghe thấy bên trong có tiếng đập đồ, cực kì dữ dội.
Sau đó giống như có người chạm vào cửa, “Đùng” một cái chấn động.
Đàm Dã hình như nghe thấy tiếng lão nam nhân xin tha thứ, khàn khàn, mang theo chút nức nở.