“Chờ chút đã.” Phó Thời Cạnh gọi cô, “Em lấy chìa khóa xe anh ở bàn nước đi, xe của em anh đưa đi sửa rồi.”
Ngụy Lật tặng anh thêm mấy nụ hôn gió, cầm chìa khóa vội vàng ra cửa.
Ngụy Lật đậu xe trong hầm rồi đi thang máy lên văn phòng, nhân viên đã tới được hơn nửa, còn Lý Nhiễm đến tận đúng giờ mới nhào tới, nằm gục trên bàn thở dốc nửa ngày.
Ngụy Lật rót cho cô một ly nước, vuốt vuốt lưng để nhuận khí.
Lý Nhiễm hùng hổ uống nước, oán giận: “Cậu không biết đâu, tàu điện ngầm sáng nào cũng đông như kiến, hôm nay mình đến ga tàu trễ hơn mọi khi có 10 phút, thế mà thiếu chút nữa điểm danh trễ rồi.”
Ngụy Lật nhìn thấy Trưởng phòng đứng ngoài cửa, vội giơ ngón tay lên môi, bảo cô im lặng.
Trưởng phòng mỗi bộ phận đều phải họp vào sáng thứ Hai hằng tuần, sau khi tan họp, Trưởng phòng điểm danh Ngụy Lật và Lý Nhiễm: “Hai cô chuẩn bị một chút, lát nữa cùng tôi qua bên công ty khách hàng.”
Hai người vâng dạ, hai mươi phút sau bắt đầu xuất phát, xe đi hơn một giờ mới đến, sau khi đăng ký ở quầy lễ tân, bọn họ được chỉ dẫn đi thang máy lên lầu. Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Ngụy Lật kín đáo đánh giá phong cách thiết kế của công ty này, không gian rộng rãi thoáng đãng, ở khu nghỉ ngơi còn có bàn bida và bóng bàn.
Có thể thấy người đứng đầu công ty vẫn còn trẻ tuổi nhiệt huyết.
Nhân viên dẫn họ đến phòng họp, chu đáo đặt mấy chai nước khoáng lên bàn: “Ngại quá, Cố tổng của chúng tôi sẽ đến ngay.”
Trưởng phòng luôn niềm nở mỉm cười với đối phương, Ngụy Lật và Lý Nhiễm hiển nhiên cũng không thể nói gì.
Vị Cố tổng này khoan thai tới muộn, Ngụy Lật ngẩng đầu nhìn người đứng ở cửa, nhíu mày. Cố Trạch vừa nhìn đã thấy cô, tươi cười trên mặt càng sâu.
“Chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Hắn nhìn thẳng vào Ngụy Lật mà nói, Trưởng phòng và Lý Nhiễm đều giật mình nhìn lại cô. Thấy Ngụy Lật cười gượng, Cố Trạch lên tiếng giải vây: “Trước đó có duyên, tôi cùng đồng sự của quý công ty có may mắn được gặp nhau một lần.”
Hai bên giới thiệu sơ qua với nhau, sau khi nghe tên Ngụy Lật, Cố Trạch bỗng nở nụ cười.
Giữa trưa ba người mới rời đi, Lý Nhiễm xin phép Trưởng phòng cho hai người tách ra, sau đó lôi kéo Ngụy Lật cùng đi ăn cơm trưa.
Vào quán, Ngụy Lật gọi một phần sủi cảo tôm và cơm thịt kho tàu, trong lúc chờ đồ ăn, Lý Nhiễm tò mò hỏi: “Cậu nói thật cho mình đi, quan hệ của cậu với vị Cố tổng kia là gì thế?”
Ngụy Lật vẫn đang chăm chú xem các món ăn trên thực đơn, trả lời cô ấy: “Có thể là quan hệ gì kia chứ, mấy bữa trước mình gặp chút va chạm, anh ta là đương sự.”
“Thật vậy sao?” Lý Nhiễm cười cười trêu ghẹo cô: “Đây chắc chắn là duyên phận rồi, trên đường có nhiều xe cộ như vậy nhưng anh ta lại cố tình đụng vào cậu; trên đời này nhiều công ty thiết kế như vậy nhưng anh ta lại cố tình hợp tác với Ngụy Lật nhà chúng ta.”
Biểu tình Ngụy Lật bất đắc dĩ, vừa lúc phục vụ bưng đồ ăn lên, vội nói sang chuyện khác: “Có cơm rồi, ăn mau rồi về công ty.”
Lúc tan tầm đã là chạng vạng, Ngụy Lật lái xe về thẳng chung cư của mình. Biệt thự của Phó Thời Cạnh cách xa công ty, nên chỉ cuối tuần cô mới dành thời gian đi qua đó, những ngày còn lại đều ở bên này.
Sau khi ở bên Phó Thời Cạnh được một thời gian, Ngụy Lật quyết định dùng tiền tiết kiệm thuê căn chung cư này, tiền lương mỗi tháng đều dành một phần không nhỏ cho nó. Phó Thời Cạnh từng đề nghị cô qua ở căn chung cư gần đó của anh, nhưng bị cô từ chối.
Cô muốn có một căn nhà của riêng mình, chỉ có thế mới an tâm, không cần lo được lo mất.
9 giờ tối, Phó Thời Cạnh gọi điện cho cô, lúc ấy Ngụy Lật đang ngồi xem gameshow, cười ngã trái ngã phải.
“Hôm nay vui vẻ vậy sao?” Anh nghe ra được ngữ điệu nhẹ nhõm thoải mái ở đầu dây bên kia.
Ngụy Lật nói: “Mỗi ngày em đều cảm thấy rất vui.”
Anh cười: “Vậy là tốt rồi.”
Không mặn không nhạt, với Ngụy Lật mà nói, bình bình đạm đạm một chút, mỗi ngày lại phát hiện ra một điều mới của đối phương, vậy mới vững chắc lâu dài; còn nếu tình cảm quá mức nhiệt liệt, về sau lại càng dễ dàng cảm thấy tẻ nhạt, chuyện gì cũng chỉ muốn qua loa cho xong.
Trưa thứ Tư, Tô Tĩnh Mai gọi điện tới, dặn cô buổi tối về nhà ăn cơm. Ngụy Lật bỗng nhớ tới đã hơn một tuần không gặp bà, bèn đáp ứng.
Sau khi tan tầm, cô lái xe về chung cư, thay một bộ đồ thoải mái rồi ngồi xe buýt về nhà. Hiện tại hệ thống giao thông đều trang bị AI quét mã, nhưng Ngụy Lật lại muốn dùng tiền xu. Cô nhét hai đồng tiền xu vào máy, bên tai là tiếng “leng keng” quen thuộc. Cô tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, cảm giác như đang trở về thời điểm học cấp 3 ngày ấy, cô đăng ký ký túc xá nội trú, mỗi tuần chỉ được về nhà một lần, rõ ràng biết về nhà sẽ lời qua tiếng lại với mẹ, nhưng dù thế nào đi nữa, mỗi lần được trở lại tổ ấm, Ngụy Lật vẫn vô cùng vui mừng.
Ngồi xe buýt nửa giờ, Ngụy Lật xuống xe, ghé ở bên đường mua ít trái cây. Lúc cô mở cửa vào nhà, Tô Tĩnh Mai từ trong bếp trông ra: “Về rồi đấy hả, rửa tay đi, cơm chín rồi.”
Bàn ăn trong nhà không lớn, hai mẹ con ngồi đối diện nhau, tay nghề Tô Tĩnh Mai chỉ tàm tạm, nhưng ăn nhiều năm cũng thành thói quen.
“Con ăn nhiều rau vào, chả bao giờ thấy động đũa.”
Ngụy Lật gật gật đầu ăn đũa rau Tô Tĩnh Mai gắp vào chén mình, lại nghe bà nói: “Có phải con gầy đi rồi không? Đừng giảm béo, nếu gầy thì không còn phúc tướng đâu.”
“Con đâu có giảm cân.”
Cuộc đối thoại vô cùng bình thường, đều là những câu từng được nghe qua không dưới trăm lần.
Cơm nước xong, Ngụy Lật muốn đi rửa chén, nhưng Tô Tĩnh Mai lại đuổi cô ra ngoài phòng khách. Sau khi rửa sạch trái cây, cô ngồi trên sofa, vừa ăn dâu vừa coi TV. Tô Tĩnh Mai rửa chén xong thì ngồi xuống bên cạnh.
“Hạt Dẻ, con cùng bạn trai dạo này có ổn không?”
Ngụy Lật gật gật đầu, Tô Tĩnh Mai biết cô có bạn trai, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa được gặp mặt, mỗi lần có cơ hội đều sẽ bóng gió hỏi thăm.
“Chừng nào con có thời gian thì dẫn cậu ta về gặp mặt được không?”
Ngụy Lật hơi khựng lại, lát sau mới trả lời: “Công việc của anh ấy bận bịu lắm ạ.”
Tô Tĩnh Mai bỗng bất mãn: “Dù cậu ta là tổng thống cũng phải sắp xếp thời gian đến gặp mẹ vợ chứ?”
Ngụy Lật bật cười: “Bọn con còn chưa có kết hôn, sao mẹ xưng ‘mẹ vợ’ thuận miệng thế.”
“Con không tính chuyện kết hôn cùng cậu ta à?” Bà cau mày nhìn cô, “Vậy yêu đương làm gì?”
Cô buông dâu tây trong tay xuống: “Cứ yêu đương là nhất định phải kết hôn hay sao vậy mẹ?”
Nghe cô nói vậy, Tô Tĩnh Mai bực dọc: “Làm gì có ai yêu đương mà không kết hôn? Con tính độc thân cả đời đấy à?”
Ngụy Lật không nói gì, cúi đầu lấy một xấp tiền dúi vào tay bà, đây là tiền vừa rồi cô ghé lại mua trái cây, thuận tiện vào ngân hàng rút.
“Mẹ, đây là 5000 tệ, mẹ cầm đi, con xin phép về trước.”
Tô Tĩnh Mai đặt mạnh xấp tiền lên bàn, trái cây trong đĩa cũng rung rung theo: “Lăn lăn lăn! Lần nào mẹ nói chuyện với con cũng không thể nào kiên nhẫn nổi, nếu không phải con là con mẹ, mẹ thèm vào mà khuyên với chả nhủ.”
Ngụy Lật kệ bà càm ràm, đóng cửa lại. Căn nhà nằm trong một tiểu khu cũ, đèn đường khi chớp khi tắt, cô bèn mở đèn pin điện thoại soi đường, đi thật lâu mới thở dài một hơi.
Cô bỗng muốn trở về căn nhà nhỏ kia của mình, tuy cô đơn nhưng lại là nơi cô có thể giấu kín mình, tự mình gặm nhấm nước mắt, cũng tự mình an ủi chính mình.
Thời gian ở cạnh Tô Tĩnh Mai, câu cô nghe nhiều nhất mỗi lần bà ấy tức giận là ‘Con có bản lĩnh thì cút ra ngoài đường cho mẹ’.
Được, được, con cút rồi đây.