Mưa làm mùi đất ẩm xộc lên, gió rít từng cơn qua tai, cắt da cắt thịt, nếu trời cao đất rộng thực sự có sự sống, chắc hẳn đấy sẽ là tiếng tim đập của đất trời.
Cô bé đi một đôi ủng đi mưa, mỗi bước chân đều vang lên tiếng nước bì bõm. Cô bé nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông, trời tối om om, cô không nhìn được rõ bộ dáng, nhưng những giác quan khác lại càng thêm nhạy bén. Tay người đàn ông rất lớn, vững chắc, ấm áp mà khô ráo mặc cho từng giọt mưa tuôn. Đi thêm vài bước, sấm chớp đã xẹt ngang bầu trời, sau đó là tiếng sấm rền vang, người đàn ông bế thốc cô bé lên, mặc kệ cho đôi ủng nhỏ làm dơ vạt áo.
“Hạt Dẻ, chúng ta về nhà nhé?”
Ngụy Lật nhìn theo bóng dáng hai người, nghe rõ từng tiếng nước, tiếng thở, tiếng run rẩy, tiếng an ủi vỗ về, dõi mắt thật lâu, đến tận khi người đàn ông bế đứa bé đi thật xa.
Đó là bố cô, và đứa bé kia là cô khi còn nhỏ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tinh thần của Ngụy Lật không được tốt lắm. Lý Nhiễm nhìn ra từ sáng đến giờ cô cứ mơ màng: “Cậu gặp chuyện gì hả?”
Biểu tình Ngụy Lật uể oải, khép hờ đôi mắt: “Mình ngủ không ngon giấc.”
Lý Nhiễm vốn tưởng chuyện lớn, nghe vậy bèn thở phào: “Trưa nay cậu vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát đi, hay là bây giờ cậu chợp mắt cho đỡ mệt, mình canh cho.”
Ngụy Lật nở nụ cười, xốc lại tinh thần: “Không có việc gì đâu.”
Giấc mơ đó làm cô trằn trọc cả đêm, cô cùng Tô Tĩnh Mai bất hòa nhiều năm, nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn có thể nhẫn nhịn chịu đựng được, hơn nữa Tô Tĩnh Mai cũng không phải người giận dai, qua một hôm liền cười cười nói nói, vả lại đó cũng chỉ xuất phát từ nỗi lo của người mẹ.
Còn giấc mơ kia lại không phải như thế.
Người từng làm tổn thương mình, dù cho nhớ lại ký ức tốt đẹp đến đâu cũng chỉ làm mình thêm ăn ngủ khó yên. Đã rất nhiều năm cô chưa mơ thấy bố mình. Ông gặp tai nạn, không tìm thấy xác, cũng không được lập mộ. Mỗi năm đến Tết Trung Nguyên, người người nhà nhà đốt vàng mã cho người đã khuất, còn cô chưa bao giờ được trải qua chuyện này.
Người đã chết chính là đã chết, cô không tin trên đời có quỷ thần.
Liên tục hai ngày cô đều ủ rũ như thế, đến tận thứ Sáu mới cải thiện được đôi chút, nhân lúc cùng Lý Nhiễm đi gặp công ty đối tác, hai người bèn vào một quán cơm ăn trưa. Trong lúc đang chờ cơm, trùng hợp Phó Thời Cạnh gọi cho Ngụy Lật.
Quán cơm mới khai trương, người tới lui tấp nập khó tránh khỏi ồn ào. Phó Thời Cạnh nghe thấy tiếng ồn bên kia đầu dây, hỏi cô: “Em ra ngoài ăn trưa hả?”
“Dạ, là một quán cơm mới mở, đông khách lắm.”
“Tối nay em về sớm nhé, anh bảo dì hầm canh.”
Ngụy Lật gật đầu đáp ứng, hai người nói thêm vài câu mới cúp điện thoại, Lý Nhiễm nháy nháy mắt: “Bạn trai?”
Cô cười, chỉ “Ừm” một tiếng. Lý Nhiễm vừa nhìn đã hiểu Ngụy Lật thật sự rất thích đối phương, cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Tan tầm hôm đó, Ngụy Lật là người đầu tiên ra khỏi văn phòng, lúc dừng xe chờ đèn xanh, cô mới thấy mình có chút buồn cười.
Rõ ràng cô cùng Phó Thời Cạnh đã làm đến cả những chuyện thân mật nhất, nhưng có nhiều lúc, cô cảm thấy bản thân mình vẫn như một nữ sinh trung học, lúc nào cũng sẽ dễ dàng rung động và quýnh quáng lên bởi những điều ngọt ngào nho nhỏ.
Trong radio truyền đến giọng hát trong trẻo tinh tế lại càng làm cô chìm đắm trong suy nghĩ, mãi tận khi xe phía sau bấm còi giục giã, cô mới thôi thất thần, nhấn chân ga chạy đi.
Lúc về đến biệt thự còn chưa tới 7 giờ, cô cho rằng anh sẽ không về sớm như thế, nhưng vào cửa mới nhận ra anh đã ngồi trên sofa, trên tay cầm một tệp tài liệu, có lẽ là đang bận rộn xử lý công việc. Mày anh hơi chau lại, chăm chú nhìn giấy tờ trong tay, sườn mặt dưới ánh đèn vàng càng thêm rõ nét.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa, cố gắng không phát ra tiếng động, rón rén tới gần định hù anh, nhưng Phó Thời Cạnh đã sớm phát hiện. Anh ngẩng đầu nhìn cô, cười như không cười, trên mặt như viết rõ mấy chữ ‘Em tính làm gì?’.
Ngụy Lật hắng giọng, nịnh nọt chạy tới đấm bóp vai cho anh: “Sao hôm nay anh về sớm thế?”
“Sao, anh về sớm em còn không vui?”
Ngụy Lật nào dám ôm suy nghĩ đại nghịch bất đạo như thế, vội vàng kéo tay anh tới nhà ăn: “Dì hầm canh gì vậy? Thơm nức mũi luôn này.”
Phó Thời Cạnh đứng lên, đặt tài liệu xuống bàn, véo mũi cô rồi cười khẽ một tiếng: “Thính như cún.”
Hôm nay dì trổ tài làm món vịt hầm bí đao và cồi sò điệp, vừa thơm ngon vừa thanh mát, rất thích hợp để giải nhiệt ngày hè. Phó Thời Cạnh gắp cho cô một miếng ức vịt, Ngụy Lật chỉ muốn vùi đầu trong chén mà ăn.
Vịt hầm đủ lửa, mềm rục, bí đao chín mềm vừa phải, vẫn còn màu xanh bắt mắt, cồi sò điệp mùi vị ngọt thanh, vừa mềm vừa thơm, Ngụy Lật lại xới thêm một chén cơm, chan với canh nóng, tận tình thưởng thức.
Bí đao hầm vịt và cồi sò điệp
Phó Thời Cạnh nhặt hạt cơm dính bên môi cô, làm ra vẻ ghét bỏ chùi vào giấy ăn: “Tiểu Lật, rốt cuộc em bao nhiêu tuổi rồi?”
Bọn họ ở bên nhau hơn nửa năm, kỳ thật Ngụy Lật cũng không rõ ràng lắm sở thích ăn uống của anh, thanh đạm có, mà dầu mỡ một chút anh cũng ăn được. Nhưng có một chuyện anh cực kỳ nguyên tắc khi ăn cơm, đó là không trộn cơm chung với canh, lúc nào cũng ăn cơm trước, sau đó mới múc canh, khác hoàn toàn với cô.
Ngụy Lật cắn cắn muỗng, không ngại ngùng gì sất, lúng búng trả lời: “Con 5 tuổi, học lớp Lá, chú là ai vậy ạ?” Đoạn, lại tiếp tục vùi đầu ăn.
Anh câm nín nửa ngày, Ngụy Lật ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy anh đang khoanh tay dựa vào ghế, nâng cằm nhìn cô, nụ cười trên môi mang ý vị sâu xa.
Trong lòng cô mới thầm than một tiếng, thế mà lại mải ăn đến nỗi quên mất tên sói xám này cầm thú đến mức nào.
Ngụy Lật vội gắp mấy miếng thịt vịt và sò điệp vào chén anh, cật lực di dời lực chú ý: “Thịt vịt ăn mềm ngon lắm, anh mau nếm thử đi.”
Phó Thời Cạnh gật gật đầu nhận lấy, Ngụy Lật biết ý tứ lấy lòng của mình đã được anh chấp thuận, thầm nghĩ đã giữ được cái mạng nhỏ.
Ăn cơm xong vẫn còn sớm, Ngụy Lật kéo anh đi tản bộ, hai người tay trong tay thong thả đi trên vỉa hè, thỉnh thoảng có cặp vợ chồng dẫn chó đi dạo, có ông lão râu tóc bạc phơ chống gậy đi nhanh như bay qua người. Họ đi đến bên bờ hồ, Ngụy Lật chống tay ở lan can nhìn cá vàng dưới nước, hàng mi dài chớp chớp.
Cô khoác tay anh, chỉ vào mặt hồ: “Anh có thấy con cá đằng kia không, đẹp quá kìa.”
Con cá vàng nọ màu sắc sặc sỡ, nhưng vẫn không thể lọt vào mắt anh, anh bóp nhẹ hai má cô, để đôi môi đỏ chu ra, rồi mổ xuống thật nhanh: “Cá Hạt Dẻ này đẹp nhất.”
Ngụy Lật làm bộ bình tĩnh cúi đầu xem cá, nhưng vành tai đã sớm đỏ lựng, đột nhiên nhớ tới bài hát “Nỗi nhớ tựa thiên hà” hôm nay mình nghe được trên radio.
Giọng nữ nhẹ nhàng êm ấm: “Trong vũ trụ bao la có vô vàn chọn lựa, chỉ có người là vì sao sáng nhất. Tình yêu giống như ánh trăng, tựa như có thể chạm tới để chiếu sáng những giấc mơ dịu dàng. Và trong đôi mắt người có hình ảnh ta trong thế gian nhỏ bé này.”
Thanh xuân gặp được anh, có lẽ là điều em sẽ chẳng bao giờ quên.