Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251
Chương 2: Chương Linh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: melbournje
🤤
“Alo, xin chào, tôi là người ở nhà số 249 đây, tôi có một chút vấn đề muốn cùng nhà tầng trên thương lượng, có thể cho tôi số điện thoại của nhà ở tầng trên không?”
“Thật xin lỗi, chỗ chúng tôi có quy định, không thể lộ ra, nhưng tôi có thể giúp cô liên hệ một chút với nhà số 251~.”
Thư Trữ ừ một tiếng, “Được, phiền nói cho anh ta biết, khi nào anh ta chịu trả đồ tôi thì tôi mới đi.”
Sau khi cúp điện thoại, lại bắt đầu gõ cửa.
Người đàn ông này chắc chắn là so đo chuyện buổi sáng, bằng không nhìn hắn như vậy, không nhất thiết là phải tham một cái móc khóa con cá.
Dư Vũ trong phòng trừng mắt nhìn cửa, vì con cá ư? Thế còn cô thì sao, không vì con cá chắc?!
…
Cửa mở, Thư Trữ trừng mắt với người đàn ông, liền nghe hắn nói,
“Cho cô đấy, cho cô đấy!”
Xong rồi liền “Phanh” một cái mà đóng cửa.
Thư Trữ trợn mắt há hốc mồm, càng thêm tin tưởng vào nhận định của bản thân rằng, chắc chắn là hắn nhặt được đồ của cô, con cá này rất độc đáo, còn khắc tên, lại trải qua chút năm tháng, làm gì có nhiều đồ giống như vậy chứ.
Cô bĩu môi với cái cửa, bố cái loại đàn ông.
Trở về phòng, cô lên Weibo, đăng một bài:
Đến đây nào, kể chuyện về hàng xóm của mọi người đi. / mỉm cười
Kèm theo một tấm ảnh có dòng chữ: Nỗ lực không nhất định sẽ thành công, nhưng không nỗ lực nhất định sẽ nhẹ nhàng!
Phía dưới tất cả đều là bình luận, Thư Trữ không có xem ngay, đi tắm rửa trước rồi chậm rãi về đọc bình luận.
Hồi đại học cô có mở một tài khoản Weibo, lấy tên là “(1) Độc Kê Thang“.
(1) Độc Kê Thang: Canh Gà Độc
Không tin được vậy mà lại hot.
Fan trên Weibo tuy rằng không nhiều, nhưng cũng không kém bao nhiêu, rất sinh động, có đôi khi cô sẽ phát điểm Độc Kê Thang, có đôi khi lại tìm một để tài, để cho cư dân mạng vào trải lòng.
Tắm rửa xong, lau tóc cái rồi trực tiếp xõa rối tung ở phía sau, Thư Trữ có một thói quen, cô không thích sấy tóc, từ trước tới bây giờ toàn để nó tự khô. Mùa hè rất ổn, mùa đông thì hơi khó khô, dù sao cô cũng “không có việc gì làm”, ngồi chờ nó khô cũng được.
Trước kia Trình Đoạn Dịch còn muốn lau lau cho cô, hiện tại liền trực tiếp xõa ở phía sau, chờ nó tự khô vậy.
Mẹ nó, thế nào lại nghĩ đến thằng cặn bã đấy nhỉ.
Mở máy tính, phía dưới đã khí thế ngút trời.
Giả: Oa oa oa, Độc Đại lại xuất hiện rồi.
Lạc Giọng: Độc Đại, cô không đến phát canh gà cho tôi, tôi liền không thể nỗ lực học tập!
Thượng Tả Hạ Hữu: Ha ha ha, +1 cho lầu trên, canh gà của Độc Đại đúng là mê ngất ngây lòng người!
Tiểu Meo: Kể về bạn cùng phòng được không? Độc Đại, cô quả thực hỏi đúng nỗi lòng của tôi!!! Bạn cùng phòng của tôi ý, là một cô gái, mỗi buổi tối đều gọi điện thoại với trai, thế thôi thì chẳng nói nhưng mà gọi đến hẳn 1h đêm!!! Mệt chết mất thôi!
Yêu Độc Đại nhất: Lầu trên là còn tạm đấy, bạn cùng phòng của tôi một tháng tắm một lần kìa. ĐM, khắp kí túc xá đều là vị thối, nói sao cũng không chịu thay đổi, giáo viên của chúng tôi nói rồi mà anh ta cũng chả mảy may.
Đô Đô: Uầy uầy, tự nhiên cảm thấy bạn cùng phòng mình thật là tốt.
Ha ha ha: Nghĩ như vậy thấy bạn cùng phòng của mình cũng ok phết, tuy rằng mỗi ngày đều học đến nửa đêm, nhưng ít nhất vẫn thường xuyên tắm rửa / cười trộm
…
Thư Trữ cười cười, trả lời lầu hai:
“Được, cho bạn một chén canh gà, cứ việc nỗ lực lên nhé, tuy rằng cũng chả dùng được.”
Mà sau đó lại tiếp tục nhìn xuống.
Mê Muội Độc Đại: Thật là, bạn cùng phòng tôi cũng rất kì lạ, buổi tối cô ấy muốn nghịch điện thoại, liền mua một tấm màn tối màu, để che giường đi. Sợ giáo viên biết, mà cậu ta còn mắc cả ở cái cầu thang đi lên giường trên của tôi nữa cho kín, buổi tối tôi muốn đi toilet rửa mặt, nói cậu ta cũng không nghe, còn nói nếu tôi gỡ ra thì tự đi mà mắc vào. Tôi nói mỗi lần mở ra mắc vào đều phát ra tiếng, thường xuyên làm phiền đến bạn cùng phòng, các cô ấy đều mắng tôi. Tôi nghĩ muốn nói cho giáo viên cô ấy nghịch điện thoại, nhưng lại sợ các bạn học khác ghét tôi…
Đa Đa Thiểu Thiểu: Mẹ nó, bạn cùng phòng của lầu trên thật là thiếu ý thức.
Không Sợ Hãi: Lại thêm một người, những bạn học đó không hiểu cô thôi, vùng lên đi.
Tôi là quả táo ở sơn trại (Fake): Đúng đúng đúng, người như thế không thể nhẫn nhịn.
…
Thư Trữ trả lời bình luận:
“Lúc xuống giường nhắc nhở cô ta một chút, cô cứ nói là sẽ nói với giáo viên chuyện này, về phần bạn cùng phòng cô, sau khi nói một phen cũng sẽ không khi dễ cô nữa. Em gái giấy, mạnh mẽ lên nha! Không sao!”
Phía dưới bỗng chốc nổ bão.
Tiểu meo: Em gái giấy, mạnh mẽ lên nha! Không sao!
Ha ha ha: Em gái giấy, mạnh mẽ lên nha! Không sao!
Tôi không muốn lớn lên: Em gái giấy, mạnh mẽ lên nha! Không sao!
Tôi yêu Độc Đại: Em gái giấy, mạnh mẽ lên nha! Không sao!
Thổ lộ với Hưu Thư thật to: A a a! Độc Đại uy vũ!
Vì sao chứ: Lầu trên không cần nói thế đâu!
Nghĩ về anh hằng đêm: A a a! Độc Đại uy vũ!
Lạc giọng: A a a! Độc Đại uy vũ!
Ngàn dặm ở ngoài: A a a! Độc Đại uy vũ!
…
Ừm, như vậy xem ra, lầu trên có cách đối phó với bạn cùng phòng rồi.
Vừa nghĩ như thế, cô mang theo tâm tình vui vẻ thoát ra, vẫn là làm Độc Đại tốt hơn.
Lại mở một web lên, hôm nay còn chưa viết gì.
Hơn một tiếng, mới đem hơn ba ngàn chữ viết xong, đăng lên, còn phải nhắc nhở trên Weibo. Xong rồi lại thoát web, đăng nhập vào Weibo.
Chờ vài phút, có người đến, tương tác ở bên này kém hơn Weibo Độc Kê Thang một chút, có người đọc mau, có người chậm, cũng có người ở đây chờ sẵn.
Cô Dịch: A a a, gần đây tôi luôn cảm thấy không đúng, luôn luôn cho rằng Cô Dịch là nam chính, kết quả anh ta lại là một thằng cặn bã?! Thật đau mà, cô cho tôi một lưỡi dao trí mạng rồi……
Bán nguyệt không rõ: Đúng đúng đúng, từ sau khi Tô Vị xuất hiện, Cô Dịch ngày càng mờ nhạt.
Tháng tư: Tôi vốn không thích Cô Dịch, đối với đứa con gái nào cũng thế, các bạn nữ phải cảnh giác cao độ, nữ chính tỏ tình với Tô Vị đi!!!
…
Thư Trữ cười lạnh một chút, sở dĩ cô viết nhân vật Cô Dịch như vậy, bởi vì cô lấy hình mẫu là Trình Đoạn Dịch, nhưng Cô Dịch cuối cùng lại ở bên Thu Kha kia, cô rất ghét.
Rồi sau đó trả lời bình luận của lầu ba:
“Con gái muốn có cuộc sống tốt thì phải dựa vào chính mình, tuy rằng có được tình yêu đẹp, nhưng vẫn phải cảnh giác cao độ.”
Đóng máy tính lại, nhanh chóng đăng xuất tài khoản, cô chỉ sợ ngày nào đó không chú ý, ngay tại Weibo “Hưu Thư” lại thả ra Độc Kê Thang thì hỏng.
Tuy rằng hai bên đều là cô nhưng đến cùng vẫn có sự khác nhau, một bên phóng đãng không kiềm chế được, một bên lại không ngừng khắc chế bản thân.
Nhưng mà, vì sao lại thích như vậy chứ?!
…
Chương Linh là một cô bé cấp ba nhút nhát, bị bạn cùng phòng làm cho tức điên rồi! Hôm nay có chút kích động, không chỉ vì Độc Đại trả lời bình luận của cô, hơn nữa hôm nay là thứ bảy! Cô đã quyết tâm vùng lên, nhưng mở Weibo của Hưu Thư ra đọc truyện trước đã rồi tính.
Không đến nửa tiếng, liền đọc xong, thật không thể tin được sự thật này.
Cô liền bình luận về chương mới nhất:
Thật tốt, tôi cũng cảm thấy, nữ chính gặp được người không tốt. Nếu có thể thì dũng cảm một chút, thản nhiên đối mặt, không cần yếu đuối.
Rồi sau đó như là hạ quyết tâm, nhắm hai mắt lại.
Quả nhiên, bạn cùng phòng của cô mắc màn thực sự nhanh, đại khái lúc mười giờ rưỡi, mọi người đều chưa có ngủ, nằm ở trên giường, tán gẫu tán gẫu, nghịch di động nghịch di động.
Chương Linh khẽ cắn môi, ngồi dậy, đem tay vươn đến tấm màn kia, xé ra.
“Roạt roạt!” Tấm vải bị rách ra rồi, cũng bị hở một lỗ.
Bạn cùng phòng kêu một tiếng, “Chương Linh cô làm gì thế?!”
Chương Linh thở ra một hơi, dùng thân thể run run trèo từ trên cầu thang xuống.
“Cậu làm ảnh hưởng đến tôi.”
“Vậy cậu không thể nói ra à?? Đền cho tôi ngay.”
“Vậy thì chúng ta phải đi tìm giáo viên bàn luận một chút rồi, nói cho người ta biết cậu dùng cái này làm màn để che đi ánh sáng của điện thoại, nói cho người ta biết cậu có hai điện thoại.”
“Cậu…” Cô gái kia không biết nói cái gì, chỉ trừng mắt nhìn cô.
Chương Linh không để ý, nhìn đám bạn cùng phòng ngơ ngác, chậm rãi hướng về phía toilet. Đóng cửa lại, thở dài một hơi, trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, chân cũng có chút run.
Từ ngày khởi nghĩa, việc đổ rác ở ký túc không chỉ còn là viêc riêng của cô nữa, mọi người đều thay phiên đứng lên, cô cũng đồng ý với việc này.
Cô gửi tin nhắn cho Độc Đại: Độc Đại, cám ơn cô.
…
Mà Độc Đại của cô ấy là Thư Trữ vừa chuyển qua nhà mới, còn có chút này chút nọ muốn sửa, liền sớm ra khỏi cửa, định đi mua đồ.
Nhưng mà…thật là oan gia ngõ hẹp, cô vừa ra khỏi cửa liền thấy tên tầng trên kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!