Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251 - Chương 3: Nhan sắc động lòng người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251


Chương 3: Nhan sắc động lòng người


Edit: melbournje

Truyện được up tại wattpad melbournje.

🤤

Vừa thấy hắn Thư Trữ liền hừ một tiếng, Dư Vũ càng xem thường.

Cô tiếp tục đi xuống dưới, Dư Vũ cũng đi xuống, hai người chân trước chân sau xuống lầu.

Dư Vũ nhìn bóng lưng cô, tóc xoăn dài đến gần thắt lưng, cái eo nho nhỏ kia như thể một tay là có thể nắm gọn, người này quả là một người phụ nữ hấp dẫn, nhưng mà…

“Nhìn cái gì mà nhìn?!”

Thư Trữ trừng mắt nhìn hắn.

“Cô không nhìn tôi thì sao biết tôi nhìn cô? Lại nói, cô có cái gì đáng giá mà nhìn?!”

“Cũng đúng, anh như vậy, nhìn phụ nữ cũng vô dụng!”

“Mẹ nó! Tôi như nào?”

Thư Trữ liền đem con mắt hướng lên trên, xem thường, cực kì không có hình tượng.

“Cô nhìn cô xem có giống phụ nữ không?!” Dư Vũ vẻ mặt ghét bỏ.

“Không giống, vì tôi vốn đã là phụ nữ. Nhưng anh nhìn anh đi, còn giống phụ nữ hơn cả tôi!”

“Ha ha, cô như vậy thì cả đời không gả được đâu!”

“Ô, không phải anh cũng không gả ra ngoài được sao?”

Nói xong hai người bước xuống tầng hai, không để ý thấy một đôi vợ chồng trung niên nhìn bóng lưng bọn họ, bắt đầu nói chuyện.

“Đây là một cặp đôi sao?”

“Chắc là không đi, nếu là một đôi thì tại sao phải thuê hai phòng?”

“Chẳng lẽ cãi nhau?”

“Cũng có khả năng, ngày hôm qua đã ầm ĩ lên rồi.”

“Ông nói xem bọn họ vừa cãi nhau, vừa muốn đi với nhau là cái lý gì?”

“Không hiểu, người trẻ tuổi bây giờ là vậy đấy.”

“Người trẻ tuổi bây giờ là vậy sao.”

“Thời đại thay đổi rồi.”

“Đúng vậy.”

Thư Trữ cùng Dư Vũ đi xuống lầu, hai người đều chạy đi lấy xe của mình, anh nói một câu, tôi đáp một câu.

“Đúng rồi, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”

Dư Vũ nhìn về phía cô, nghe xem cô muốn nói gì.

“Có phải anh vừa từ Thái Lan về không? tình huống như thế này thì anh cứ ở Thái Lan vẫn thích hợp hơn, quốc gia chúng ta chưa bao dung độ lượng đến thế đâu.”

Nói xong mở cửa, bước lên xe lái xe rời đi.

Dư Vũ đứng ở tại chỗ, sửng sốt một hồi lâu, mới nói một câu,

“Mẹ nó.”

Thư Trữ đã chiến thắng trong lòng có chút thoải mái, lúc mua đồ không tránh khỏi sự hào phóng.

Để túi lớn túi nhỏ ở trong xe, mới nhớ tới đã quên mua bộ mĩ phẩm. Lái xe đến một quán gần đây, liền đi vào.

Cô thích mua trực tiếp hơn, đi quầy chuyên doanh, muốn mua một bộ, bên cạnh đột nhiên truyền đến,

“Thư Trữ?”

Thư Trữ quay đầu, nhìn một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp… Mà, bên cạnh đó là một người đàn ông trung niên.

“Xin chào!” Nhìn vẻ bề ngoài thì vẫn có chút ấn tượng, nhưng mà không nhớ ra tên là gì.

“Cậu cũng ở chỗ này mua đồ sao?” Cô ta đến một mặt rực rỡ, Thư Trữ nghĩ nghĩ, cô là ai vậy?

“À, đúng rồi, quên giới thiệu, đây là chồng tớ, phó tổng của Quảng Lợi.”

Lại yểu điệu nói với chồng mình, “Chồng ơi ~ đây là bạn đại học của em, Thư Trữ.”

Chồng cô ta nhìn về phía Thư Trữ, đánh giá cô một chút, mặt cười cười.

“Thư tiểu thư, xin chào.” Ông ta liền đưa tay ra.

Thư Trữ đánh gãy, “Xin chào, xin chào, đúng rồi, cậu cũng ở đây sao?”

Cô hỏi người phụ nữ kia, tất nhiên người đàn ông kia cũng không vươn tay ra nữa.

Chỉ thấy kia cô ta ngượng ngùng cười cười, “Đúng vậy, tớ rất thích nơi này, anh ấy liền đòi mua căn nhà xịn nhất cho tớ.”

Thư Trữ khóe miệng co rút, giả vờ cười gật gật đầu.

“Đúng rồi, cậu hiện tại đang làm gì thế?”

“Không việc làm…”

“Cậu cùng Trình Đoạn Dịch?”

“Chia tay rồi.”

“A? Vậy cậu…”

Cô ta nhìn cô, kinh hô nói,

“Cậu sẽ không làm tiểu tam…” Lại nhanh tay che miệng lại, ngượng ngùng cười cười làm bộ như nói sai.

“Thư Trữ à, nếu cậu muốn tìm việc, vậy phải tìm một người chồng đáng tin mới được, dù sao… Cũng không lâu dài.”

Thư Trữ lại co rút khoé miệng, rốt cuộc cũng nhớ ra người này là ai, vài năm không gặp, cô ta thay đổi cũng thật lớn, trang điểm đậm đến nỗi không nhận ra.

“Tớ không là tiểu tam, đúng rồi, rốt cuộc tớ mới nhớ ra, cậu là Mã Yến phải không, cậu đã kết hôn rồi sao?! Tớ nhớ hồi đại học cậu yêu Lưu Gia Nam chết đi sống lại mà? Sao chia tay rồi? Hai người các cậu tình cảm lắm mà, tại sao lại chia tay vậy.”

Thấy cô ta nghẹn họng nhìn trân trối, cô lại mang mang giọng tiếc nuối nói,

“Ai, các cậu làm cho tớ tin vào tình yêu, thế nào mà lại chia tay vậy?”

Cô nháy nháy mắt, không nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh đã đen mặt, chỉ thận trọng nhìn cô kia, một biểu cảm tiếc nuối.

“Không, chúng tớ, không hợp…”

Nói xong sợ cô hỏi cái gì, lại nhanh nói, “Tớ hiện tại tên là Vi Vi, đúng rồi, vài bạn học của chúng ta đang nói là muốn tổ chức họp lớp, cậu xinh đẹp như vậy, khẳng định có bạn trai rồi chứ? Mang theo bạn trai cậu cùng đến nhé, để cho chúng tớ cùng nhìn xem, bạn trai cậu như thế nào.”

Rồi sau đó không đợi cô nói chuyện, kéo chồng mình đi, tấm lưng kia có cảm giác chạy trối chết.

Thư Trữ lạnh lùng nở nụ cười, Người này từ khi học đại học đã như vậy rồi, làm bộ như tốt lắm, sau đó nói dối, mọi người xem lời nói này của cô ta có logic hay không? Cái gì mà kêu cô là tiểu tam trong mối quan hệ với Trình Đoạn Dịch? Cái gì mà xinh thế này chắc có bạn trai rồi? Đều là cô ta tự nói thôi.

Không biết thù oán này đến từ bao giờ, lúc học đại học, có lần cô bị bệnh, Trình Đoạn Dịch chăm sóc cô ở bệnh viện cả đêm, không biết cô ta nghĩ kiểu gì mà đi rêu rao cô là cả đêm không về kí túc xá, ngày hôm sau cả thế giới đồn nhau cô cùng Trình Đoạn Dịch qua đêm với nhau.

Trình Đoạn Dịch tát cô ta một cái, lúc ấy cô thật là thích hắn, vì hắn không thèm để ý đến phong độ mà che chở cho cô.

Nhưng mà, si tình thì sao chứ, đàn ông, chung quy chỉ “chỉ là” với “nhất thời xúc động” mà thôi…..

Thư Trữ đến bãi đỗ xe, mới phát hiện mình mua nhiều đồ lắm. Nhưng người lười có một đặc điểm, chính là tình nguyện mệt chết một lần, cũng không đồng ý chia đồ làm 2 đợt rồi mang lên tầng 4.

Mang theo túi lớn túi nhỏ, đến tiểu khu dưới tầng, vừa vặn gặp Dư Vũ đi đổ rác. Cô trợn trừng mắt, đúng là oan gia, đi đến chỗ nào cũng gặp.

Dư Vũ mở to hai mắt, xem cô gái tầng 4 kia đi một mình mà xách theo nhiều đồ gì đó, kinh ngạc nhìn, đi phía sau cô lên tầng, còn ở phía sau nói,

“Chậc chậc, quả nhiên là đồ đàn ông.”

Lúc này đã từ tầng hai lên tầng ba rồi, Thư Trữ mệt không muốn nói nhiều lời, trợn trừng mắt, tiếp tục chậm rãi đi.

Dư Vũ đi theo cô, một đường “chậc chậc”, nhưng không ra tay giúp cô!

Đến tầng 4, Thư Trữ đem đồ đặt ở cửa, run run dựa tay ở trên cửa, nhìn Dư Vũ muốn lên tầng 5, nói,

“Ê anh,”

Dư Vũ nhìn cô, “Hử?”

“Có ai từng nói với anh chưa, rằng anh thực sự đáng ghét.”

“!!!”

Thư Trữ khẽ cười, “Đồ đàn bà!”

“!!!”

Cô mở cửa, đem đồ xách vào bên trong, “Phanh!”, đóng cửa lại.

Dư Vũ: “…” Mẹ nó, cô mới đáng ghét, cô mới là đồ đàn bà!

Cất đồ xong, cô ăn đồ ăn vừa mua bên ngoài, có người nói ăn đồ bên ngoài bán không khỏe mạnh, nhưng mà cô cảm thấy, đồ ăn bên ngoài ăn cũng ngon mà, còn hơn cái món nửa sống nửa chín cô làm.

Ăn cơm xong, lại tắm rửa, mở máy tính, vào Weibo Độc Kê Thang up,

“Có người khi dễ bạn, nhớ đánh người ta thế nào để lãi gấp ba, có người nhìn bạn không vừa mắt, khẽ cười, cô ta chỉ là ghen tị vì bạn xinh hơn cô ta mà thôi.”

Kèm theo ảnh: Tôi thích nhìn bạn ghen tị với tôi.

Rồi sau đó bản thân cũng bình luận: Hôm nay bị một bạn học cũ ngăn lại, nói chuyện kỳ quái, lúc đó không biết là vì sao. Tui mới trở về soi gương, ui chùi ui ~ thì ra là người ta ghen tị vì tôi có nhan sắc động lòng người / mỉm cười. Đột nhiên có chút đồng tình với cô ấy, xấu như vậy, dù sao cũng là thiếu sót / vẫy tay

Thật ra Mã Yến không xấu, nhưng Thư Trữ cảm thấy cô ta tâm lý ác động như thế, thì trưởng thành hay đẹp lên đi chăng nữa, đều là xấu kì xấu dị.

Tương tác của Weibo Độc Kê Thang thật sự rất được, phía dưới lập tức sôi nổi, Thư Trữ nhìn nhìn.

Tôi yêu độc đại: Ha ha ha, Độc Đại tự tin quá nha, nhưng mà, tôi thích!

Nhìn lại năm tháng trước đây: Rốt cuộc tôi cũng biết tại sao nữ đồng nghiệp kia nhìn tôi không vừa mắt rồi / mỉm cười

Hi hi: Còn có người dám khi dễ Độc Đại?! Hừ, không sợ chết hay sao?!

Ca ca ca ca: Ha ha ha, +1 cho lầu trên.

kana: Độc Đại, chém đầu ả!

Không có dũng khí: hahaha, đột nhiên tớ tới một người bạn! Mỗi lần ăn cơm, đều ỷ lại cho tôi trả tiền, tiền của mình thì toàn để mua đồ trang điểm / vẫy tay

Thư Trữ trả lời lầu 6:

“Trước đây tôi cũng như thế, cùng cô ta ăn cơm, cô ta không mang theo tiền…”

Rồi sau đó đóng máy tính, lại đi viết truyện, cô không cảm thấy không việc làm thật sự nhàm chán, cô cũng bộn bề công việc đây thây.

Hơn 10h, bạn học đại học lập một nhóm chat với ý định đi họp lớp, hi vọng mọi người đều có thể đi. Mã Yến tích cực rủ mọi người, lại điểm danh vài người, bao gồm Thư Trữ, còn nói cô thất nghiệp, chắc chắn có thể đi!

Thư Trữ:

Còn hỏi bạn trai cô thế nào, Thư Trữ nghĩ nghĩ, trả lời:

Thư Trữ: Hình như là đẹp trai và trẻ hơn chồng cậu thì phải, đúng rồi, chồng cậu năm nay 50 à?

Mã Yến: A! Nói cái gì đâu á, mới bốn mươi.

Thư Trữ: À, nhìn bộ dạng của ông ấy cũng thật sốt ruột…

Nhóm chat nhất thời yên tĩnh, chỉ có Mã Yến không ngừng nói, những người khác ở ngoài màn hình cười hay không không biết, nhưng vẫn rất khách khí hỏi chồng Mã Yến thế nào, đối xử với cô ta tốt không.

Cô ta tâng bốc chồng mình một phen, trọng điểm là, có tiền!

Rồi sau đó liền bắt đầu hỏi bạn trai Thư Trữ, máu cô xông lên não, gửi ra một đoạn như vầy:

“Không cao, hình như 190cm, không quá khỏe, so với võ sư thì còn kém hơn một chút, không có tiền lắm, chỉ có mấy căn nhà thôi, đối đãi với tớ rất tốt, giặt quần áo nấu cơm việc gì cũng làm…”

Rồi sau đó thấy nhóm chat sôi sùng sục, cô rốt cuộc bình tĩnh lại, chết dở…

Hôm nay vậy mà Độc Kê Thang đăng 2 bài! Bài thứ hai nghiễm nhiên viết:

“Bản thân tự hố mình, không ngờ phải nhịn đắng nuốt lệ vào trong / tự tuyệt…”

Kèm ảnh: Không được! Tôi chịu không nổi ủy khuất này!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN