Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251
Chương 44: Phim điệp chiến
“Người trẻ tuổi, sau này đừng làm mấy chuyện nguy hiểm và lãng phí tiền như này nữa, nghe thấy không?”
“Được được được, chú nói gì thì làm cái đó.”
“Thằng nhóc này, đừng có nói kiểu ngoài mặt thì đồng ý nhưng sau lưng lại khác, chuyện hôm nay còn chưa tính sổ với cậu đâu! Tết nhất đến nơi, vì cậu đã làm như vậy, và vì an toàn của tiểu khu chúng ta, nên tôi mới phải làm thế đấy!”
Dư Vũ bật ngón tay cái, đại gia trừng mắt nhìn anh liếc một cái.
“Cô gái, cô có biết rõ nhân phẩm của thằng nhóc này không? Đừng chỉ tin những lời đường mật của đàn ông.”
“Này này, chú thật là không có đạo đức mà, nói chuyện đàn ông chúng ta thôi, chú cùng vợ cháu nói cái gì đó?”
Đại gia phẫn nộ nói, “Cậu cái thằng nhóc con này, lý sự, thấy tôi thì chạy cái gì? May là chân cẳng tôi hoàn hảo, bằng không, cậu chả thoát được rồi.”
“Phạt tiền phạt tiền, chú là muốn cháu giao tiền phạt đúng không.”
Ông ấy nhìn nhìn bọn họ, lại đột nhiên nói, “Quên đi, không phạt tiền hai người, cậu!”
Ông chỉ chỉ Dư Vũ, “Vừa khéo đầu năm đến mồng ba tết không có ai làm vệ sinh, việc đó cậu sẽ làm.”
Dư Vũ mở to hai mắt, bất hạnh đuối lý, đồng ý.
Ông chú lúc này mới chắp tay lưng ở sau lưng, cao ngạo nâng đầu, từng bước một thong thả đi về.
…
Trên sofa hai người liếc nhau, đột nhiên nở nụ cười.
“Này đại gia thể lực cũng thật tinh thần…”
Thư Trữ ngồi dậy, nhìn về phía hắn, “Ngươi để ý không?”
Dư Vũ vỗ đem ngực, “Không chỉ có để ý, còn đi thận!”
(Nếu bạn thắc mắc đoạn trên nói gì thì sorry mặc dù đã dùng 77 biện pháp tra google lẫn từ điển thì mình vẫn không hiểu đoạn trên nói gì nên xin phép để convert @@, mong mng thông cảm và ai hiểu thì cmt phía dưới chỉ mình với ạ mình sẽ edit lại:<)
Thư Trữ: “…”
“Cũng trễ rồi…”
“Ừm?”
“Anh mệt rồi, đi ngủ đây!” Nói xong lời này, anh liền ghé vào trên sofa, nhắm mắt.
Thư Trữ đá anh một cước, “Anh mau về đi!”
“Khò khò khò!” Anh phát ra tiếng ngáy thật to.
Thư Trữ khẽ cười, nhẹ nhàng nói, “Chỗ này lạnh lắm, đi vào phòng ngủ ngủ đi.”
Dư Vũ nháy mắt ngồi dậy, hai mắt tỏa sáng, kích động nhìn Thư Trữ.
“Cút!!!”
Cuối cùng, anh ngủ ở phòng khách…
Ngày hôm sau, Dư Vũ đem chổi ra ngoài, một tiếng sau nổi giận đùng đùng trở lại.
“Sao vậy?” Thư Trữ đang đọc sách thì dừng lại một chút, nghi hoặc hỏi anh.
“Ông chú kia nữa chứ! Ông ấy bảo anh quét rác, cái gì mà ba ngày không có ai làm việc, thì ra nhân viên vệ sinh chính là vợ của ông ấy!”
Thư Trữ hơi mở to mắt, “Sao anh biết?”
“Tối hôm ba mươi sao ông ấy cũng rảnh rỗi đuổi theo chúng ta cho bằng được rồi còn giảng dạy các thứ nữa chứ, anh nói cho em nghe, anh vừa mới đi xuống, gặp mấy gia đình ở đây. Người ta nói rằng gần đây ông ấy hay bắt mấy người đốt pháo hoa trong tiểu khu, và phạt làm vệ sinh thay vợ ông ấy, đã sắp xếp hết đến ngày mười lăm rồi.”
“Những người khác đều là bọn trẻ nghịch ngợm thôi, ông ấy xếp hết cả rồi nhưng còn vẫn còn thiếu người làm, tối hôm qua tự dưng có chúng ta chạy đến, nên ông ấy cũng phải bắt cho bằng được.”
Thư Trữ: “…” Em thật sự cho rằng ông ấy lo lắng cho an toàn của tiểu khu chứ…
“Anh đây quét rác, còn ông ấy với vợ thì đi tản bộ! Không thể chịu được, không thể chịu được mà!”
Thư Trữ vỗ vỗ bờ vai của anh, “Ai bảo anh bị bắt được? Cố lên nhé, anh đi nấu cơm đi, em đói rồi.”
Dư Vũ trừng mắt, Phá Thư không lương tâm này, cũng không đau lòng cho người đàn ông của mình sao?!
“Meo~” Nấu cơm đi!
“Gâu~” Đói bụng quá!
Dư Vũ: “…” Một đám vô lương tâm!
…
Tối mồng ba, hai người đúng giờ ngồi ở trên sofa, bộ phim truyền hình kiếm hiệp bom tấn mà anh có góp mặt được phát sóng bởi đài Z.
Đài này có xếp hạng khá tốt, và tăng đều trong những năm gần đây.
Lần này phim được chế tác không tồi, tuy rằng mấy cảnh đánh nhau không tránh khỏi kiếp Mary Sue, nhưng nam nữ diễn viên chính diễn tốt, chỉnh sửa cắt ghép cũng hay, thoạt nhìn không giả lắm, cũng coi như tạm được.
Hơn nữa Đại Ngư cuối cùng cũng xuất hiện ở tập đầu, tiết tấu của phim tương đối nhanh, các nhân vật chính thì đã xuất hiện ngay từ tập một rồi.
Dư Vũ mặc bạch y, thanh tao như tiên, một tay chắp ở sau lưng, thoạt nhìn tương đối đẹp mắt.
“Mấy nhân vật anh nhận đều theo kiểu tính cách ấm áp sao?”
Dư Vũ ăn khoai tây chiên, “Anh không phải là một người đàn ông ấm áp sao?”
Thư Trữ không nói chuyện, Dư Vũ tức giận trừng mắt liếc cô một cái, vốn là ấm áp mà!
Hết hai tập, Thư Trữ ngáp một cái, “Ngủ!”
“Em ngủ đi, anh đang chờ, phim chiến tranh của anh cũng phát bởi đài S vào tầm này.”
Biết cô ngủ sớm, Dư Vũ cũng không muốn cô thức đêm xem với mình, vẫy vẫy tay bảo cô đi ngủ.
Thư Trữ nghe lời đi rửa mặt, thu dọn xong, đi ra uống miếng nước. Liền thấy trong TV anh mặc quân phục, vẻ mặt chính khí.
Hửm? Hình như rất tuấn tú, ừm, cô liền liếc mắt một cái nhìn tạo hình của anh.
Nửa giờ sau, Thư Trữ ngồi xuống, yên lặng xem TV, mê mẩn.
“Không phải em đi ngủ rồi sao?”
Không có được đáp án, Dư Vũ nhìn sang, thì ra cô đang xem một cách nhập thần…
…
Nam thần của Lưu Tiểu Hổ đóng một bộ phim kiếm hiệp mới, là một fan cuồng của nam thần, đương nhiên là cậu phải xem rồi! Ký túc xá của cậu khắp nơi đều dán ảnh nam thần, mặt bàn cũng là nam thần, không có ai có thể so được nam thần của cậu.
Nam thần tạo hình đẹp mắt, giá trị nhan sắc cao, còn là nam chính, Lưu Tiểu Hổ gật gật đầu, có chút vừa lòng.
Rồi sau đó nam hai Dư Vũ xuất hiện, Lưu Tiểu Hổ nhăn mày, một lát sau, Dư Vũ cười khẽ, lắc đầu, nằm xuống, uống một ngụm rượu.
Hả? Cũng đẹp trai giống nam thần nhỉ?
Xùy xùy xùy! Mình phải kiên định với nam thần, không thể bị tiểu yêu tinh nào đó mê hoặc được!
Hai tập kết thúc, Lưu Tiểu Hổ thở dài, hai tiếng tựa như nửa giờ vậy, cậu ngáp một cái, chuyển kênh, chuyển đến một kênh vắng vẻ đến dị thường, của đài S.
Đang chuẩn bị tắt tivi, đột nhiên tiếng nhạc vang lên, mở đầu của bộ phim truyền hình.
Hả? Đây không phải nam hai trong phim kiếm hiệp ban nãy sao?
Hả? Mới tập một? Nhìn nhìn? Rồi sau đó không chút để ý liền xem.
Nửa tiếng sau, Dư Vũ trốn ở sau tủ, vài người chậm rãi đi tới, ánh mắt Lưu Tiểu Hổ trừng cực lớn, ôm ngực, tim đập bình bịch.
Hai tiếng, hai tập kết thúc.
“Mẹ nó! Mới có hai tập sao? Như 10 phút vậy!”
…
“Này không phải là thằng nhóc trong tiểu khu chúng ta sao?” Hai vợ chồng vừa xem xong một bộ phim nông thôn rồi chuyển kênh, người bạn già chỉ vào TV.
Ông chú xem xét liếc mắt một cái, “Đúng là cậu ta, ngoại hình người này cũng được đó. Được rồi, mười giờ rồi, đừng xem nữa, mau đi ngủ thôi.”
“Xem một chút đi, tốt xấu gì cũng chung tiểu khu.”
Đại gia chỉ phải bất mãn ngồi xem cùng, một lát sau, “Thằng nhóc này cũng thật là đẹp trai.”
Đại gia càng bất mãn, chỉ vào Dư Vũ một thân quân trang, “Vẫn kém hơn tôi lúc còn trẻ!”
Ánh mắt ông mở thật to, nghiêm túc xem, không nói lời nào, thằng nhóc này diễn đúng thật là không kém!
“Thật đẹp trai.” Bạn già của ông cảm thán một câu, đại gia gật gật đầu, lấy lại tinh thần lại lập tức lắc đầu,
“Cũng không kém tôi là bao!”
…
“Bà mau đi ngủ đi!” Dư Liên Thắng bất mãn đẩy đẩy Đỗ Thành Lan, vừa rồi đã xem cái phim tiên hiệp gì rồi, bây giờ còn xem cái gì mà phim điệp chiến.
“Xem đi, xem đi, con trai của tôi vừa diễn tốt lại vừa đẹp trai! Nghe nói bộ phim này nó là nhân vật chính đó!” Bà giữ chặt Dư Liên Thắng, làm cho ông cũng xem ngồi xem con trai đóng một bộ phim khác.
Ông cực kì bất mãn ngồi một lát, ánh mắt chậm rãi biến thành tập trung, bộ phim này tiến triển mau, xem mà hết hồn.
Hai người xem TV, trong phòng im lặng, chỉ tiếng từ trong TV truyền ra, bên ngoài con mèo nhỏ kêu kêu, hai người hiển nhiên đều không nghe thấy.
Editor: melbournje
“Ba, đừng xem nữa…” Trịnh Thăng lo lắng nhìn ba mình.
Từ mấy ngày hôm trước ba anh đã chú ý tới bộ phim này, buổi tối ngủ đến mười giờ, thế nào cũng phải cài đồng hồ báo thức để dậy, anh nói ngày hôm sau xem lại trên mạng, nói là không nhịn được.
Tim của ông Trịnh không tốt, xem phim này thường xuyên kích động, tay tay níu chặt áo trên ngực, ánh mắt chú ý nhìn TV, thân thể thẳng tắp.
Tùy theo tiến triển trên TV, khi thì thở thật sâu, khi thì thật hít một hơi thật dài, có đôi khi còn kêu lớn một tiếng.
Trịnh Thăng hết hồn, chỉ sợ ba anh có chuyện gì, co qua.
Ông Trịnh xem TV, miệng nói, “Con thì biết gì? Hôm nay không xem, làm sao sáng mai tán gẫu cùng đám ông Lí bà Hướng được?! Bà Hướng cũng 90 rồi, cũng không có chuyện gì, ba con còn trẻ, có gì mà sợ!”
Trịnh thăng: “…” 83 tuổi, ba cũng thật trẻ…
…
Thư Trữ mê mẩn bộ phim mới của Dư Vũ, thậm chí nhiệt huyết một cách khó giải thích, có chút xúc động nghĩ ra một nội dung truyện mới, cô nghĩ nghĩ, vỗ cái bàn, đi viết luôn!
Hai bộ phim Dư Vũ đóng cùng chiếu, khiến dậy sóng trên mạng. Trước mắt trên mạng gào to, fan của anh phần lớn đều từ bộ phim tiên hiệp, bọn họ thích Dư Vũ, sau đó tìm ra phim điệp chiến của anh, liền càng yêu thích anh,
Phim điệp chiến thì ít người xem hơn, không giống phim tiên hiệp, nơi nơi đều là người xem.
Đài Z nở nụ cười, đoàn làm phim tiên hiệp nở nụ cười, đạo diễn nở nụ cười, nhà đầu tư cũng nở nụ cười.
Trên mạng, đối với việc Dư Vũ sắm vai nam hai ai nấy cũng đều khen ngợi, đạo diễn gật gật đầu, ừm, diễn viên tuyển chọn rất tốt.
Mùng ba tháng giêng đến mười lăm tháng giêng, đều là thiên hạ của phim tiên hiệp, đến mười sáu tháng giêng thì phim tiên hiệp liền cười không nổi nữa.
Nguyên nhân là đài truyền hình nhận được rất nhiều phản hồi trách móc, lý do cũng đa dạng, cái gì mà trong nhà có người già trong nhà xem phim rất khuya và nghiêm túc mà không chú ý đến sức khoẻ của mình?!
Loại lí do ngu ngốc như vậy, vậy mà còn không chỉ có một người!
Vì không muốn bị ảnh hưởng hơn, đài truyền hình đành tạm ngừng chiếu bộ phim điệp chiến lại.
Trên mạng yên tĩnh một mảnh, việc này cũng chứng minh phần nào rằng phạm vi của bộ phim này cũng không lớn, không có bọt sóng gì cả.
Nhưng mà vừa ngừng phát sóng ngày thứ hai, cao tầng của đài truyền hình nhận được một cuộc điện thoại, là lãnh đạo bên trên.
Cao tầng của đài truyền hình nơm nớp lo sợ, chỉ nghe trong điện thoại nói, “Bộ phim điệp chiến tuyên dương tình thần chiến đấu đã tạm ngừng chiếu rồi sao?”
Cao tầng một mặt ngơ ngác, “Cái gì ạ?”
“Thời đại của chúng ta đã tiến bộ hơn rồi, vậy nên cũng phải tiến bộ trên mặt tinh thần, và tinh thần chiến đấu của các bậc tiền bối đi trước rất đáng để học tập, việc này…”
Cao tầng mở to hai mắt, nghe lãnh đạo tiếp tục giáo dục, liên tục gật đầu.
Lúc cúp điện thoại cao tầng còn có chút ngơ ngác, cho nên lãnh đạo gọi điện thoại đến là do bộ phim chiến tranh kia bị tạm ngừng chiếu sao? Không, tuyệt đối không có khả năng đó! Lãnh đạo nhất định là vì muốn tuyên dương tinh thần màu đỏ của dân tộc! Chẳng lẽ thời đại của phim kháng chiến đã đến rồi sao?
Tạm gác những suy đoán của cao tầng sang một bên, lãnh đạo cúp điện thoại, xoay người lại, bất đắc dĩ nói,
“Ba, đêm nay tiếp tục phát sóng rồi, ba ăn chút cơm đi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!