Lấy Chồng, Lấy Cả Ba Chồng (Bản gốc)
Chương 29: Tái bệnh trong xe
Tôi đang chơi cùng con gái trong phòng thì nghe tiếng ba bên ngoài cửa vọng vào: “Phong….con ra đây ba có chuyện này muốn nói…” Tôi nghe giọng ba lắp bắp, giật mình tưởng ba lại tái bệnh rồi. Bước ra ngoài lén nhìn xuống đũng quần ba, thấy vẫn bình thường mới yên tâm một chút:
– Có chuyện gì không ba? con đang chơi với dỗ Mây ngủ.
– À vậy con dỗ Mây đi, lát xong rảnh thì qua phòng ba nói chuyện này.
Tôi nghe xong thấy không yên tâm, muốn biết ba có chuyện gì, nên quay vào phòng bảo con gái ngồi ngoan, chơi một mình rồi bước vào phòng ba, đóng cửa lại.
Ba ngồi trêи giường, tay cầm hộp quả, tôi không biết là hộp gì. “Con ngồi xuống đi!” Ba nói rồi chỉ tay vào cái ghế tôi hay ngồi mấy lần trước. Tôi không biết là chuyện gì, nhưng nhanh chóng ngồi lên ghế rồi hỏi:
– Có chuyện gì không ba?
– Ba có mấy lời này muốn nói với con…
– Ba nói đi, con đang nghe đây. Tôi đang có chút lo lắng là ba lại gặp vấn đề gì nên muốn về quê chăng, thật sự lúc này trong lời nói của ba có chút căng thẳng.
– Haiz…. Ba thở dài một cái rồi nói…. Trong lòng ba thấy rất xấu hổ…
– Ba nói gì đó, sao lại xấu hổ….. tôi hơi giật mình vì lời nói của ba.
– Ba thật sự xin lỗi hai đứa, trong lòng ba rất xấu hổ, không thể tha thứ cho mình. Ba nói mà mặt rất đau khổ và cam chịu.
– Không phải mọi thứ đang bình thường sao, có chuyện gì mà ba lại nói mấy lời này?
– Hồi đó hai đứa đính hôn, đáng lẽ ba phải có chút gì làm lễ vật, nhưng lại không, ba luôn áy náy vì chuyện này lâu rồi, cảm thấy có lỗi, nên giờ con hãy nhận láy cho ba vui, coi như ba bù đắp cho lúc đó! Ba nói xong cầm hộp quà nhét vào tay tôi.
– Đây là gì vậy ba?
– Đây là sợi dây chuyền ba mua, con nhìn Thuyền, cũng thấy không có đeo nhiều trang sức, này coi như ba tặng bù cho ngày đính hôn năm đó. Con giữ lấy rồi đưa lại cho Thuyền, nhưng mà không được nói là ba mua, cứ nói con tự mua cho Thuyền.
Tôi cảm thấy ba thật chu đáo với mình, cảm động lắm. Nhớ lại lúc đính hôn, tôi còn chưa có nhiều tiền nên không thể lo đầy đủ mấy món lễ vật như trang sức thế này. Tôi luôn áy náy vì điềuđoó và muốn mua một cái gì đó thật đẹp để tặng Thuyền, bây giờ ba coi như hoàn thành thay tâm nguyện của tôi rồi. Nghĩ xong tôi mở hộp ra, trợn mắt nhìn vì thật sự sợi dây chuyền này quá đẹp.
– Ba…. sợi này không rẻ đâu, sao ba mua chi sợi mắc vậy?
– Nhà mình trúng tôm cua mấy năm nay, ba kiếm được không ít nên mua một chút thôi, con cất đi!
– Tiền ba kiếm cực khổ, đừng mua mấy món xa xỉ này, con sao dám nhận đây? Vì đây là ba mua, nếu tôi nói với Thuyền là tôi mua thì hóa ra tôi lại nói dối nàng sao, tôi rất do dự.
– Cái gì đáng quý thì không phân biệt mắc rẻ, tiền ba dưỡng già còn nhiều, nói gì thì nói thì dạo này Thuyền cũng giúp ba nhiều lần rồi, ba phải có gì đó báo đáp…
Tôi nghe ba nhắc tới chuyện kia thì hưng phấn lên, nếu giờ để nàng đeo dây chuyền này, cũng giống như một lời nhắc cho tôi, mỗi khi nhìn thấy là nhớ tới chuyện ba cùng Thuyền ở chung một chỗ. “Ba nói cái này mua tặng Thuyền, vậy sao ba không tự tay đưa?” “Cái thằng này, ai lại đưa tận tay cho con dâu của mình, con lấy về đưa cho Thuyền đi!” Ba cười cười nói.
– Con biết rồi, cảm ơn ba!
– Người trong nhà mà nói chi mấy câu đó! Coi như là quà bù đắp con đính hôn, cũng là cảm ơn Thuyền đã giúp ba giải bệnh thôi!
Tôi nghe ba nhắc thêm lần nữa liền hưng phấn lên, cầm hộp quà đi về phòng mình. Nhưng tôi muốn chọn thời điểm thích hợp mà đưa cho nàng, nên đi ngược ra phòng khách mà đặt cái hộp phía sau TV rồi mới về phòng. Thấy nàng đang nằm trêи giường đọc gì đó trêи điện thoại, thấy tôi vào liền giật mình cất đi và bối rối hỏi:
– Anh….con ngủ chưa?
– Chơi một hồi mệt ngủ rồi, haha.
– Có đắp mền kín cho con không đó?
– Kín hết rồi, em yên tâm, haha. tôi nói xong liền đi lại máy tính ngồi để tiếp tục làm cho xong việc còn dang dở.
– Ừa! Thuyền trả lời, thấy tôi ngồi làm việc, nàng lại lôi điện thoại ra xem…
Gần 10 giờ, tôi lên giường ôm lấy Thuyền, hôm qua đã không làm gì, nên nay tôi muốn ra chút ám hiệu cho nàng để chuẩn bị hành sự. Ôm nàng thật nhanh, tay tôi luồn thẳng vào giữa 2 chân nàng và nói: “Trời ơi, ướt hết rồi, nay vợ anh hư quá nha!” “Đồ quỷ sứ, sao mạnh tay quá vậy hả, anh không sợ ‘Ông Lão Phòng Bên’ nghe hả?” Thuyền đỏ mặt nhìn tôi, ý ám chỉ phòng ba đang cạnh phòng chúng tôi.
– Ông Lão Phòng Bên? Haha, em đúng là hoạt ngôn đó nha, haha! Tôi càng say sưa và hứng thêm lên, hình như tối nay Thuyền cũng muốn lắm. Nàng nghe tôi cười, vỗ nhẹ vào cánh tay, ngượng ngùng: “Anh không bao giờ nhỏ tiếng hết, lỡ ba nghe thấy thì em đúng lại xấu hổ chết luôn!” “Em muốn sao đây hả?” tôi cười trả lời lại.
Thật ra nãy giờ Thuyền mải mê đọc truyện lσạи ɭυâи của Thebank1 trêи Thiendia, bị những tình tiết trong truyện làm kϊƈɦ thích, cả người mới có phản ứng, nước cũng rỉ ra. Không chỉ có thế, trong truyện còn có nhiều đoạn làʍ ȶìиɦ giữa ba chồng và con dâu khiến Thuyền không thể cưỡng lại.
Nằm trong vòng tay tôi, Thuyền thỏ thẻ: “Anh cũng biết mỗi lần em giúp ba thủ ɖâʍ đều cảm thấy khó chịu cả người, nước chảy ra, mà nhìn vào cái đó của ba nhưng phải ráng nhịn, anh biết em khổ lắm không?” “Khổ cho em rồi, nếu lần sau mà ‘Ông Lão Phòng Bên’ tái bệnh, em muốn thưởng thức….cái đó thì anh cũng không ngại!” Tôi nói bằng giọng hưng phấn.
– Anh bị khùng hả? Đó là ba chồng em, anh đừng nói bậy nha, lỡ em hưởng thụ thật thì sao hả… Thuyền lúc này đã nứиɠ lên rồi, muốn lấy ƈôи ȶɦịt tôi cắm vào cho hả dạ, nhưng nàng sợ tôi không có cảm giác nên cố tình nói một chút như vậy để kϊƈɦ thích tôi. Đương nhiên với cách kϊƈɦ thích của nàng, thằng em bên dưới đã ngóc đầu lên ra hiệu.
Thuyền còn nhanh tay hơn, thằng nhỏ vừa chào cờ đã bị nàng tóm lấy, tôi thấy nó càng cứng lên thêm, hưng phấn lên xoay người qua nằm lên người Thuyền. Qυầи ɭót chỉ vừa kéo xuống đầu gối tôi đã vội nhét ƈôи ȶɦịt vào âʍ ɦộ đang ướt nhẹp của Thuyền. Đêm ấy chúng tôi thật sự thỏa mãn.
[TÓM TẮT 1 ĐOẠN]
Sáng hôm sau chúng tôi cùng nhau lên bệnh viện để đón ba vợ xuất viện, mọi việc bình thường cho đến khi ra xe về. Tôi và Thuyền ngồi ghế trước, ba mẹ vợ và ba tôi ngồi ghế sau, mẹ ở giữa, 2 ông già 2 bên.
….
Nhưng hôm nay mẹ mặc váy trêи đầu gối một tí, lúc ngồi xuống không cẩn thận làm váy bị kéo lên một chút, nhưng vừa đủ lộ đùi trắng nõn ra. Nói gì thì nói, 49 tuổi vẫn còn đẹp lắm, ba tôi ngồi cạnh nhìn thấy nên đã có phản ứng. Dù đã cố gắng lấy mấy tờ báo che lại nhưng không kịp, ƈôи ȶɦịt đã ngày càng cứng lên rồi.
Tạm thời đã che lại thành công, nhưng ba chợt nhớ tới bây giờ cả nhà phải sang nhà ba mẹ của Thuyền, lúc đó phải làm sao bây giờ? Không thể qua đó mà cũng không có cách nào mà tự nhiên xuống xe hoặc bỏ về được! Ba càng nghĩ càng sợ, trong cái khó ló cái khôn, liền lấy điện thoại ra nhắn cho Thuyền: “Ba tái bệnh!”
Thuyền đột nhiên nhận tin, mở ra xem, hết hồn vì ba lại tái bệnh ngay trong xe, nàng bất ngờ đến nỗi sắc mặt thay đổi trông thấy. Thuyền không thể nói cho chồng nghe lúc này vì có ba mẹ ở sau, cũng không thể nhắn tin vì Phong đang lái xe, nàng cố gắng tập trung suy nghĩ, còn ba ngồi sau càng sốt ruột thêm.
Tuy nhiên, chính ba là người mang gánh nặng quăng qua cho Thuyền, ba biết kiểu gì nàng cũng có cách. “Làm sao đây? Làm sao?” Trong lòng Thuyền như lửa đốt, rồi liền ghé miệng lại gần Phong, che lại nói nhỏ: “Ba anh…bị bệnh!”
Tôi đang lái xe, nghe Thuyền nói vậy hoảng hồn suýt nữa buông luôn tay lái, vội vàng dùng ánh mắt nghi ngại nhìn Thuyền, ý ngầm hỏi là tại sao ba lại tái bệnh ngay trêи xe này? Nàng hiểu ý, liền lắc lắc đầu, nàng cũng không hiểu tại sao! Nếu giờ chạy về nhà, đâu có lí do nào để Thuyền ở lại cùng ba, làm sao nói với ba mẹ nàng đây?
Vừa lái xe vừa nghĩ cách, tôi biết Thuyền cũng vậy, tôi không thể tập trung 100% vì còn phải lái xe, không biết Thuyền có nghĩ ra phương án nào hợp lý chưa? Đúng như tôi kỳ vọng, Thuyền là người thông minh sắc sảo, chỉ một tích tắc sau nàng đã nói: “Anh, hôm bữa anh nói đi mua cho ba vài bộ quần áo mới đúng không? Ở đằng trước có tiệm quần áo trung niên kìa!
Tôi thầm vui mừng vì nàng đã nghĩ ra cách hợp lý, vội vàng tiếp lời: “Đúng rồi, ba lên đây chưa mua quần áo gì hết, toàn mặc đi mặc lại đồ cũ thôi!” “Vậy anh dừng lại đằng kia, em đưa ba vào mua vài bộ nha!” Thuyền tiếp tục.
– Hay là lần khác đi em, ba mẹ em cũng ở đây, không để hai người đợi lâu được! Tôi cho thêm chút kịch tính để câu chuyện trông thật hơn.
Không chờ Thuyền trả lời, mẹ vợ tôi ở ghế sau lên tiếng: “Ba mẹ không sao đâu, bình thường hai đứa bận đi làm không có thời gian mua đồ cho anh sui, giờ con dẫn anh sui đi mua đi!” “Mua đồ không phải như mua thức ăn, phải lựa chọn lâu lắm đó, ba mẹ không chờ lâu được!” Thuyền nắm được tình huống, nói một câu quyết định.
Chỉ chờ có thế, tôi chốt hạ: “Hay là vầy đi, giờ cũng đã có tiệm mua đồ rồi, lần sau khỏi mất công quay lại. Em đưa ba mua vài bộ, anh đưa ba mẹ về nhà trước, lát sau 2 người đón taxi qua được không?”
– Ừ vậy đi, ba, mẹ, con đưa ba đi mua đồ, hai người về trước, con với ba sẽ qua sau nha!
– Được rồi! Mẹ vợ tôi gật đầu.
Tôi tấp xe vào vệ đường, Thuyền nhanh nhẹn bước ra rồi đi vòng qua cửa sau mở ra thấy đũng quần ba đang che vội mấy tờ báo. Nàng hơi đỏ mặt nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Ba xuống xe đi!” Ba vừa rồi thấy hai vợ chồng tôi nói đã biết mình sắp thoát thân, nên tỏ ra vui vẻ. Liền bước xuống…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!