Lấy Chồng Nhỏ Tuổi - Phần 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1916


Lấy Chồng Nhỏ Tuổi


Phần 10


..thân dưới truyền đến cơn đau dữ dội chưa từng có…đầu va mạnh vào bức tường cứng ngắc..
Tôi đau quá lại lo cho đứa bé trong bụng nên vừa ôm bụng vừa nói:
— Tôi đau quá, gọi bác sĩ giúp tôi với!
Tuy bị cơn đau hành hạ nhưng đôi mắt tôi vẫn thấy rõ đôi chân vừa di chuyển của Đăng đã bị mẹ anh ta ngăn lại :
— mày đừng có làm bộ , mới ngã một tí mà đã lăn ra ăn vạ rồi .
— hình như Lệ đau thật.
— Đau đớn gì, nó đang diễn kịch để lấy lòng thương hại của con đó, nó muốn chia rẽ con với con Châu, mẹ biết thừa suy nghĩ của nó, nó ăn không được muốn phá cho hôi. Mặc kệ nó, chúng ta đi..
— Nhưng mà Lệ không giống giả vờ đâu mẹ..
— Con không tin à, đây nè con coi nè.
Dứt lời mẹ đăng bước chân đến chỗ tôi, đột ngột đá vào người tôi mấy cái rất mạnh, vừa đá vừa chửi:
— Giả bộ nè, cái thứ nghèo khổ trôi sông lạc chợ không cha không mẹ mà bày đặt nè, cho mày chết, cho mày chết, tao ngứa mắt mày lâu lắm rồi, mày còn thua cả con chó của tao nữa.
Mỗi từ cho mày chết là mỗi cú đá lên người tôi, không biết là bà ta đánh tôi bao nhiêu cái, mà thân dưới càng lúc càng đau đến mức nước mắt trào ra mà bà ta vẫn không dừng lại, hai tay ôm bụng, miệng la lên trong hoảng sợ vô cùng, những ký ức ngày thơ chợt ùa về, hình ảnh bé gái nhỏ nhắn bị những làn mưa roi phủ xuống thân người, tiếng khóc la như từng nhát búa đập vào đầu tôi đau buốt, đau đến mức chỉ muốn ngất đi mà thôi.
— Mẹ kiếp bà làm cái gì vậy?
Sau câu nói đó vài giây tôi liền nghe tiếng kêu của mẹ Đăng:
— Ui da..mày là thằng nào sao dám đẩy tao hả? ôi đau chết tôi rồi, Đăng ơi , nó đánh mẹ kìa.
Tôi nghe được mùi hương của Phòng, nghe được giọng hốt hoảng của cậu ấy :
— Lệ, Lệ ơi..
— Con.. con.. mau cứu con..
Lập tức cả người tôi được vòng tay Phong bế lên cao, trước khi đi tôi còn thấy rất rõ đôi mắt đỏ ngầu của Phong hướng về mẹ con Đăng:
–Mẹ con Cô ấy có mệnh hệ gì thì các người cũng đừng mong sống. Khốn kiếp.
Sau đó Phong bế tôi chạy như bay đi gặp bác sĩ, trước khi cánh cửa đóng lại tôi nghe rất rõ từng chữ cậu ấy nói:
— Đừng sợ tôi ở đây, tôi ở đây đợi cô.
Cánh cửa khép lại, những hình ảnh ám ảnh tôi từ bé đến giờ lởn vởn trong đầu, cơn đau cũng theo đó mà truyền đến bộ não, tiếng kêu la thất thanh, có cả tiếng hét vang, màu máu đỏ rực chảy lênh láng dưới sàn nhà, khung cảnh kinh hoàng đã theo tôi bao năm qua hôm nay lại tái hiện rõ rệt như thước phim quay chậm khiến nỗi sợ hãi lại ùa về, mồ hôi toát ra như tắm, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt, những ý thức cuối cùng cũng chỉ còn là một màu đen như mực.
Lúc tôi tỉnh dậy người đầu tiên tôi thấy chính là Phong, cậu ấy ngồi cạnh giường, tuy không nói gì nhưng đôi mắt kia vẫn có chút gì đó lo lắng hiện rõ rệt. Tôi vội đưa tay sờ xuống bụng mình, định hỏi về con thì Phong đã trả lời:
— Con không sao rồi, đừng lo.
Nghe Phong nói như vậy tôi mới nhẹ nhõm trong lòng, nếu như con tôi có vấn đề gì tôi sẽ không bỏ qua cho mẹ Đăng đâu, bà ta đúng là quá đáng, bản tính hung hăng bao năm rồi vẫn không chịu thay đổi.
— Tôi đi mua cháo cho cô.
Phong đi rồi tôi thở dài một hơi nhìn lên trần nhà trắng xóa, lại nghĩ đến lời nói của mẹ Đăng, bà ta nói vậy có phải là bà ta đã gặp mẹ ruột tôi rồi hay không, có phải bà ta biết tung tích của mẹ tôi không, nhưng sao bà ta không chịu nói, còn những hình ảnh máu me kia nữa, hai mấy năm nay mỗi lần tôi thấy cảnh tượng thì đều đau đầu, có khi bị ốm sốt tinh thần luôn trong tình trạng hoảng loạn, tôi cũng đã từng đi khám bác sĩ, bác sĩ nói có thể tôi bị ám ảnh một bộ phim nào đó trong quá khứ hoặc tồi tệ hơn là từng chứng kiến cảnh đó bên ngoài nên mới sợ hãi và ám ảnh như vậy.
Còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì cửa lại mở, Phong về, nhưng đi cùng cậu ấy còn có cả người khác nữa, là ông nội của cậu ấy.
Tôi còn đang bất ngờ thì ông của Phong lên tiếng trước:
— Chào cháu gái, còn nhớ ông không?
— dạ con nhớ ạ ông là ông nội của Phong.
Ong nội Phong gật đầu rồi ngồi xuống cái ghế ban nãy Phong đã ngồi, tuy đã lớn tuổi nhưng phong thái toát ra vẫn khiến người đối diện như tôi cảm thấy hồi hộp.
— Ông vừa biết chuyện của hai đứa, hai đứa định giấu đến bao giờ đây hả, chuyện hệ trọng như vậy mà lại không nói cho người lớn biết, hai đứa thật là.
Tôi ngẩng lên nhìn Phong, cậu ấy lặng thinh không nói gì, tôi cũng không biết nói sao nữa.
— Đừng sợ, ông nói vậy thôi nhưng nhất định sẽ không để con cháu Phạm Gia chịu thiệt thòi đâu, con cứ yên tâm.
— Ông à bọn con…
Tôi định nói ra mối quan hệ của tôi và Phong, dù sao Phong cũng sắp cưới vợ, sẽ có gia đình và những đứa con với vợ của mình, còn tôi, tổn thương quá nhiều cho nên vẫn chưa dám nghĩ đến ái tình nam nữ, vì vậy tôi muốn giữ đứa bé này cho riêng mình, nhưng chưa kịp nói ra suy nghĩ của bản thân đã bị Phong cắt ngang câu nói:
— Bọn con đang suy nghĩ thêm.
Ông nội Phong chau mày:
— Suy nghĩ gì nữa, năm nay tuổi con kết hôn rất đẹp, hai đứa cứ lên ý tưởng, mọi chi phí ông sẽ lo hết, chỉ cần sinh cho ông một đứa cháu chắt khỏe mạnh là được rồi.
Ông nội Phong cười khà khà ra chừng vui mừng lắm, còn tôi lại vô cùng thắc mắc, ông của Phông nói vậy là sao, sao tôi nghe mà không hiểu gì cả?
— Ông, con không hiểu ý của ông?
— Cái con bé này khờ quá, ý ông là tổ chức hôn lễ cho hai đứa, tuổi thằng Phong năm nay đẹp lắm, kết hôn hay làm ăn đều thuận lợi cả.
Tôi mơ mơ hồ hồ nhìn Phong tìm lời giải thích thì cậu ấy lại thản nhiên nói:
— Tất cả đều theo ý của ông.
Trời đất. Phong cậu ấy đang nói cái gì nữa vậy? Chuyện này không thể đùa giỡn như vậy được đâu.
— Tốt, đây cũng là một chuyện rất tốt, khi nào đứa nhỏ ra đời ông sẽ trao 5 phần trăm cổ phần lại cho con, đừng làm ông thất vọng. không làm phiền cháu dâu nghỉ ngơi nữa ông đi trước đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt đó.
Phong tiễn ông ra ngoài còn tôi nằm đó vẫn chưa tin nổi những gì vừa xảy ra, nên khi Phong vào liền hỏi cậu ấy ngay:
— Cậu nói đi là như thế nào?
— Như nào là như nào?
— Cậu đừng giỡn như vậy được không Phong, cậu sắp kết hôn với người ta sao còn muốn kết hôn với tôi nữa? Rốt cuộc cậu muốn gì đây chuyện này không thể tùy tiện đem ra đùa giỡn được đâu cậu hiểu không?
— Hiểu.
— cậu hiểu sao cậu còn đùa?
Phong ghé mặt cậu ấy kề sát mặt tôi, gần đến mức hơi thở cậu ấy tỏa ra tôi cảm nhận rất là rõ:
— Tôi nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
Những gì tôi định nói không hiểu vì sao lại biến đâu mất, đầu óc trống rỗng trước một Phạm Duy Phong đẹp trai đến nao lòng này, mũi cao mày rậm chiếc môi mỏng lại đỏ như máu làm trong đầu tôi nhất thời có những suy nghĩ đen tối, muốn cắn ngay một phát vào bờ môi đáng ghét đó, may là lý trí cuối cùng lấn át được nên nuốt nước bọt xuống, lắp bắp:
— Tôi…tôi..hơn tuổi cậu…tôi….
— Không sao.
— Thật không sao?
Tôi không biết vì sao tôi lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc đó, khác nào là đang ngấm ngầm xác nhận sẽ kết hôn với cậu ta kia chứ, chưa khi nào tôi thấy tôi dại trai như lúc này.
— Thật.
Phong nói hương thơm bạc hà thoang thoảng từ miệng cậu ấy xộc vào mũi tôi, hình ảnh cậu ấy trong khách sạn với thân hình săn chắc chuẩn như một siêu mẫu được tua về rõ nét, yết hầu lên lên xuống xuống thật làm đầu óc đen tối tôi bộc phát, cuối cùng không nói không rằng nhướng người hôn lên vành môi ấy một cái thật nhẹ nhưng dư vị để lại làm trái tim bé nhỏ đạp mạnh liên hồi, hai má đang nóng dần lên như ai ngọn lửa nhỏ đang cháy.
Tôi cũng không đoán được là chúng tôi ở tư thế đó bao lâu, đến khi có người đi vào thì cả hai mới thu về dáng vẻ ban đầu, giọng cô y tá cất lên xé tan bầu không khí ngượng ngập :
— Cô còn mệt lắm không, bụng dưới còn đau không?
–Còn mệt nhưng bụng không còn đau nữa, mọi thứ ổn hết phải không chị?
— Thai tạm thời không sao nhưng cô phải chú ý vì ba tháng đầu rất quan trọng và cũng là khoảng thời gian dễ bị sảy nhất, vì cô đang có thai nên không thể kê thuốc giảm đau được, cô có thể nhờ chồng lăn trứng gà để tan máu bầm trên cơ thể, cách này cũng cho kết quả khả quan lắm.
— Chồng?
Tôi không khỏi bất ngờ phải thốt lên, y tá nói Phong là chồng tôi?
— Ừ chồng cô, cậu này này, lúc cô đang trong cấp cứu cậu ta lo lắng hỏi chúng tôi suốt, tôi đã bảo cô chỉ bị kích động quá nên ngất xỉu mà cậu ấy cứ làm quá lên, nhưng nói chung có người chồng quan tâm mình như vậy là phần phước của cô, không phải ai muốn cũng được. Chúc mừng cô nhé.
Cô y tá nói xong thì rút kim truyền dịch trên tay tôi sau đó dán băng cá nhân lại, dặn dò mấy câu rồi đi ra ngoài, trong này chỉ còn tôi với Phong, căn phòng tiếp tục rơi vào im lặng, cảm giác ngượng ngượng làm sao ấy.
Phong cầm hộp cháo lên rồi nói:
— Cháo nguội rồi, tôi đi mua hộp khác.
— Thôi không cần đâu, nguội một tí mới dễ ăn, cậu cứ đưa cho tôi.
— Nhưng nó nguội lắm.
— Không sao đâu mà, nguội thì có sao, tôi từng ăn cả cơm thiu nữa là…
— Cơm thiu?
— À chuyện qua rồi, không có gì đâu.
tôi ngồi dậy để ăn vì thật ra cũng đang đói lắm nhưng không ngờ Phong ngồi xuống ghế để đút tôi ăn, tôi từ chối:
— Tôi tự ăn được.
— Ngồi yên đi.
— Nhưng..
— há miệng ra..
Cái tên giám đốc độc tài người ta đã bảo không cần rồi mà cứ thích làm theo ý của mình, mà cũng được cậu ta muốn làm thì tôi toại nguyện cho cậu ấy, bình thường toàn là tôi hầu hạ cậu ấy bây giờ cho cậu ấy trải nghiệm một chút vậy.
Hai người không nói gì, một người đút một người há miêng đón nhận cho đến khi hết hộp cháo, ăn rồi tôi mới nhớ ra hình như Phong cũng chưa ăn gì, cậu ấy đi vào đây cùng lúc với tôi, cho nên tôi hỏi:
— Cậu ăn gì chưa?
— Chưa.
Chưa ăn thật sao, bây giờ cũng đã 9 giờ rồi.
— Tôi không sao rồi cậu về ăn uống gì đi, tôi xin lỗi đã làm phiền cậu, à mà cho tôi xin vài hôm nhé.
— Cô nằm nghỉ đi tôi ra ngoài chút nữa sẽ quay lại.
Dứt lời Phong cởi áo khoác vắt lên giường rồi đi nhanh nhanh ra ngoài, tôi đón chừng là cậu ấy đi ăn nên lấy cái điện thoại trong túi xách gọi cho mẹ mới biết mẹ vừa về nhà lấy đồ tí nữa mẹ vào với tôi, vậy là lúc tôi ngất Phong đã thông báo cho mẹ tôi hay.
Bây giờ trong phòng chỉ còn một mình nên tôi vén áo lên xem, lúc chiều bị mẹ Đăng đá chủ yếu vào mạn sườn do tôi nghiêng người sợ bà ấy đánh vào bụng thành ra bây giờ chỗ đó bầm tím cả lên, may mắn tôi đưa tay ôm lấy bụng mình nên cái thai mới không bị ảnh hưởng, vì vậy nên tay cũng bầm đen mấy chỗ, mẹ Đăng tuy hơn năm mươi nhưng sức khỏe vô cùng tốt, lực đánh mạnh mẽ vô cùng, có khi những cô gái thường thường còn không đánh lại bà ấy nữa là một thai phụ như tôi.
Đột ngột cánh cửa mở toang ra làm tôi giật mình kéo áo xuống, chị y tá lúc nãy hốt hoảng nói với tôi:
— Cô nhanh ra can chồng cô lại kìa, cậu ta đang đánh người ngoài kia, không ai ngăn được., nhanh đi …
Chồng nào, tôi đã có chồng đâu?
— Cô còn ngẩn người ra đấy, chồng cô, cậu thanh niên lúc nãy đang đánh người ta chảy cả máu kìa, cô nhanh mà đi khuyên chồng đi chứ.
Ôi mẹ ơi là Phong, cậu ta đang đánh nhau với ai vậy trời.
Tôi xuống giường đi theo chị y tá ra hành lang cuối cùng thì thấy Phong đang túm lấy cổ áo của Đăng đấm cho mấy đấm, còn mặt mũi Đăng đã xuất hiện màu đỏ của máu, nhất là mép miệng chảy một đường dài xuống tận cằm, mẹ Đăng thì đứng kế bên liên tục cầu xin đừng đánh con bà nữa, cả mấy bảo vệ cũng chỉ đứng đó khuyên ngăn chứ không xông vào.
Tôi gọi :
— Phong…!
Nghe giọng tôi mẹ Đăng liền chạy đến:
— Lệ con mau kêu nó đừng đánh thằng Đăng nữa, nó đánh chết thằng nhỏ bây giờ, nói đi con…mẹ cầu xin con mà nói nhanh đi con.
Con? nghe ngọt ngào quá nhỉ?
Tôi cười khẩy một cái:
— Tôi nhớ lúc chiều bà mạnh miệng nói chưa từng xem tôi là con bà mà, thậm chí không bằng con chó bà nuôi.
— mẹ chỉ nói vậy thôi chứ thật ra trong lòng mẹ rất là thương con, mẹ thương con lắm, con mau kêu cái cậu kia bỏ thằng Đăng ra đi con, nó chảy máu rồi kìa, con không thương không xót nó sao con? Con hết yêu nó rồi sao?
— Đáng ra tôi định bảo cậu ta tha cho anh ta ra nhưng nhờ câu nói của bà mà tôi mới nhớ lại tôi đã bị anh ta đá như thế nào.
— Lệ con đừng như vậy có được không, thằng Đăng bất đắc dĩ mới làm như vậy chứ nó thương con lắm, nó vẫn hay nói với mẹ trong lòng nó vẫn còn yêu con rất nhiều, con coi mặt mày nó máu me hết rồi, con mau kéo bạn con ra đi..
— Đến lúc này bà còn nói được những lời này hay sao? Mẹ con bà lừa tôi hết lần này đến lần khác, lừa tôi phải đi bán cả máu để nuôi con bà, cuối cùng..cuối cùng mẹ con bà cho tôi một vố thật đau, bây giờ còn định lừa tôi tiếp nữa à, nhưng mơ đi nhé..
Phong vẫn chưa bỏ Đăng ra, ép hắn ta vào bức tường, tôi không biết Phong đánh kiểu gì mà Đăng lại ra nông nổi như vậy, mà nói không ngoa chứ tôi thấy cũng đáng cho hắn ta lắm, lúc chiều mẹ hắn đánh đá tôi như thế mà hắn trơ mắt ra nhìn không hề ngăn cản lại, càng nghĩ tôi càng hận, hận hắn hận cả bản thân mình từng ngu ngốc đâm đầu vào mối tình không có chút tương lai, đi yêu một người lừa dối và tham phú mê sắc như hắn.
— Mẹ…mẹ nói vậy là sao?
Chị Châu, là giọng nói của chị Châu, tôi quay người lại nhìn thấy khuôn mặt chị Châu đầy nước, những giọt nước mắt trong veo nhưng mặn đắng đang ồ ạt chảy xuống khóe môi của chị, giọng nói cũng run rẩy theo bờ vai kia:
— mẹ nói con nghe đi..tại sao..tại sao anh Đăng lại yêu Lệ..hai người là anh em ruột mà…
Mẹ Đăng lắp bắp:
— mẹ..mẹ..mà sao con lại ra đây, bác sĩ nói con không được đi lung tung mà, chị xui, chị dìu Châu vào đi chị.
Mẹ chị Châu lạnh lùng nói:
— Chị nói rõ ràng cho chúng tôi biết đi mọi chuyện là như thế nào, cả nhà các người hùa nhau lừa gạt chúng tôi phải không.
Mẹ Đăng bỏ tay tôi chạy đến nắm tay mẹ chị Châu nhưng bị bác ấy hất tay ra;
— Đừng chạm vào tôi.
— Chị xui à mọi chuyện không như chị với Châu nghĩ đâu, chị cứ về phòng đi rồi tôi sẽ giải thích cho chị nghe sau, thằng Đăng nhà tôi một lòng một dạ với Châu thôi.
Mẹ chị Châu hừ lạnh:
–Muốn nói gì thì ba mặt một lời tại đây, chị nói đi, chuyện là như thế nào?
Mẹ của Đăng ấp a ấp úng :
–Chuyện là…là…là con Lệ nhà tôi nó bị bệnh, nó bị hoang tưởng, bình thường không sao nhưng khi phát bệnh là lại nghĩ thằng Đăng là người yêu nó nên mới có cớ sự như hôm nay, chuyện cũng không tốt đẹp gì nên tôi không muốn nói ra, chị đừng hiểu lầm chúng tôi mà tội nghiệp chị sui ơi.
Thấy mẹ chị Châu không nói gì mẹ Đăng liền nói thêm :
–Ngày xưa người yêu con Lệ là bạn thân của thằng Đăng, cũng có gương mặt giống giống thằng Đăng nên mới có sự hiểu lầm ngày hôm nay , chứ thật ra không có gì hết á chị..
Chị Châu hỏi :
–Thật hả mẹ.
–Là thật đó con, mẹ chưa từng nói dối con nửa lời, đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi con.
Nhưng mẹ chị Châu không tin, bác ấy liền quay qua tôi :
–Muốn biết thật hay không thì hỏi cô ấy là biết ngay chứ gì? Cháu gái, cháu nói đi, cháu có quan hệ gì với thằng Đăng, cứ mạnh dạn nói đừng sợ gì cả.
Tôi nhìn chị Châu đang nước mắt ngắn dài, nếu tôi nói ra chắc chị ấy sẽ không chịu được cú sốc này, nhưng còn không nói thì có phải đang gián tiếp giúp mẹ con Đăng lừa dối gia đình chị Châu không? Rốt cuộc tôi nên làm sao cho đúng, nói hay là không nói đây?
–Thật ra.. Thật ra bọn cháu… Bọn cháu…
–bọn nó từng yêu nhau, chả có bị bệnh hoang tưởng gì cả, mẹ con bà đừng có ở đấy mà đặt điều bịa chuyện, thằng Đăng với con Lệ từng yêu nhau bảy tám năm trời đó.
Tất cả đều hướng về giọng nói đó, tôi thì nghe qua đã biết là giọng của mẹ cho nên chỉ đành nhắm mắt một cái, mẹ nói ra rồi, sự thật cũng rõ ràng rồi.
–Bà đi đâu vào đây , bà nói lung tung cái gì vậy?
Mẹ nuôi tôi trả lời mẹ Đăng :
–Lung tung hay không lương tâm bà tự biết, có cần tôi gọi những người thuê trọ đến để xác nhận mối quan hệ của hai đứa nó không hả?
–Bà.. Bà..
Mẹ chị Châu hỏi :
–Chị là..?
–Tôi là chủ nhà của hai đứa nó từ hồi hai đứa mới lên sài gòn, bà chị muốn biết cái gì thì cứ hỏi tôi, tôi biết thằng Đăng bảy tám năm nay nên những gì tôi biết không ít đâu.
–Được. Vậy chị làm ơn cho tôi biết lại một lần nữa rốt cuộc là thằng Đăng với con bé này là quan hệ gì?
Tôi lo lắng nhìn chị Châu, tôi thấy bờ vai đang run lẩy bẩy của chị ấy mà thương vô hạn, định bảo mẹ đừng nói nhưng Phong đã đến bên cạnh từ lúc nào, cậu ấy giữ tay tôi lại, lắc đầu.
–Để dì Hân nói đi.
Trong góc kia mặt mày Đăng trắng bệch, hai tay chắp lại nhìn mẹ nuôi tôi, có lẽ bây giờ đến thở hắn cũng không dám thở mạnh.
–Thằng Đăng và con Lệ không phải anh em ruột, bọn nó yêu nhau, sống chung với nhau tại phòng trọ của tôi bấy lâu nay, phải nói con Lệ vô cùng lo lắng cho nó, chăm sóc nó từng ly từng tí, vậy mà cuối cùng nó đi cưới con gái của chị mà phụ bạc con Lệ, thử hỏi loại người tham phú phụ bần đó làm sao xứng để con gái chị trao thân gửi phận, chị suy nghĩ lại đi.
Mẹ tôi nói xong thì chị Châu liền ngất xỉu tại chỗ may mà mẹ chị ấy phản ứng nhanh chụp được con gái nên không bị ngã xuống sàn xi măng. Đăng vội vàng chạy đến định bế thì đã bị mẹ vợ quát :
–Cậu tránh ra đừng động vào con gái tôi.(gọi Phong) cậu trai trẻ phiền cậu giúp một tay.
Phong bế chị Châu đi gặp bác sĩ, mẹ con Đăng có chạy theo nhưng mẹ chị Châu không cho họ đến gần, bác sĩ thăm khám qua thì nói do chị ấy sốc quá ngất xỉu, cần phải chăm sóc thật kỹ vì hiện tại cái thai đang yếu nếu kích động quá mức sẽ không thể giữ được. Hai mẹ con Đăng nài nỉ, van xin mãi mà mẹ chị Châu cương quyết không cho họ vào phòng, còn ném đồ đạc của họ ra ngoài, tên Đăng mặt dày còn quỳ trước cửa phòng cầu xin, thế nhưng mẹ chị Châu đi thẳng ra nói vào mặt Đăng rằng :
— Không nói nhiều tôi sẽ nhờ luật sư nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, ngày mai cậu cũng không cần đến công ty làm việc nữa. Biến đi đi đừng làm bẩn mắt tôi.
–Mẹ ơi chuyện không phải vậy đâu, con thật lòng rất yêu Châu, con không thể sống thiếu Châu được, xin mẹ đừng đuổi con đi.
–Không cần nói nhiều, ngay từ đầu tôi đã thấy cậu có gì đó bất thường rồi, nếu không phải vì Châu nó một mực muốn lấy cậu thì nằm mơ cậu cũng đừng mong bước chân vào nhà tôi. Con người gian dối như cậu không xứng với nó, cút đi.. Đừng làm khổ con tôi…
Đăng lì lợm không đi, ra sức cầu xin nhưng không ngờ mẹ chị Châu hết sức cứng rắn, bác ấy gọi đến bốn người cao to vô cùng ngầu lôi Đăng xềnh xệch ra khỏi khu vực đó, còn tuyên bố :
–Nó mà không đi cứ đánh gãy chân nó, viện phí tôi lo.

Yêu thích: 3.3 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN