Lấy Chồng Nhỏ Tuổi - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1972


Lấy Chồng Nhỏ Tuổi


Phần 11


Đăng dù cho có vùng vẫy như nào nhưng so với sức của những vệ sĩ kia đúng là một trời một vực, còn mẹ hắn vẫn cố chấp xin xỏ mẹ chị Châu thì bị bác ấy đóng chặt cửa phòng, bên ngoài còn cho hai vệ sĩ đứng canh giữ sẵn sàng giải quyết những ai muốn làm loạn, mẹ Đăng thấy không còn hy vọng mới thất thểu đi về, tuy nhiên lúc đi ngang người tôi thì lại giương đôi mắt căm phẫn như thể tôi là một tội đồ :

–Là mày, tất cả đều tại con khốn nạn mày đã hủy hoại sự nghiệp của con tao,hôm nay tao phải đánh chết mày.

Bà ấy vẫn bộ dạng hùng hổ đó, đưa bàn tay lên định đánh tôi thì chưa kịp chạm vào da thịt đã bị Phong bóp chặt tay :

— Bà dám.

–Nó là con tao thì có gì không dám, còn mày là thằng nào mà đi với nó, á à mày là tình mới của nó đúng không? bon mày hùa nhau hãm hại con tao có đúng không?

Tôi buồn cười nói với bà ấy :

–Con? Rất tiếc tôi không có phần phúc làm con của bà.

–Mày đừng có láo, dù tao đối xử với mày như thế nào mày cũng không có quyền phản kháng, mày nợ tao, nợ nhà tao một mạng, không có nhà tao thu nhận mày thì mày đã chết tám mươi kiếp rồi không còn cơ hội ở đây mà lên mặt vậy đâu mày biết chưa? biết chưa con mất dạy kia .

— Tôi nợ bà tôi cũng đã là dùng cả thanh xuân để trả cho bà rồi. Từ đây về sau tôi với nhà bà không liên quan đến nhau nữa.

Tôi trở gót bước đi, Phong cũng hất tay bà ấy sang một bên đi theo tôi, phía sau lưng tiếng bà ấy chửi bới vang một góc hành lang, hình như tôi còn nghe thấy tiếng vệ sĩ nhà chị Châu lôi bà ấy đi nơi khác, tôi mệt rồi, tôi không muốn quan tâm đến bà ấy nữa.

Về lại phòng tôi mệt mỏi ngồi xuống giường nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có những thứ không thể nói ra càng không diễn tả được bằng lời, chỉ có thể chôn vùi thật sâu trong cõi lòng mà thôi.

Phong ở lại một lúc nữa thì tôi bảo cậu ấy về nghỉ về nghỉ ngơi mai còn đi làm, cậu ấy chần chừ mãi mẹ Hân tôi nói:

— Phong yên tâm đi có dì ở đây rồi.

— Thế phiền dì chăm sóc mẹ con cô ấy giúp con, có vấn đề gì dì gọi cho con nhé.

— Ừ về đi.

Phong cúi xuống lấy áo vest rồi đến gần tôi nói:

— Ngủ đi đừng nghĩ nhiều.

— Cậu về cẩn thận.

Phong về rồi, bước chân xa dần tôi cũng mệt nhoài đi thay bộ quần áo mẹ đem vào rồi uống ly sữa ấm mẹ pha sau đó lên giường nằm ngủ, sáng hôm sau thức dậy người rệu rã đau nhức đủ chỗ do trận đòn hôm qua để lại, nhìn đồng hồ mới sáu giờ sáng, nhưng bệnh viện đã rất đông đúc người nói chuyện, tôi dựa lưng vào thành giường xem điện thoại, vô tình thấy Đăng cập nhật ảnh đại diện facebook thành màu đen như mực, tôi cười khẩy một cái, thầm nghĩ chắc bây giờ anh ta khó chịu lắm, chỉ sau một đêm mà mất đi cái chức giám đốc, mất đi cái mỏ vàng kia chắc là cả đêm hắn không ngủ được, nhưng tôi hiểu hắn lắm, hiểu hắn thế nào cũng tìm tìm đủ mọi cách để van xin chị Châu vì ít ra giữa hai người họ còn có một sinh linh bé nhỏ gắn kết nhau, cũng như tôi và Phong , tuy không yêu nhau nhưng vì đứa bé trong bụng buộc lòng bên nhau sớm tối.

Vừa nghĩ đến Phong thì cậu ta vào đến, đúng là linh thiêng thật?

— Cười cái gì đấy?

— Không có.

— Miệng mở toang thế kia còn gì, thấy tôi vào cô vui lắm à?

Ơ, cái tên giám đốc này hỏi thế cũng đi hỏi, ví dụ mà có nhớ cậu ta thật cũng chẳng ai dám thừa nhận cả.

— Không hề nhé, mà cậu cầm cái gì vậy?

— Thức ăn cho con tôi.

Phong mở camen ra một mùi phức xộc ngay vào mũi, tôi ngước nhìn xem là món gì mà lại thơm nức mũi như vậy thì mẹ từ ngoài đi vào, mẹ cũng nghe được mùi thơm này thì hỏi :

–Mùi gì thơm thế? Phong mới vào à con, không đi làm sao?

–Tiện đường con đem đồ ăn sáng cho dì và Lệ.

Tôi tròn mắt nhìn Phong,nghĩ sao mà tiện đường, rõ ràng từ nhà cậu ta sang đây rồi đến công ty là trái đường mà? Phải đi lòng vòng khá xa, mất ít nhất cũng hơn nửa tiếng nếu đường thông thoáng, mà đoạn đường này thường hay kẹt xe do gần bệnh viện và trường học, kiểu gì cũng mất cả tiếng mới đến công ty ấy chứ.

Càng nghĩ tôi càng nhận ra Phong ý tốt của Phong nên cười nhẹ và nói :

–Cảm ơn cậu, cậu ăn sáng chưa hay chúng ta cùng ăn đi.

–Tôi ăn rồi, sáng nay tôi còn có cuộc họp với cấp trên nên tôi đi trước xong việc tôi vào.

–Không cần đâu cậu cứ làm việc đi, có mẹ ở đây với tôi là được rồi.

–Ừ, tôi đi trước. Con đi nha dì.

–Ừ đi đi con.

Phong đi rồi tôi với mẹ ăn sáng phần thức ăn cậu ấy đem vào, món cháo thịt bò này tôi cũng ăn mấy lần rồi do lúc trước Đăng ốm là tôi lại mua một chút thịt bò về nấu cho anh ta ăn nhưng chưa bao giờ cảm thấy ngon như hiện tại, mùi vị thơm lại có hậu ngọt, thật sự rất vừa miệng.

— có người vừa ăn vừa cười thế kia Chắc ngon lắm đây.

Bị mẹ Hân trêu tôi ngại ngùng :

–Thì ngon thật mà mẹ, mẹ không thấy ngon à?

–Thật ra không phải do cháo ngon mà là do người đem vào, đấy, cái mặt đỏ thế kia mà cứ chối, yêu rồi..

–Không có mà mẹ.

–Mẹ cũng từng trải qua giai đoạn đó mà lại không hiểu được tâm trạng con bây giờ sao, yêu thích một người là chuyện hết sức bình thường có gì đâu mà con phải ngại chứ, thoải mái đi con, mẹ nói rồi, dù thế nào mẹ cũng đứng về phía con.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt mẹ, thấy được tình yêu thương mà mẹ dành cho mình, mẹ nói tiếp :

–Trời xanh có mắt không bạc đãi ai mãi. Mở lòng ra biết đâu tìm được một người thật lòng thật dạ với mình, mẹ biết thằng Phong từ hồi nó mới lọt lòng, mẹ hiểu tính cách nó, tuy không nói ra nhưng nó mà yêu ai rồi là yêu hết lòng mình, người như nó con nên nắm giữ.

–Nhưng chắc gì cậu ấy đã yêu con, hôm trước có một cô gái rất đẹp đến công ty tìm cậu ấy còn xưng là vợ sắp cưới nữa.

–Thế thằng Phong có khẳng định con bé kia là bạn gái nó không?

Tôi lắc đầu :

–Không, cậu ấy không nói gì về cô đó, nhưng nếu giữa họ không có gì thì sao cô ấy dám tuyên bố như vậy.

–Cái này mẹ cũng chưa nghe mẹ thằng Phong nói, mẹ với bà ấy rất thân, nếu sắp cưới dâu chắc chắn bà ấy sẽ nói với mẹ, có khi con bé ấy đặt điều, con đừng sợ, mạnh dạn lên, huống hồ gì bây giờ con còn đang mang thai con cháu nhà họ, đừng sợ.

–Dạ.

Ăn uống xong một lúc thì bác sĩ bảo tôi sang phòng siêu âm lại một lần nữa, khẳng định mọi thứ không sao nên cho tôi xuất viện, tôi đi về phòng còn mẹ thì đi làm giấy tờ, đang dở tay soạn lại quần áo thì có bước chân đi vào, những bước chân của giày cao gót, mà chắc chắn những bước chân này không phải của mẹ Hân rồi, tôi dừng tay lại nhìn lên thì bất ngờ khi thấy người đang tiến vào là mẹ của Phong, tôi bắt đầu và có chút bối rối nữa, nên lời lẽ có phần lắp bắp :

–Dì.. Dì Nhàn…

Tôi định đứng lên thì mẹ Phong cản lại :

–Cứ ngồi đó đi.

Mẹ Phong đặt chiếc túi xách lên bàn rồi ngồi xuống kế bên tôi, tầm mắt nhìn xuống chiếc bụng còn nhỏ của tôi mà nói :

–Dì vừa nghe ông nói chuyện của hai đứa, con làm dì bất ngờ quá.

Tôi không biết mẹ Phong đến đây có mục đích gì, không biết dì ấy có thích tôi hay không, có tán thành chuyện tôi và Phong hay không nhưng thật tình tôi thấy hơi sợ, vốn dĩ tôi chưa một lần thoáng qua suy nghĩ sẽ làm dâu dì ấy cho nên bối rối vô cùng.

— Thằng Phong cũng chưa nói với dì, hai đứa định như thế nào?

Tôi mím môi, tôi cũng nhìn ra một chút trong lời nói và thái độ của mẹ Phong, với hai câu hỏi vừa rồi thì tám phần là dì ấy không chấp thuận. Nếu dì ấy đồng ý thì đã vui vẻ hỏi han, hoặc ít ra không nói những câu kiểu như tôi đưa Phong vào tròng như này.

— Bọn con vẫn chưa tính gì cả.

–Chưa tính gì? Con đùa với dì sao? Cái thai đã 2 3 tháng mà con nói chưa tính gì? Vậy ai là người đã lên tiếng với ông về việc đám cưới?

Nói đến đây thôi thì mười mươi kết quả rồi, mẹ Phong rõ ràng không thích tôi càng không thích cuộc hôn nhân này.

–Hôm qua ông nói năm nay tuổi của Phong đẹp nên..

–Nên cưới luôn chứ gì?

–Gì mà bà lớn tiếng vậy?

Mẹ Hân cầm giấy tờ đi vào hỏi, mẹ Phong mới hạ giọng xuống vài nấc :

–Bà vào đúng lúc lắm, sao chuyện hệ trọng như vậy mà bà không nói với tôi?

–Thì bây giờ bà biết rồi đó.

–Nếu ông thằng Phong không nói tôi cũng chưa biết, bà thật là..

Mẹ Hân rót cho mẹ Phong cốc nước lọc rồi ngồi xuống bên ghế thong thả nói :

–Uống chút nước đi rồi tôi nói bà nghe, chuyện là tôi cũng vừa biết thôi, tôi có hỏi nhưng hai đứa nó đang suy nghĩ nên tôi cũng chưa dám nói gì với bà, bây giờ thì bà rồi đó, được cả trâu lẫn nghé nhé, nhất bà rồi.

–Trâu nghé gì chứ, chuyện này không được.

Cả tôi và mẹ Hân nhìn nhau, mẹ Hân lại hỏi :

–Sao lại không được? Chẳng phải bác trai đã lên tiếng làm đám cưới cho hai đứa nó rồi sao?

Mẹ Phong để ly nước lên bàn rồi nhìn sang tôi :

–Hôm nay tôi đến đây chính là vì chuyện này, Lệ, dì không chê trách hay có hiềm khích gì với con cả nhưng thật sự dì đã chọn lựa đối tượng thích hợp để kết hôn với thằng Phong rồi.

–Bà nói vậy là sao?

–Tôi cũng không giấu bà làm gì, bà cũng biết rõ hoàn cảnh của tôi rồi đó, tôi phải suy tính cho mẹ con tôi con đường lâu dài nhất, tôi muốn thằng Phong cưới con gái của ông Trần Lợi, cũng là một trong những cổ đông lớn nhất của tổng công ty, có như vậy thì mẹ con tôi mới có chỗ đứng an toàn.

–Bà lo xa quá, hiện tại bác trai đã giao quyền quản lý lại cho chồng bà rồi thì bà còn sợ cái gì nữa, tài sản đó sớm muộn gì không thuộc về thằng Phong, bà nghĩ đi đâu vậy bà Nhàn.

Mẹ Phong cười nhạt :

–Bà nghĩ như vậy là sai lầm, vì ba chồng tôi đã giao quyền điều hành lại cho chồng tôi tôi mới ráo riết như vậy, nếu như một ngày nào đó mẹ con cô ta trở về thì sao, bà đừng quên theo luật thì mẹ con cô ta cũng có phần. Tôi phải tính trước một bước, chưa kể đến Minh Tài nó cũng rất thích con bé đó, nếu để nó cưới được con bé kia há chẳng phải cái ghế chủ tịch của chồng tôi lung lay hay sao?

–Tôi nghe bà nói mà tôi nhức đầu quá, nhưng nói chung là ý bà như thế nào, nói thẳng ra đi.

–Máu mủ của nhà tôi tôi không bỏ, tôi sẽ có trách nhiệm chu cấp cho nó đàng hoàng, còn kết hôn thì không thể được, tôi muốn cháu Lệ hủy hôn.

–Hủy hôn?

Cả tôi và mẹ đều đồng thanh hỏi ngược lại mẹ Phong , dì ấy gật đầu :

–Đúng vậy, dì mong con hủy hôn, dì không biết con và thằng Phong qua lại như thế nào nhưng chắc chắn chưa đậm sâu gì đúng không, cho nên dì lấy tư cách ra đảm bảo dì sẽ chu cấp cho con đến khi đứa nhỏ lớn khôn, sẽ cho nó học trường quốc tế, sẽ không để nó chịu bất cứ thiệt thòi nào cả.

Mẹ Phong lấy túi xách móc ra cái thẻ atm nhét vào tay tôi :

–Trong đây có sẵn năm trăm triệu coi như là tiền bồi dưỡng thai kỳ, con cầm cho dì vui.

Tôi nhìn xuống cái thẻ cứng ngắc, một cái thẻ nhỏ xíu nhưng giá trị của nó không hề nhỏ, tận năm trăm triệu, cả một số tiền rất lớn mà hai tám năm nay tôi chưa từng có được. Rồi tôi chợt nhớ đến những bộ phim tình cảm, hay có cái cảnh như này lắm, cũng đưa tiền và yêu cầu nữ chính ra đi, nhưng tiếc là tôi không phải là nữ chính hiền lành dịu dàng thánh thiện đó, tôi là tôi, là Dương Nhật Lệ bươn chải đời từ hồi còn bé, nên nhẹ nhàng nói :

–Con cảm ơn ý tốt của dì nhưng thật sự con không dám nhận đâu ạ.

Tôi đặt lại vào tay dì ấy, cười nhẹ, mẹ Phong hỏi :

–Con muốn bao nhiêu mới đồng ý hủy hôn cứ đưa ra giá đi ?

Mẹ tôi lên tiếng:

–Bà Nhàn, bà nói cái gì vậy? Con bé không phải hạng người tham tiền đâu, với lại bác trai đã thông qua, kể cả thằng Phong cũng đồng ý với hôn sự này, bà đừng làm như vậy, huống hồ con bé lại đang mang thai cháu nội của bà, bà vào đây đã hỏi han nó câu nào chưa mà ép buộc nó,không phải tôi không hiểu cái khó của bà, nhưng suy đi cũng phải nghĩ lại, thằng Phong giỏi giang được bác trai vô cùng tin tưởng, bà đừng lo xa nữa,sẽ không có chuyện cô ấy quay về đâu,mà có quay về thì đã làm sao, dù sao con cô ta là con gái, chẳng lẽ lại tranh được với thằng Phong nhà bà, bà cứ nghĩ đi đâu…

Mẹ Phong thở dài một hơi, cái thở dài đó không đơn thuần mà dường như dì ấy rất phiền não :

–Không đơn giản như bà nghĩ đâu, ông ấy vẫn còn nặng tình với mẹ con cô ta, tôi dù sao cũng phải lo lắng chu toàn cho con trai của mình, phải để con đường nó đi thật là bằng phẳng. Nói chung là thằng Phong cưới con gái của ông Trần Lợi là tốt nhất, cũng là hậu thuẫn cho nó sau này, nhà ấy chỉ có mỗi con bé đó thôi.

Tôi không hiểu sâu xa câu chuyện của mẹ Phong nhưng cũng hiểu đôi phần mẹ Phong là vợ sau, và ba Phong còn vợ trước nên mẹ Phong mới sợ họ quay về làm lung lay vị trí của Phong nên mới muốn cưới một cô con gái có thể giúp Phong ổn định và vững vàng sự nghiệp, đối với một người mẹ thì điều này hết sức bình thường, ai cũng muốn những điều tốt đẹp nhất đến với con cái mình.

— Quan trọng là thằng Phong nó đồng ý không, nó có thích con bé đó không, bà hiểu tính con bà rồi đó, nó không thích thì ông trời cũng không ép nó được.

–Bởi vậy tôi mới đến đây,tuy rằng cháu Lệ có thai nhưng để cưới thì không được.. Lệ, con nghĩ dì xấu xa hay mưu mô gì cũng được, sau này con làm mẹ rồi con sẽ hiểu được nỗi lòng của dì bây giờ.

Lúc này tôi không biết nói gì cho phải nữa, tình cảm của tôi và Phong đúng là không sâu đậm như dì Nhàn đã nói,chỉ là hậu quả của một đêm say rượu, nhưng sợi dây gắn kết đang ngày một phát triển trong bụng, nếu cắt đứt có phải tàn nhẫn với chính đứa con mình không? Rồi đứa bé có như tôi ngày đêm suy nghĩ ba mẹ mình đâu,họ là ai, sao mình không có đầy đủ ba mẹ như người khác, rồi mai sau có thể tôi sẽ có gia đình, tình cảm ít nhiều bị chia rẽ, suy cho cùng chẳng ai bằng máu mủ ruột rà cả.

–con cứ suy nghĩ cho thật kỹ rồi trả lời dì, dì đã nói rồi nhất định không để mẹ con con thiệt thòi đâu. Con nghỉ ngơi đi dì về trước còn có việc.

–Tôi tiễn bà.

Mẹ tiễn mẹ Phong rất lâu mới đi vào ngồi sát vào tôi :

–Đừng buồn cũng đừng suy nghĩ nhiều, quan trọng là quyết định của thằng Phong.

–Nhưng dì Nhàn không thích con làm dâu, nếu con cứ cố chấp lấy Phong sợ rằng về sống chung cũng không vui vẻ gì đâu mẹ.

–thì không thích con là chuyện của bà ấy ,.con làm sao để bà ấy thích con mới là bản lĩnh của con. Ngày xưa mẹ chồng mẹ cũng đâu thích mẹ, còn chửi bới xúc phạm mẹ đủ điều chứ không phải nói như mẹ Phong đâu , mẹ vẫn kiên quyết không bỏ cuộc, vậy mà sau này bà rất thương mẹ, có cái gì ngon cũng chừa, khi mẹ với ba con cãi nhau lúc nào cũng bênh vực mẹ, bởi có thay đổi cục diện được hay không là bản lĩnh của mình . Cố gắng lên.

Tôi “Dạ” một tiếng rồi cùng mẹ thu xếp đồ để về nhà, tôi nói tôi không yêu thích Phong nhưng từ lúc mẹ cậu ấy đến nói những lời đó trong lòng tôi cảm thấy rất buồn, về đến nhà cũng leo lên giường nằm suy nghĩ vẩn vơ không đâu vào đâu, mãi một lúc thì điện thoại thông báo có tin nhắn đến, thông thường sẽ là tin nhắn tổng đài, tôi cũng chẳng buồn xem làm gì, không hiểu sao như có ai thôi thúc tôi cầm điện thoại lên kiểm tra thử không thể nào ngờ là vị giám đốc nào đó nhắn cho tôi :

“” Cho con ăn chưa? “”

Tôi đang không vui cũng phải bật cười, chợt nhận ra Phong cũng thật thú vị.

“” Tôi được xuất viện rồi. “”

Phải mấy phút sau Phong mới hồi đáp :

“” nghỉ ngơi đi, đừng đi lung tung, làm xong tôi sang. “”

Tôi định bảo cậu ấy không cần qua nhưng rồi lại thôi, để xem tôi và cậu ấy có duyên với nhau không đã.

Mấy nay em bận hàng hóa nay đã làm xong rồi nên quay lại với mọi người đây,nhà mình đã nghỉ tết chưa, có thời gian đọc truyện không để em biết đường đăng nha.
,

Yêu thích: 3.9 / 5 từ (8 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN