Lấy Chồng Nhỏ Tuổi
Phần 16
Tôi bị câu nói của Phong làm cho tâm can dấy lên một cảm xúc lạ lẫm, một loại cảm xúc ấm áp chưa từng xuất hiện, trái tim bé nhỏ như được ai đó truyền cho hơi ấm, xua tan đi những sợ hãi và cô đơn.
Tôi cứ tưởng sau khi thấy Đăng Phong sẽ khó chịu, sẽ cáu gắt lên, sẽ mắng tôi không cẩn thận làm động thai, nhưng không ngờ Phong không một lời trách cứ lại ân cần như vậy, trong lòng tôi vừa ấm áp vừa day dứt, cảm thấy áy náy với cậu ấy rất nhiều.
— Phong, tôi xin lỗi, lúc nào cũng làm cậu lo lắng.
— Không lo lắng cho cô thì lo lắng cho ai.
Nghe câu nói đấy thật làm lòng tôi suy nghĩ sâu xa một chút, cứ ngỡ như mình là một người đặc biệt trong lòng cậu ấy nhưng mà cũng nhanh chóng nhớ ra Phong lo lắng cho tôi vì tôi đang mang thai con cậu ấy, cũng dặn lòng đừng nghĩ xa vời, đừng ảo tưởng bản thân quá mức.
— Mẹ có biết chuyện của tôi không?
— Tôi nói cô bị chóng mặt, chị Năm đang đem đồ dùng vào. Có đói bụng không?
— Không.
Nói rồi một lúc sau chị Năm đem lỉnh kỉnh đồ đạc đi vào, nào là quần áo với sữa cho tôi, hỏi han một lúc thì chị ấy về, Phong pha cho tôi ly sữa bầu đem đến giường cho tôi;
— Uống đi rồi ngủ, có vấn đề gì gọi tôi.
Trong phòng này chỉ có một giường mà tôi đang nằm, tuy là phòng chăm sóc loại tốt nhưng không gian cũng chật hẹp, tôi hỏi:
— Cậu ngủ ở đâu?
— Tí nữa tôi kéo ghế vào đây ngủ.
Phong đi ra ngoài một lúc sau xách vào cái ghế xếp dài rồi kéo ra thành một chỗ ngủ, cậu ấy còn nói:
— Ngủ cái này làm tôi nhớ đến đi dã ngoại.
— Cậu cũng đi dã ngoại à?
— Tôi đi lúc ở nước ngoài.
Giữa tôi và Phong hầu như không có gì để nói với nhau, nên im lặng mỗi người nằm ở vị trí của mình, giữa đêm tôi thấy Phong trở mình mấy lần, có khi nào cậu ấy không ngủ được đo ghế đó quá cứng không nhỉ? Cậu ấy sinh ra từ vạch đích, sống cuộc sống giàu có quen rồi, bệnh viện tù túng, ghế kia thô cứng chắc là khó ngủ, tôi khẽ hỏi:
— Cậu không ngủ được à?
— ừ.
— Hay là đổi chỗ đi, cậu lên giường nằm tôi xuống đó nằm cho, tôi dễ ngủ lắm, ở đâu cũng ngủ được.
Phong ngước lên nhìn tôi:
— Cô bị hâm à?
— Ơ, tôi có ý tốt để cho cậu ngủ trên giường sao cậu lại mắng tôi? biết thế tôi đã không suy nghĩ cho cậu, lòng tốt đúng là không đúng chỗ.
Tôi ghét nên quay mặt vào tường mặc kệ cậu ấy, mãi hồi sau có ai đó thủ thỉ:
— Ngủ chung quen rồi, ngủ riêng khó chịu chứ không phải tại cái ghế.
Khóe môi tôi vô thức cười lên, tim rộn ràng như khúc nhạc, nhẹ nhàng nhích người vào trong một chút chừa lại một khoảng trống cho ai đó, thế là có người trèo lên giường, hương thơm du dương bên cánh mũi, cả hai từ từ chìm vào giấc ngủ, đến khi mặt trời thức giấc, tiếng bước chân cùng tiếng nói của mọi người vang bên tai tôi mới chậm rãi mở mắt, lúc này tôi đang gối đầu lên tay ai đó, khuôn mặt áp vào vòm ngực rắn rỏi tận hưởng an bình.
Một lúc như vậy tôi vẫn không cử động, không hiểu sao tôi cố tình nằm như vậy mãi, cánh tay kia vẫn choàng lên người ai đó không buông ra, nghe từng nhịp đập của Phong, nghe hơi thở của cậu ấy phát ra nhè nhẹ lại có chút thích thú.
Phong đang mặc áo sơ mi, nhưng hai cúc áo đầu tiên không cài, tôi nhè nhẹ đưa tay mình vào vòm ngực đó, đạt tay lên ngực trái, trực tiếp đếm nhịp tim đang nhảy, phải đến hai mươi phút trôi qua thì có tiếng Phong mới hỏi:
— Ngủ ngon không?
Ơ, cậu ta biết tôi dậy rồi à, tôi đâu có cử động đâu chứ?
— Sao cậu biết tôi đã thức?
— biết thừa.
Phong biết tôi đã dậy từ lâu, vậy là cũng biết tôi cố tình ôm cậu ấy, ôi cha mẹ ơi ngại quá. Tôi vội vội vàng vàng nhích người ra khỏi cậu ấy, không dám nhìn thẳng lên mà nói bằng cái giọng bé bé:
— Cậu không đi làm sao mà còn ở đây?
Phong lấy cái gối kê đầu tôi vào rồi mới ngồi dậy, đáp lại:
— Tôi nghỉ.
Trả lời tôi xong cậu ấy đi vào nhà vệ sinh, đến cửa còn ngoảnh mặt lại nói thêm một câu:
— Bác sĩ bảo thời gian này kiêng quan hệ.
Ủa, là sao? ai muốn quan hệ với cậu ta kia chứ, ngáo à?
— này, cậu nói vậy là có ý gì?
Phong không trả lời mà mà đi thẳng vào nhà vệ sinh, tôi ngẩn người ra suy nghĩ vì sao cậu ta lại nói như vậy, không lẽ lúc nãy tôi ôm cậu ta nen cậu ta tưởng tôi muốn quan hệ với cậu ta à, ôi trời, đầu óc đen tối thế không biết.
Hai chúng tôi vệ sinh xong xuôi thì mẹ Phong vào tới, bà đem đồ ăn sáng vào vì sợ thức ăn bên ngoài không hợp vệ sinh.
— Cô thấy trong người sao rồi? Đêm qua tôi hơi mệt nên không vào được.
— Con không sao rồi mẹ, nhưng bác sĩ bảo nằm để tiện theo dõi, chắc một vài hôm nữa là về.
— Thế đã nói với bà Hân chưa?
— Con chưa, con không sao nên không có nói với mẹ Hân, mấy hôm trước mẹ Hân nói dạo này hay mất ngủ.
— ừ, dạo trước bà ấy cũng kêu khó ngủ, thôi hai đứa ăn đi cho nóng.
— Vâng, mẹ ăn chưa mẹ?
— Ăn rồi. Phong lại ăn đi con, đêm qua con ngủ có được không, rồi con ngủ ở đâu, có mỗi cái giường bé tí này à?
Phong để thức ăn ra rồi trả lời:
— Bọn con ngủ chung.
— Có được không, hay hôm nay con về nhà ngủ đi, mẹ kêu chị Năm vào ngủ với con Lệ, chứ cái giường téo tẹo thế kia ngủ kiểu gì.
— Đây là bệnh viện chứ có phải ở nhà đâu mà thoải mái, mà Lệ không sao, mẹ về đi.
— ơ cái thằng này mẹ vừa vào mà mày đuổi mẹ về à?
— Phòng chật chội mẹ về nghỉ ngơi đi.
— Thế hôm nay mẹ bảo chị Năm vào nha.
— Không cần đâu, con ở với Lệ là được rồi.
— Nhưng mà con ở đây thì sức đâu mà đi làm, chị Năm cẩn thận lắm
— Chị ấy làm việc cả ngày vất vả rồi để chị ấy nghỉ ngơi, con chăm vợ con được rồi.
Thấy Phong không lay chuyển nên nói thêm vài câu thì mẹ Phong bực dọc đi về, tôi cũng đi theo y tá sang siêu âm lại, bác sĩ nói không có gì thay đổi thì chiều nay cho xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.
— Bác sĩ, con tôi ổn đúng không ạ?
— ừ ổn hơn rồi, tâm trạng mẹ tiên quyết thai nhi nên cô cứ nghỉ ngơi, tâm trạng thoải mái là được, đừng lo lắng rầu rĩ hay đi lại nhiều nhé.
— Vâng, tôi cảm ơn bác sĩ ạ.
về phòng lại nằm trên giường, chẳng biết làm gì nên tôi mở hài kịch lên xem , còn Phong thì ngồi bên ghế xem laptop, chắc là cậu ấy giải quyết công việc, thi thoảng tôi thấy cậu ấy nhăn trán nhíu mày, thấy vậy tôi lấy tai nghe đeo vào để cậu ấy tập trung làm việc, đã không giúp được gì tôi cũng không muốn làm phiền đến cậu ấy quá.
Tầm chín giờ Tâm nó vào, vừa đặt túi xuống nó vừa bảo:
— Sáng ra em định vào sớm với chị mà có chút việc nên giờ mới vào được, sáng chị ăn gì chưa?
— Mẹ chồng chị đem vào rồi.
— sướng thế, mà chị có khó chịu hay thế nào không, đêm qua ngủ được không chị?
— Chị không sao, bác sĩ nói chiều nay cho xuất viện.
— Thế à, về nhà thoải mái hơn ở đây. Lúc rảnh em sang chơi với chị cho đỡ buồn.
Cái giọng Tâm oang oang nên tôi đưa tay lên miệng ra hiệu cho nó nhỏ giọng lại:
— NÓi nhỏ thôi, cậu ấy đang làm việc.
— Vâng, nếu anh rể bận thì về nhà đi, có em ở đây với chị Lệ được rồi, cứ yên tâm giao chị ấy cho em, đảm bảo không mất sợi lông chân. Cuối tuần em rảnh lắm.
— đúng rồi đấy, hay là cậu về trước đi, tôi ổn rồi mà.
Phong đóng laptop lại đứng dậy:
— Vậy hai chị em nói chuyện tôi ra ngoài một chút.
Có Tâm ở đây không khí vui lên hẳn, nó nói đủ thứ trên đời làm tôi cười muốn đau ruột, lúc sau đột nhiên nó nhắc đến Đăng:
— Lão Đăng với vợ đang ly hôn thật đó chị, lúc đầu em nghi nghi nhưng bây giờ thì chắc chắn rồi, quả báo đến nhanh chị nhỉ?
— Thấy bộ dạng anh ta như vậy cũng thấy tội tội, ung thư cũng khó trị lắm, có tiền thì may thay kéo dài một chút thôi.
— Bởi em mới nói quả báo đến nhanh lắm, lúc anh ta đá chị để đi cưới vợ giàu anh ta đâu có tội nghiệp chị,bây giờ chị xót làm gì, anh ta đáng bị như vậy. Em thấy vừa lắm.
Tôi thở dài:
— Biết là như vậy nhưng dù sao cũng không thể nhẫn tâm coi như không có chuyện gì, chị lo nhất là ba, nếu Đăng có bề gì chắc ba sẽ gục ngã mất, ba rất kỳ vọng vào anh ta. Cả dòng họ có mỗi anh ta làm đến giám đốc, họ hàng vì thế mà cũng kính nể ba chị hơn.
— Thôi thôi, bỏ anh ta sang một bên đi, mà chị đói chưa em đi mua cơm cho chị ăn.
— Tí nữa đi, chị chưa đói.
–Thế ăn xoài cóc ổi gì không?
— ừ vậy mua ít xoài xanh đi, tự dưng mày nhắc làm chị cũng thèm.
— Vậy đợi em xíu, em đi mua ngay.
Tâm nó đi chưa đầy mấy phút tôi đã nghe bước chân quay lại, tôi đang cúi người sạc cái điện thoại nên không nhìn mà hỏi:
— Có không mà nhanh về vậy?
— Chào chị.
Nghe giọng nói đó tôi biết ngay không phải Tâm rồi liền ngẩng mặt nhìn lên, là cô gái mà hôm trước ở công ty xưng là vợ sắp cưới của Phong, cô ấy đến đây làm gì?
— À vâng chào cô.
Cô ấy tay cầm giỏ quà, có ít trái cây đặt lên bàn rồi dịu dàng nói:
— Lúc nãy em đi shopping với bác gái nghe nói chị bị bệnh nên có mua ít trái cây sạch vào cho chị ăn, chị đã khỏe nhiều chưa?
— Cảm ơn cô, tôi khỏe rồi, Cô ngồi tạm ở ghế đó nhé.
— Vâng chị cứ để em tự nhiên, mà chị cứ gọi em là An, em tên Kiều An, là thanh mai trúc mã với anh Phong.hihi..
Tôi cười cười vì không biết mục đích An đến đây để làm gì, không lẽ đơn thuần là đến thăm tôi sao, tôi với cô ta đâu có thân thích gì?
Kiều An ngó nhìn một vòng rồi hỏi tiếp:
— Anh Phong không có ở đây hả chị?
— Phong vừa ra ngoài.
— À vâng, mà chị bị sao lại phải nhập viện vậy?
— Tôi hơi mệt thôi.
— Vâng em đến đường đột như thế này không phiền chị chứ ạ? sắp tới em vào công ty làm việc thì chị em mình là đồng nghiệp rồi, với lại em với anh Phong lớn lên với nhau, tình cảm rất tốt, như người một nhà nên chị đừng ngại nhé.
Tôi tất nhiên không ngại gì mà là thắc mắc, theo như tôi biết thì Kiều An thích Phong, không lý nào cô ấy tốt bụng đến thăm tôi, làm gì có ai thánh thiện như vậy, ngược lại những gì cô ấy nói nãy giờ tôi cảm nhận cô ấy như ngầm khẳng định mối quan hệ với Phong, kiểu họ rất hiểu nhau, rất thân thiết mà tôi không thể phá vỡ, hay do tôi nghĩ nhiều quá ?
— Tôi không ngại gì đâu, cô là bạn của chồng tôi thì cũng là bạn của tôi rồi, sau này lại còn là đồng nghiệp thì tôi có gì phải ngại hay phiền chứ, ngược lại tôi thấy phiền cô đã cất công đến đây thăm tôi thì đúng hơn, cảm ơn cô lần nữa nhé, Kiều An.
Trong đôi mắt kiều diễm kia phớt qua những tia mắt sắc bén, nụ cười tươi tắn cũng chuyển biến đôi chút, nhưng Kiều An nhanh chóng trả lời:
— Bác gái nói chị quê mùa khờ khạo nhưng em lại thấy chị ăn nói lưu loát lắm, không như bác gái nói, chắc bác gái lại khiêm tốn rồi.
Tôi cười trừ, trong lòng cảm thấy bề ngoài xinh đẹp của Kiều An hình như không ăn nhập với tình cách cô ấy cho lắm, vì mỗi câu cô ấy nói đều tạo cho tôi một hàm ý không mấy vui vẻ gì, như vừa rồi nói mẹ Phong chê bai tôi, khác nào cô ấy gián tiếp muốn tôi và mẹ Phong bất hòa cơ chứ.
Cô gái này tôi nên đề phòng mới được.
Bên ngoài lúc này vang vọng tiếng nói cười của Tâm, chưa thấy mặt nhưng cái điệu cười giòn tan của nó cách xa tôi vẫn nghe được, nó với Phong cùng đi vào, thấy Kiều An nụ cười trên môi nó tắt lại, đem túi xoài đặt bên cạnh giỏ trái cây của Kiều An rồi nhìn tôi, hàm ý là có chuyện gì không, tôi cười bảo:
— Sao lâu vậy?
— Lúc nãy có bà cụ đi tìm con cháu mà không biết đường nên em đưa bà đi, về thì gặp anh rể hai anh em đi chung luôn. Để em gọt xoài cho chị.
Tôi gật đầu, bên phía Kiều An thì cô ấy nói với Phong:
— Em tiện đường nên ghé thăm chị Lệ một lúc, nãy giờ hai chị em nói chuyện vui lắm anh ạ.
Phong không trả lời vội mà đi đến bên cạnh tôi rồi ngồi xuống, từ từ hỏi lại:
— Sao em biết vợ anh ở đây?
— À lúc nãy em đi mua sắm với bác gái nghe bác gái nói em mới biết, tiện đường nên em vào luôn, vợ anh cũng đáo để lắm nhé.
Đáo để? Tôi đáo để cái gì chứ?
Phong cười:
– – Vậy à?
— Vâng, chị ấy vui tính lắm đâu như bác gái nói, mà thôi em còn có việc em đi trước nhé. Thứ hai gặp lại. Chào mọi người.
Tôi gật đầu, Kiều An cười rồi cầm chiếc túi xách đi ra khỏi phòng, cô ấy đi rồi nhưng lần nào hương thơm cũng còn vương đọng lại rất lâu mới tan, có lẽ là nước hoa đắt tiền nên giữ hương lâu như vậy.
Loay hoay cũng đến buổi chiều Phong đi làm giấy xuất viện còn Tâm giúp tôi thu dọn đồ đạc, nó đợi Phong đi khuất hẳn mới hỏi:
— Cô ta đến đây làm gì vậy chị?
— Nói là đến thăm chị.
Tâm nó bĩu môi:
— Chị tin à?
— Thì tin hay không thì cũng như vậy rồi.
— Em thấy cô ta là ưa không nổi, kiêu căng bỏ mẹ.
— Người ta đẹp giàu thì kiêu căng là chuyện bình thường thôi, với cô ta cũng không nói gì quá đáng, sao tự dưng mày lại ghét.
— Đã ghét thì không cần lý do, chị phải cẩn thận đó, à lúc nãy cô ta nói thứ hai gặp là sao?
— Nghe đâu thứ hai cô ta vào làm.
Tâm dừng tay ngẩng lên nói:
— Thế thì chị càng phải hết sức cẩn thận, không đùa được đâu.
Tôi thấy bọ dạng khẩn trương của nó thì bật cười:
— Cẩn thận gì chứ?
— Thì cẩn thận coi chừng mất chồng chứ sao, trời ơi bà chị ngốc nghếch của tôi ơi chồng bà chị đẹp như diễn viên hàn quốc lại giàu có phong độ như vậy không cẩn thận là mất như chơi đấy, mấy con tiểu tam bây giờ ghê gớm lắm nhé, đừng nhờn với bọn chúng. Phải giữ cho chặt vào.
— Người ta muốn đi thì giữ cũng không được, gò bó quá đôi khi lại phản tác dụng ấy chứ.
— Chị cứ chủ quan sau đừng tìm em mà khóc nhé, em cảnh báo trước rồi đó.
— Chị biết rồi, mày cứ như bà cụ non suốt ngày dặn dò chị.
— Ai bảo em thương chị chứ, chị mà không lấy chồng có khi mình yêu nhau luôn chị nhể?
— thôi thôi tao xin, tao gái thẳng trăm phần trăm, không chơi bách hợp.
Tâm bĩu môi bỏ quần áo vào túi cẩn thận thì Phong cũng làm xong thủ tục, thế là ba chúng tôi lấy xe ra về. Tôi với Phong đi một xe, Tâm nó đi xe máy của nó, cũng chạy theo tôi về nhà chồng, ở chơi đến hơn sáu giờ nó mới về, vẫn không quên dặn dò:
— Chị, nhớ lời em đó, giữ anh rể chặt vào.
— Rồi chị biết rồi, chạy xe cẩn thận đó, về nhắn tin chị nha.
— Ô kê con dê.
Đêm đó vẫn như thường ngày Phong xuống bếp pha cho tôi ly sữa uống trước khi đi ngủ rồi mới leo lên giường tắt đèn, tôi chần chừ mãi cũng không biết có nên hỏi Phong chuyện của Kiều An không, mà nếu hỏi thì hỏi như nào, chẳng lẽ hỏi sao cô ấy vào công ty, hoặc cô ấy và cậu thân lắm sao, không được, không thể hỏi như vậy, nhưng để trong lòng cứ thấy khó chịu kiểu gì mà không biết vì sao tôi lại khó chịu, đúng là hâm mà.
— Muốn nói gì à?
Phong hỏi, tôi quay sang, dưới ánh đèn ngủ tôi vẫn nhìn rất rõ cậu ấy, nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng tắp cùng gương mặt tựa như tranh.
— Không có.
— Tôi và Kiều An không có gì cả.
— cậu nói với tôi làm gì chứ.
Phong nghiêng người sang nhìn tôi, đôi mắt sâu kia tựa hồ mặt nước yên ả nhưng thâm sâu bí ẩn, lại mang chút ôn hòa làm tôi như bị cuốn vào đấy không dứt ra được :
— Để cô an tâm.
Bốn mắt giao nhau, nhìn nhau không chớp, không biết cứ như vậy bao lâu, đến khi tôi lắp bắp nói:
— Tôi..tôi thì có gì không an tâm chứ..?
— Đôi mắt cô nói lên tất cả.
— Tôi..tôi tệ như vậy sao?
Phong gật đầu, dịch người hôn lên trán tôi rất nhẹ, dù vậy tôi vẫn cảm nhận rất rõ sự mềm mại nơi bờ môi cậu ấy, trong nhất thời tôi như pho tượng không cử động được, thế nhưng trái tim lại nhảy múa không ngừng, tựa như một bài hát xuân sang…
Đêm ấy tôi nằm trong vòng tay Phong chìm vào những giấc mơ tuyệt đẹp.
*******
Tôi phải ở nhà theo dõi thai nên không đi làm, ngày ngày nằm trên giường làm bạn với laptop cũng chán, được cái hôm nào Phong cũng về đúng giờ nên cũng đỡ buồn, có cậu ấy về tuy không nói nhiều với nhau nhưng tôi thấy an tâm, không nghĩ ngợi lung tung.
Hết một tuần, hôm nay Phong đưa tôi đi tái khám lại, nghe bác sĩ nói thai đã ổn định mà chúng tôi vui mừng khôn xiết, tôi đề nghị đi làm nhưng Phong không cho:
— Cô vừa khỏe thì cứ ở nhà thêm ít hôm nữa, khỏe hẳn rồi đi, vội gì? Tôi đầy tiền nuôi cô.
— Ở nhà chán lắm, cả ngày cứ nằm trên giường một mình, cậu cho tôi đi làm đi, tôi làm ít việc là được, đi, cho tôi đi làm đi…
Tôi nài nỉ quá cuối cùng Phong cũng đồng ý nhưng cậu ấy có điều kiện:
— Đi làm thì mọi quyết định là ở tôi, cô không được cãi đấy.
— ok , tuân lệnh giám đốc đẹp trai.
— Điêu..
*******
Hôm tôi đi làm mẹ Phong có ngăn cản nhưng có Phong nói thì bà cũng đồng ý, lúc đến công ty thì tôi mới biết Kiều An vào làm ở vị trí trưởng phòng sáng tạo, bên bộ phận thiết kế, số lần cô ấy vào tham khảo ý kiến Phong, rồi xin chữ ký nhiều đến mức tôi chóng cả mặt, khi ấy có một câu nói xẹt qua suy nghĩ của tôi:
‘“ Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén””
Ôi tôi đang nghĩ cái gì vậy ?
Buổi chiều Kiều An lại sang, cô ấy cầm theo xấp giấy tờ đưa cho Phong:
–Anh, đây là bản thiết kế mới nhất mà chúng ta sẽ dự thi , em xem qua rồi, em thấy rất đẹp, phù hợp với tiêu chí cuộc thi. Anh xem thử đi nếu OK em sẽ đưa cho bộ phận cắt may tiến hành mẫu.
Kiều An nói, người thì khom xuống cạnh Phong, chiếc váy cổ rộng phô bày ra tất cả khiến tôi đỏ mặt, nhưng kiều An không biết vô tình hay cố ý nhưng không mảy may đến mà thao thao bất tuyệt về bộ sưu tập mới, chốc chốc lại thay đổi dáng đứng càng làm hai quả bưởi rung chuyển theo, có khi cọ cọ vào cánh tay của Phong, tôi bên này cũng không tày nào tập trung vào máy tính được, cứ len lén nhìn hai người họ.
–Được rồi, rất tốt, cho may mẫu đi.
–Vâng. Thế em đi ngay luôn, ra sản phẩm em đem lên cho anh nhé.
–Ừ.
Lúc lướt ngang tôi Kiều An cong môi lên cười nhẹ, một nụ cười rất khó hiểu và phức tạp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!