Lấy Chồng Nhỏ Tuổi
Phần 17
Mấy hôm nay công ty bận bịu với cuộc thi Cây Kéo Vàng, đây là cuộc thi danh tiếng nhất trong giới thời trang, các nhãn hàng thi nhau để tìm ra mẫu thiết kế đẹp nhất dẫn đầu xu hướng, nhãn hàng nào chiến thắng không những vinh danh toàn quốc mà còn là bước tiến rất lớn là được trưng bày tại phòng trưng bày của nhà thiết kế Emma, nữ thiết kế thời trang người Pháp lừng danh thế giới, vì vậy ai ai cũng bận rộn, nhất là bên bộ phận thiết kế, hầu như hôm nào cũng tăng ca nhưng đến nay vẫn chưa thiết kế nào bứt phá.
Kiều An đem những mẫu mới nhất vào cho Phong, cậu ấy xem qua thì lại lắc đầu:
— Bình thường quá, không có gì đặc biệt. Đêm nay tôi ở lại tăng ca với mọi người.
— Vâng, thế em ra ngoài trước.
Tan làm Phong cho tài xế đưa tôi về nhà trước, tôi muốn ở lại nhưng cậu ấy không cho, còn cẩn thận đưa tôi ra tận cổng rồi dặn dò tôi nhớ uống sữa rồi ngủ sớm.
Mẹ Phong vốn không thích tôi nên về nhà tôi thấy rất khó thở, trước mặt ông nội thì bà không nói gì nhưng không có ai mà lại gọi tôi vào phòng rồi chất vấn:
— Cô nói thật đi cái thai này là của ai?
— Mẹ, ngoài anh Phong ra con không có qua lại với ai hết cả.
Mẹ Phong nhếch môi, bà nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi cười nhạt:
— Không tự nhiên mà vô tình cô vào Hoàng Kim làm việc, không không tự dưng cô tốt bụng làm bánh xèo cho ông ăn, tất cả cô đã có tính toán từ trước, đừng nghĩ qua mặt được tôi.
— Con biết mẹ không thích con nên những gì con nói mẹ đều không lọt tai nhưng thật lòng con không có dụng ý gì cả, một chút cũng không có.
— Cô nghĩ tôi không biết những chuyện của cô trong quá khứ à, chuyện cô và người yêu cũ ra sao tôi đều nắm trong lòng bàn tay, thằng Phong có thể nhất thời mê muội nhưng muốn qua mặt bà già này, cô còn non lắm.
Tôi hiểu dù có giải thích như nào đều không có tác dụng nên chọn cách im lặng, im lặng không phải là tôi sợ mà một khi người ta đã không tin mình dù có trăm cái miệng cũng không thể biện minh.
— trước ngày cưới còn bịn rịn chia tay khóc lóc sướt mướt kia mà, Nhật Lệ, cô cũng ghê gớm nhỉ, chờ đứa bé này sinh ra đời tôi nhất định xét nghiệm xem có phải con cháu nhà này hay không, hay là quạ nuôi tu hú.
— Con cũng mong nhanh đến ngày đó để chứng minh cho bản thân mình, con hơi mệt, con xin phép về phòng nghỉ ngơi trước.
Nằm trên giường rộng, tôi đưa tay xoa chiếc bụng vừa nhô mà thương cho con mình, chưa ra đời đã bị chính bà nội của mình nghi ngờ này nọ, nhưng cũng thật lòng mong mỏi ngày tháng nhanh trôi để trả lại trong sạch cho mẹ con tôi.
***********************
Vì cuộc thi mà Phong cực bận rộn, hôm nào cũng tăng ca đến muộn mới về nhà, tắm rửa xong đã khuya lơ khuya lắc mới leo lên giường, vừa nằm một chút đã chìm vào giấc ngủ, chắc hẳn là cậu ấy rất mệt nên hôm nay cuối tuần tôi chưng yến mang lên công ty cho Phong, hôm nay bộ phận thiết kế đi làm để kịp tiến độ cuộc thi, tôi vừa đi vào đã thấy Phong đang cùng mọi người thảo luận, Kiều An thì ngồi bên cạnh , khoảng cách hai người họ rất là gần, chỉ cần cử động một chút là chạm vào nhau.
Lúc ấy tự dưng đôi chân đang đi của tôi bỗng nhiên khựng lại, nụ cười cũng nhạt dần.
Một nhân viên thấy tôi thì gọi:
— Chị Lệ, chị mới đến ạ.
Tôi cười cười di chuyển về phía bọn họ:
— Thấy mọi người làm việc mệt nên tôi đem một ít bánh với trái cây vào, mọi người dừng tay ăn chút đi.
–Wao vợ sếp chu đáo quá.
Một người chạy đến đỡ lấy thùng bánh từ tay bảo vệ rồi chia ra cho mọi người, ai cũng tấm tắc khen ngon:
— Ngon quá, chị mua ở đâu vậy?
— Tôi làm đấy, biết mọi người vất vả mà bản thân không giúp được gì nên làm chút bánh cho mọi người, mọi người ăn đi, tôi làm nhiều lắm.
Tôi vừa nói vừa mở hộp yến chưng ra đưa cho Phong:
–Vẫn còn ấm này, cậu uống đi.
Phong bảo:
— Lần sau đừng làm nữa.
— sao vậy?không ngon sao?
–Tôi không muốn em vất vả.
PHong nói xong cả phòng ồ lên trêu chúng tôi, còn tôi như trời trồng, hai chân như chuột rút không cử động được, cậu ấy vừa gọi tôi là em,là em đấy.
Lần đầu tiên Phong gọi tôi như vậy, có chút bỡ ngỡ nhưng thật sự rất vui.
— Ôi tình như cái bình thế này bọn FA như chúng tôi làm sao sống nổi sếp ơi.
— Haizz, cẩu lương đầy phòng rồi..
Tôi đỏ mặt đáp lại bằng giọng điệu ngượng ngùng:
— Vì anh vất vả một chút có đáng gì đâu.
— Ôi ôi chết chúng tôi mất..
Bọn họ cứ trêu mãi Phong mới tằng hắng mấy cái:
— Ăn rồi làm việc đi, tôi trừ lương bây giờ.
Cái vẻ mặt của Phong lúc này thật sự rất đáng yêu, vừa mắng nhân viên xong lại quay sang cười với tôi, nụ cười tươi nhất tôi từng thấy, rạng rỡ tựa như ánh sáng của ngày nắng sau những hôm mưa giông, rất đẹp.
— Ngồi xuống đi.
Phong kéo ghế cho tôi ngồi xuống bên cạnh, tôi thấy nãy giờ Kiều An vẫn chưa ăn nên nói:
— AN ăn thử bánh tôi làm đi, có cả nước ép nữa.
Kiều An tiện tay lấy một cái, thong thả ngắm nhìn rồi bảo:
— Chị Lệ có nhiều thời gian làm bánh này nọ thích quá, như em bận tối mặt chả có thời giờ vào bếp, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến
công việc làm sao để cong ty thắng lợi trong cuộc thi sắp tới, nhiều lúc quên cả ăn uống chị ạ..mà mọi người ăn nhanh lên chúng ta còn làm việc, chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là cuộc thi diễn ra rồi, một phút cũng không thể phung phí.
Nghe Kiều An nói mọi người thu gom bánh trái lại gọn gàng rồi tiếp tục làm việc, Kiều An cũng đạt cái bánh lúc nãy vào hộp chứ không hề ăn, mà có ăn hay không cũng không quan trọng quan trọng tôi nghe những lời nói đó còn có một hàm ý khác, rõ ràng trong câu nói đó cô ấy đang nói tôi rảnh rỗi không giúp gì cho công ty nên mới bày ra làm bánh, còn cô ấy thì làm đến quên ăn quên ngủ, tôi sắp bước sang tuổi ba mươi rồi, những lời này tôi làm sao mà không hiểu. Nhưng thôi, đây là chỗ làm việc tôi cũng không muốn đôi co với cô ấy làm gì, chỉ cười nhẹ một cái nhìn mọi người làm việc, thế nhưng trong lòng lại thêm một phần không thích Kiều An.
Rất nhiều bản vẽ bản phác thảo được mọi người đưa ra bàn luận mổ xẻ, nhìn những thiết kế đó mà tôi lại nhớ đến ước mơ của mình, ngày bé ở quê rất ít nhà có tivi, nhà nào giàu lắm mới có cái tivi đen trắng xem bằng bình ắc quy, tôi nhớ có lần tôi đi mò ốc về ngang nhà chú Tư, nhà chú ấy đang mở tivi, tôi tò mò đứng ngoài cửa nhìn vào thì thấy đang có chương trình thời trang, các cô người mẫu mặc những bộ trang phục đi trên sàn diễn, khi ấy tôi rất thích, mê mẩn những bộ đồ bà ba hay áo dài cách tân mà các cô người mẫu trình diễn, lần ấy do mê quá mà về nhà trễ không kịp nấu cơm thế là bị mẹ Đăng đánh một trận nhừ tử,lần đó bà thua bạc nên đánh tôi tợn lắm, nhớ không lầm thì sau khi bị đòn cả người tôi chỗ nào cũng bầm tím, đêm lại sốt run cầm cập, những kỹ niệm đó đến bây giờ vẫn chưa quên được.
Rồi khi đi học, tôi dành dụm tiền mua được mấy cây bút màu để vẽ, tôi rất thích và hứng thú khi cầm bút, vẽ ra rất nhiều trang phục trong sự ngây ngô của một đứa trẻ, vậy mà cũng vì Đăng, cũng vì cơm áo gạo tiền đổ lên người tôi đã sớm dẹp bỏ ước mơ cũng như đam mê của mình sang một bên thay thế cho những bận rộn thường nhật. Ông bà ta hay nói gái có công chồng chẳng phụ, thế mà người ta vẫn phụ tôi đấy thôi..
Bây giờ nhìn những bản vẽ ở đây tự dưng cũng muốn một lần sống lại những đam mê hoài bão còn đang dang dở.
Phong nói:
— Những mẫu này không phải không đẹp nhưng không có gì đặc biệt, tôi muốn sản phẩm của chúng ta phải có nét độc đáo và đặc trưng riêng, khiến người khác nhìn vào liền thấy thu hút.
Kiều An tiếp lời:
— Cuộc thi không có chủ đề nhất định nên phạm vi khá rộng nên chúng ta phải cố gắng hết sức làm sao để có một sản phẩm đẹp và đột phá cao, tôi nghĩ là chiếc đầm dạ hội là chủ đề ok nhất, thứ nhất là nó có nét sang trọng, thứ hai nó có rất nhiều chất liệu cũng như phụ kiện kết hợp, thứ ba trước giờ công ty chúng ta thiên về quần và áo là chính, nếu bây giờ mà có một chiếc váy thành công thì họ cũng có cái nhìn rất tốt về chúng ta.
Mọi người gật gù cho là đúng:
— chị An nói đúng đấy ạ, đầm dạ hội cơ bản nó đã sang trọng trọng hẳn rồi, chúng ta cũng được điểm cộng ở khoản đó.
Phong lại nói:
— Tôi thấy đầm dạ hội không khả quan lắm, thứ nhất chúng ta không chuyên nên trong lúc làm không tránh khỏi sơ sót, thứ hai tôi chắc rằng những nhãn hàng khác cũng thi nhau làm đầm dạ hội, thứ ba bà Emma là nhà thiết kế chuyên thiết kế dạ hội nên bà ấy sẽ có cái nhìn chuyên môn, chúng ta không thể múa rìu qua mắt thợ..Đầm dạ hội không ổn.
Lại một cuộc bàn bạc diễn ra , hết mẫu này đến mẫu kia nhưng mà vẫn chưa thống nhất được mẫu mã, mà còn một tháng nữa là đến cuộc thi rồi, khuôn mặt lo lắng của cậu ấy hiện rõ mồn một.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi có ý kiến:
— Mọi người nghĩ sao về áo dài việt nam?
— Áo dài?
Tôi gật đầu:
— đúng rồi là áo dài, tôi có tìm hiểu thử thì trước giờ mọi người hay chọn đầm dạ hội như ý kiến của An, nhưng chúng ta lại quên mất quốc phục của chúng ta cũng rất đẹp, tại sao chúng ta không sử dụng đến áo dài nhỉ?
Phong gật gù:;
— Hay đấy, sao tôi không nghĩ ra nhở?
mọi người cũng tán thành ý kiến của tôi rất nhiều, phó phòng cũng nói:
— Tôi thấy ý kiến này hay đấy, áo dài vừa duyên dáng vừa thướt tha nhưng có những mẫu cách tân lên cũng thời trang không kém, quan trọng là mình lại tôn được quốc phục của quốc gia.
Ai ai cũng cho là hợp lý, cả Phong cũng quay sang véo má tôi:
— Tốt lắm mẹ Bơ.
Nói xong có ai đó biết mình đi xa quá nên vội vàng rút tay lại nhưng làm sao được với các thành phần nhây trong phòng, lại một màn trêu ghẹo vang dậy cả căn phòng vốn dĩ nãy giờ đang căng thẳng:
— úi dồi ơi sếp ơi là sếp, sếp định cho bọn này ăn cẩu lương cả ngày à, ăn mãi thế này làm sao chúng tôi ăn cơm đây. mà Bơ là trai hay gái đấy ạ?
Tôi nhìn Phong cười, Bơ là cái tên Phong đặt cho con vì tôi hay uống sinh tố bơ, có mấy hôm liền ngày nào cũng uống một ly thật to nên cậu ấy đặt luôn là em bé Bơ, còn trai hay gái thì chưa biết chính xác, bác sĩ nói khả năng cao là bé gái, nhưng tôi thì không quan trọng giới tính, con nào cũng được, cũng là máu mủ của mình.
— Khả năng là gái.
–Thế ạ. Thế nhất sếp rồi, chuẩn bị có một tiểu công chúa đáng yêu sắp ra đời. Người ta hay nói con gái là người tình kiếp trước của bộ,chị Lệ phải cẩn thận đấy nhé.
Cả phòng phá lên cười vì độ hài hước của cậu nhân viên lẻo mép kia, đến Phong cũng không giấu được nụ cười trên khuôn môi mỏng đỏ.
Tuy nhiên Kiều An lại có ý khác :
–Tôi lại không đồng tình với áo dài, vì áo dài thường sẽ quá đơn giản, dù có thêm phụ kiện hay như nào cũng không quá nổi bật trước hàng trăm mẫu khác, huống hồ là một cuộc thi mang tầm lớn như vậy tôi e sẽ không đủ thu hút.
Phong lắc đầu với ý kiến của Kiều An :
–Vì áo dài chỉ có một kiểu dáng truyền thống nên chúng ta phá cách được sẽ rất tốt. Dù phá cách nhưng vẫn giữ được sự duyên dáng vốn có của nó. Tôi quyết định chủ đề của chúng ta là áo dài. Được rồi hôm nay mọi người cũng đã mệt lắm rồi, chúng ta đi ăn. Tôi mời.
–Yeah…
Chúng tôi kéo nhau ra quán ăn mà một nhân viên giới thiệu là rất ngon, không biết vô tình hay cố tình mà giữa bao nhiêu chỗ ngồi Kiều an lại chọn ngồi bên canh Phong, hay là do tôi để ý quá không nhỉ?
Ở đây chủ yếu là hải sản tươi sống, khi chúng ta đến gọi món nào thì quán mới làm món đó, trong khi chờ đợi mọi người nói chuyện, có người còn chụp ảnh tự sướng, mỗi người một việc. Phong quay sang hỏi tôi:
— Lúc sáng có uống hết sữa không?
Tôi gật đầu, Phong không tin:
— Thật không, chị năm nói đêm qua chỉ uống có một nửa, sao vậy, không ngon à?
Biết không giấu được vị giám đốc khó tính nên Tôi khai thật với cậu ấy:
— Loại đấy ngấy quá.
— Thế đổi sang vị khác, không được bỏ sữa đâu đấy.
— Biết rồi, không bỏ nữa..
Cậu nhân viên hay pha trò của phòng thiết kế lại nhìn tôi và Phong rồi thở dài;
— Haizz, nhiều lúc ông trời bất công nhể, những người đẹp giỏi yêu nhau hết rồi rồi người xấu như em ai yêu đây? lại còn chứng kiến tình cảm mặn nồng như này có mà đau khổ đến chết.Ong trời ơi, hãy cho con một cô vợ, chỉ cần được một nửa như vợ sếp là con mãn nguyện rồi.
— Cậu cứ nói thế tôi ngại thật đấy.
— Em nói thật mà, chị vừa xinh đẹp lại đảm đang khéo léo, giỏi việc nước đảm việc nhà thế thì ai chả ao ước, cái chủ đề mà chúng em suy nghĩ mãi không ra, chị chỉ suy nghĩ một loáng lại ra ngay, thế em mới phục chứ, sếp đúng là thủ khoa trong làng chọn vợ đấy nhé..
Kiều An cũng góp vui:
–cái miệng của cậu Nam ghê thật đấy, mồm mép thế kia mà bảo ế, ai tin.
— ơ em ế thật mà, tán mãi mà chị có đổ đâu.
Kiều An vài giây nhìn sang Phong rồi đáp lời Nam:
— Tôi có người yêu rồi, trong lòng tôi không ai thay thế được anh ấy cả nên cậu bỏ cuộc đi nhé.
Nói xong lại nhìn về phía Phong bằng đôi mắt tràn đầy tình cảm, tôi có ngốc cũng nhận ra điều đó, cho nên thuận miệng nói nửa đùa nửa thật :
–Thế bao giờ cô An cho chúng tôi ăn cưới, nhanh nhanh nhé tôi còn đi được chứ ít tháng nữa là bận rộn với Bơ thối rồi.
Kiều An đáp lại :
–Cũng sắp rồi chị ạ, lúc ấy chị nhớ đến uống rượu mừng với em đó nhé.
Tôi choàng tay mình vào tay Phong vui vẻ trả lời :
–Nhất định rồi, lúc ấy vợ chồng tôi nhất định sẽ đến chúc phúc cho cô, đúng không anh?
Phong cười, hôm nay cậu ấy đặc biệt cười nhiều, mà là những nụ cười tự nhiên nhất :
–Do em làm chủ.
Tôi như chú gấu tìm được mật ong, bao nhiêu ngọt ngào đều dành trọn vào nụ cười và cái siết tay thật chặt của cậu ấy.
Trong lòng như vườn xuân đang nở.
Và có ai đó hình như không vui lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh rất lâu mới đi ra, tôi biết để bảo vệ tình cảm của mình thì không thể ngồi yên chờ đợi ngủ khác đem đến mà phải tự thân vận động, phải ra sức bảo vệ lấy đoạn tình cảm vừa đâm chồi này.
Lúc này thì thức ăn cũng được đem lên, Phong bóc cho tôi mấy con tôm hấp nước dừa, cậu ấy nói hải sản chứa nhiều canxi rất tốt cho phụ nữ mang thai.,giúp em bé tăng chiều cao nữa, cậu Nam nghe được lại trêu chọc :
–Sếp cao chị Lệ cũng cao sinh con thấp kiểu gì mà sếp lo. Như em mới lo này.
Tôi hỏi :
—Cậu lo cái gì, cậu cũng có thấp đâu?
–em không thấp nhưng biết vợ tương lai của em như nào, nên em đành phải ăn nhiều vào để lỡ như sau này vợ em ba mét bẻ đôi thì có em bù qua con em cũng đỡ khổ. Đấy, vì tương lai cả thôi chứ em chẳng thích ăn hải sản tẹo nào đâu.
Chị phó phòng bĩu môi :
–Mày điêu vừa vừa thôi Nam, lần nào đi ăn mày chẳng rủ đi ăn hải sản, lại còn ăn cả vỏ chứ không thích. Điêu dã man. Ai mà lấy mày chả biết khi nào mày nói thật khi nào nói đùa, cứ như sếp, ít nói nhưng nói ra chất lượng.
–em thì so thế nào với sếp. Thôi mọi người không tin em em đành uống rượu giải sầu vậy. Nào nâng ly đi mọi người ơi..
Hôm nay đặc biệt vui nên ai cũng uống, tôi có thai nên chỉ uống nước lọc nhưng chỉ cụng ly cho cô phong trào. Ăn uống một hồi lâu ai cũng no nê với ngà ngà say nên thanh toán ra về, lúc đợi Phong thanh toán thì chúng tôi lại nói chuyện qua lại với nhau, cậu Nam có vẻ say nhất, giọng hơi lè nhè, cậu ấy nói :
–Từ ngày chị Lệ kết hôn thì đẹp ra hẳn luôn, em nhớ ngày đầu tiên chị vào làm em gặp chị ở phòng kế toán chị không xinh như bây giờ.
Tôi bảo :
-Cậu đang khen hay chê tôi vậy?
–Em khen mà, lúc chị còn làm ở phòng kế toán em gặp suốt, tuy không xinh như bây giờ nhưng rất có duyên nhá,nhất là hai má lúm đồng tiền sâu hoắm yêu ơi là yêu, em định tán rồi nhưng không bao lâu chị lên làm cho sếp nên em mất luôn cơ hội.
Nghe Nam nói mà cả bạn đều không nhịn được cười, cậu ấy say thật rồi, tôi định mở miệng nhờ ai đó đưa cậu ấy về chứ không nên lái xe thì Kiều An đã nhanh miệng nói trước tôi:
–Nam say rồi tí nữa gọi taxi cho cậu ấy về. Mà công nhận Nam nói đúng nhé, chị Lệ rất có duyên nên ai nhìn vào cũng dễ có thiện cảm, hôm trước em cũng nghe được có mấy nhân viên nam trong công ty thích chị đó. Thế đã có ai tỏ tình với chị chưa,khai thật đi, bao nhiêu anh mê mẩn chị rồi, chị đã trải qua bao nhiêu mối tình sâu đậm đến khắc cốt ghi tâm rồi, mối tình nào làm chị nhớ nhất?
Ôi tôi xin phép chửi thề trong lòng, cô ta toàn nói và hỏi những câu móc mỉa tôi, những câu mà dễ khiến cho vợ chồng người khác hiểu lầm nhau, người không biết chuyện có khi sẽ đánh giá tôi này nọ nữa.
Tôi giữ vẻ mặt tươi cười đáp lại Kiều An :
— Tôi không nhớ những chuyện trong quá khứ vì hiện tại đã có một người chồng tuyệt vời rồi, những thứ kia tôi đã sớm quên hết, bây giờ trong đầu toàn hình ảnh ba của Bơ thôi.
Kiều An vẫn cười, nhưng trong đôi mắt long lanh kia là ngọn lửa đang hừng hực, tôi thấy sự ghen tức trong đôi đồng tử ấy nên vẫn giữ nụ cười trên môi mình, không thể yếu đuối để người ta mặc sức chà đạp châm biếm.
–Thế thì Chúc mừng chị, cố gắng giữ hạnh phúc này cho CHẶT nhé chị.
–Cảm ơn cô.
———–
Chap sau có 18+ sương sương.😅Hẹn mọi người thứ hai nhé
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!