Lấy Chồng Nhỏ Tuổi
Phần 18
[ Lưu ý đoạn này có 18+, thích hợp cho người 18 tuổi trở lên, ai chưa 18+ thì đọc vẫn được hehe ]
Trên đường về nhà Phong cứ cười tủm tỉm, chốc chốc nhìn sang tôi rồi véo má, có khi đưa tay sang xoa đầu, tôi nhíu mày hỏi:
— Hôm nay làm sao thế này? say rồi đúng không?
— Thích.
— Thích gì? Hấp à?
— THích nhìn em ghen.
Tôi hơi xấu hổ nên cãi:
— Ai ghen , vớ vẩn.
— Chả ghen, toàn móc họng nhau, nhưng tôi thích.
Phong một tay cầm vô lăng, một tay đan vào tay tôi, trong khoang xe nhỏ hẹp này mọi thứ thu nhỏ thành một khoảng trời đầy hoa mộng, làm cho con tim tưởng đâu tàn úa lại hóa xốn xang.
Đến nhà, chúng tôi dìu nhau lên phòng ngủ, thấy Phong hơi say tôi vào mở nước ấm ra sẵn,lấy quần áo và nhà tắm rồi bảo:
— cậu vào tắm đi tôi mở nước rồi, tắm nhanh kẻo ốm. Tôi đi pha cốc trà gừng cho cậu.
Tôi đi xuống nhà bếp đun chút nước sôi thì mẹ Phong từ trên lầu đi xuống hỏi hỏi:
— Cô làm gì đấy?
— dạ con đun nước pha trà cho anh Phong, mẹ chưa ngủ ạ?
— Anh chị đi ăn uống vui vẻ mãi không biết đường về tôi nào dám ngủ. Cô đừng tưởng tôi cưới cô về đây là cô đã làm chủ cái nhà này, đừng tưởng một bước lên trời, nói cô biết vịt mãi không bao giờ hóa thiên nga được, đừng có ở đó mà lên giọng ngạo mạn với người khác.
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ Phong mà không biết mình đã phạm phải tội gì.
— Cô đừng trưng gương mặt vô tội đó nhìn tôi, tôi cảnh cáo cô còn xúc phạm con bé An một lần nữa thì đừng có trách tôi không cảnh báo cô trước.
Mẹ chồng tôi hừ lạnh rồi bỏ lên phòng, tôi cũng hiểu ra là Kiều An đã nói gì cho nên mẹ Phong mới mắng tôi như vậy, tiên sư cô ta bên ngoài thì luôn tỏ ra hiền lành thánh thiện nhưng bên trong thì kích đểu cho mẹ Phong ghét tôi, thế nào lúc không có tôi ở công ty cũng tìm đủ mọi cách để tiếp cận Phong, đúng là không phải người đơn giản.
Nước sôi tôi đem trà lên phòng Phong cũng đã tắm xong đang nằm trên giường, tôi biết thời gian này cậu ấy đã vất vả, áp lực nhiều lắm rồi nên không muốn để cậu ấy phiền lòng chuyện tôi và mẹ nên cười nhẹ:
— uống chút trà gừng đi rồi ngủ.
— Lâu vậy?
— Tôi đun nước, bếp hết nước sôi, cậu uống rồi ngủ trước đi tôi đi tắm.
Bước vào nhà tắm, tôi treo quần áo lên thì nhìn thấy trên bồn bàn chải đánh răng đã được quét kem cẩn thận, nước cũng mở sẵn và có mùi tinh dầu thơm thoang thoảng lên cánh mũi, tôi không biết đó là tinh dầu gì nhưng hương thơm dịu nhẹ, tắm xong người cũng sảng khoái rất nhiều.
Cứ ngỡ Phong đã ngủ rồi nhưng cậu ấy vẫn còn thức, trên tay cầm cái gì đó nho nhỏ, gọi tôi:
— nhanh lại đây.
— Làm gì vậy?
Hỏi vậy nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn đi đến bên giường, Phong đưa tuýp màu trắng đó lên cho tôi xem:
— Đây là kem chống rạn da, để tôi thoa cho em.
Tôi lại bất ngờ nhìn Phong không chớp mắt, mãi mới ấp úng nói:
— Tôi chưa bị rạn mà?
— Thế đợi bị mới dùng à? Bây giờ dùng trước nó sẽ không bị hoặc ít nhất có bị cũng ít hơn,nằm xuống đi.
— Để.. để tôi tự làm, cậu ngủ trước đi.
dù tình cảm tôi và Phong có chút tiến triển nhưng ngoài lần ở khách sạn chúng tôi vẫn chưa thân mật lần nào cả, đến môi còn chưa chạm cho nên tôi xấu hổ đưa tay giữ chặt váy, ngượng ngùng cúi mặt xuống hai bầu má như hai quả cà chua chín mọng.
Trong giây phút đó bàn tay Phong nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên để hai khuôn mặt đối diện với nhau, để hai ánh mắt lạc vào lửa tình đang cháy.
Khoảng cách tôi và cậu ấy bây giờ rất gần chỉ cách nhau chưa đầy gang tay, gần đến mức hơi thở của Phong phà vào mặt tôi nóng hừng hực, tựa hồ ngọn đuốc đang bừng cháy, nóng và dữ dội.
Và tôi trong khoảnh khắc đó Phong cúi xuống chạm vào vành môi tôi thật nhẹ, từ từ..từ từ ngậm lấy từng chút một cho đến khi hai bờ môi hòa làm một, và cánh tay giữ váy của tôi từ bao giờ đã choàng lên ôm lấy cổ Phong, cả hai trao cho nhau nụ hôn dưới ánh đèn sáng hoắc, giống như cách mà chúng tôi đến với nhau một cách đơn thuần không toan tính vụ lợi.
Nụ hôn triền miên mãi không dứt, Phong đặt tôi xuống giường dịch chuyển khuôn môi lên mang tai, dùng chiếc lưỡi của mình đi một đường dài làm cả người tôi bắt đầu co rút, không dừng lại ở đó, miệng của Phong đi sâu xuống cổ, tiếp tục khai phá vùng đất mới, bàn tay nhanh nhảu cởi chiếc váy ngủ của tôi ra ném một bên để lộ bầu ngực to đầy dưới ánh sáng chói lóa, tôi ngượng ngùng lấy tay che người bảo Phong tắt đèn vì ở giữa bụng tôi có một vết sẹo do lúc nhỏ tôi bị bỏng nhưng cậu ấy lại nói:
— Đừng ngại, tôi thương em, thương tất cả về em..
tay Phong nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo đó, không ngần ngại cúi xuống hôn lên đó một nụ hôn, và rồi hai thân thể trần như nhộng cùng nhau trải qua những giây phút ân ân ái ái, hai cơ thể cùng trao những tinh hoa của ái tình, cùng nhau dây dưa trên chiếc giường mềm mại, những cú nhấp nhô ra vào của Phong làm tôi đê mê nhắm nghiền đôi mắt, những dây thần kinh gần như hoạt động công suất, tê tê dại dại, nơi cửa miệng của tôi không thể nào kìm chế lại những tiếng rên the thé, hòa cùng âm thanh hai cơ thể va vào nhau, thời khắc đấy tựa như mùa xuân có ngàn chim ca hát.
Và mùa xuân luôn ;là thời điểm đẹp và vui vẻ nhất…!
Nhưng tiếc là một năm chỉ có một mùa xuân mà còn có mùa thu với những chiếc lá héo úa rơi rụng, và có mùa đông mang theo những lạnh lẽo đau lòng.
Đêm hôm ấy tôi và Phong quấn lấy nhau rất lâu, cũng không biết là qua bao nhiêu phút, chỉ nhớ khi thân dưới tôi tiếp nhận một dòng nước âm ấm chảy vào cũng là lúc bên tai tôi có tiếng nói của Phong:
— Yêu em..
*************
Tôi vẫn cùng Phong đi làm như bình thường, nhưng khoang xe đã không còn im lặng mà thay thế bằng những câu chuyện hay những lời quan tâm lẫn nhau, tôi cũng không về nhà một mình mà ở lại tăng ca với mọi người, lúc đầu Phong không đồng ý cho tôi ở lại vì sợ tôi vất vả nhưng tôi nài nỉ xin xỏ không được thì chuyển sang giận dỗi không ăn, thế là có người véo vào bầu má tròn trịa của tôi mắng yêu:
— Tôi chiều em quá nên em hư đúng không?
— hehe bắt kịp trend quá ha, nhưng thích hư đấy, chịu không chịu cũng phải chịu.
Vị giám đốc nào đó lắc đầu, khuôn mặt rầu rĩ:
— Một công chúa đã thế này, hai công chúa không biết sẽ sao đây, haizz, tôi khổ quá mà.
— Cứ khổ đi vì cuộc đời cho phép.
Phong đưa tay luồn vào eo kéo tôi ngồi vào lòng cậu ấy, tôi hốt hoảng bảo:
–cậu làm gì vậy, đây là công ty đấy, mọi người thấy bây giờ.
— Thấy thì mặc kệ họ, vợ anh anh ôm, sợ gì ai, mà anh đã bảo em đổi xưng hô, gọi anh đi.
— Ngại lắm..
— Ngại gì, gọi đi..nhanh lên nào?
— thôi tôi chưa quen., gọi anh thấy nó ngượng miệng sao á.
Có người không yên, đưa bàn tay của mình xoa nắn bầu ngực của tôi, cật lực trêu đùa, còn kề sát tai thì thầm:
— không quen cũng phải quen, gọi từ từ sẽ quen..
Phong nói nhưng đôi tay vẫn tiếp tục hoạt động trêu đùa đồi núi trong lớp áo sơ mi màu trắng, tôi thì lo sợ có ai đó vào bất thình lình nên gạt tay Phong ra nhưng người nào đó thật là cố chấp cứ đùa giỡn không chịu buông tha.
— để yên nào, bây giờ đang giờ giải lao không ai vào đâu.
Haizz, tôi lại bị ai đó dụ dỗ trong phòng làm việc, nhưng không biết có phải là do có thai nên tôi thay đổi hay không mà khi quan hệ với Phong tôi đều thấy hưng phấn, thân dưới không còn khô cằn như ngày xưa quan hệ với Đăng, những ngày đó tôi rất sợ quan hệ, luôn tìm cách né tránh chuyện đó với Đăng vì những lần như vậy tôi không hề có cảm giác ngược lại rất đau như ai xé da lóc thịt, bây giờ với Phong hoàn toàn khác, tôi cũng không hiểu vì sao lại khác biệt như vậy.
Sau màn ân ái Phong mặc quần áo vào cho tôi, cài từng cúc áo rồi dặn dò:
— Em ở lại nhưng không cần phải làm gì nhiều, sức khỏe vẫn là quan trọng. Đã bảo về nhà nghỉ ngơi mà không nghe.
— Về nhà không có cậu…à không có anh chán lắm, với em cũng thích vẽ mà, em ở lại học hỏi mọi người.
Phong đưa tay vuốt những sợi tóc của tôi bay trước mặt rồi hỏi:
— Em thích vẽ sao?
Tôi gật đầu:
— Rất thích, ngày bé em còn mơ mình có một cửa hàng bán quần áo do chính mình thiết kế nhưng nó xa vời quá…
— Đợi em sinh Bơ anh sẽ hoàn thành ước mơ của em.. hãy tin anh..
Vì ba chữ hãy tin anh mà tôi đã trao cho Phong rất nhiều hy vọng,nhưng vốn dĩ tình cảm con người là thứ khó lường trước được, chuyện hôm nay khác hẳn với ngày mai…
Vật đổi sao dời thì thử hỏi lòng người làm sao vẹn nguyên mãi mãi..
*********
Tôi được ở lại nên chọn một chỗ ngồi rồi tùy hứng vẽ những chiếc áo dài theo cảm hứng, không ngờ chị phó phòng thiết kế thấy bản vẽ của tôi thì tròn mắt :
–Đây là em vẽ sao?
–Vâng em vẽ, chị đừng cười, em vẽ vì đam mê.
Chị phó phòng nghe tôi nói xong vội vã cầm bản vẽ đem đến cho Phong xem :
–Giám đốc cậu xem đi, xem những bản vẽ của cô Lệ đi ạ.
Phong nhận lấy rồi giương ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi:
— Là em vẽ.
Tôi không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu:
— Dạ, là em vẽ, sao vậy ạ, sao mọi người nhìn em lạ vậy? có gì không ổn sao? Em chỉ tùy tiện vẽ thôi mà.
– Tùy tiện mà đã đẹp như vậy rồi, cố gắng thì nhất định sẽ có những tác phẩm kiệt xuất. Giám đốc tôi thấy cô Lệ rất có năng khiếu, những mẫu vẽ này rất có hồn, chỉnh sửa một chút bảo đảm sẽ rất có cơ hội.
Phong tán thành:
— Đúng vậy, vừa nhìn vào đã thấy được cái hồn của tác phẩm, rất đẹp, em sang đây chúng ta chỉnh sửa lại một chút.
Khỏi phải nói tôi sung sướng như thế nào khi tác phẩm của mình được khen ngợi, lại chính miệng vị giám đốc khó khăn kia ưng ý nên vui hơn cả được quà, ngồi xuống bên cạnh hoàn thiện chiếc áo dài của mình, cùng Phong xem xét lại những điểm được và chưa được.
— Nét vẽ em rất đẹp, vừa uyển chuyển nhưng cũng có khí chất riêng, rất giống tính cách của em.
Tôi ngẩng mặt lên hỏi:
— Giống em, vậy theo anh em là người như thế nào?
— Có lúc rất dịu dàng ngoan ngoãn nhưng cũng rất cương trực, mạnh mẽ như xương rồng.
— Xương rồng có gai đấy, anh có sợ không?
Có người ghé vào tai tôi:
— Không, anh thích xương rồng thích cả làm chồng em.
Không phải lần đầu tôi được nghe một câu nói ngôn tình nhưng là lần đầu tôi xúc động đến rơi nước mắt, Phong hốt hoảng:
— Em sao vậy? sao lại khóc, anh nói sai gì à?
Tôi lắc đầu:
— Không, anh làm em xúc động đấy.
Phong đưa ngón tay lau đi nước mắt cho tôi, hành động cực nhẹ nhàng như sợ tôi đau:
— Hâm quá. Nín đi, em khóc con sẽ cười em đấy. Anh thương…
{[ thích đoạn này quá, ngọt ghê, tiếc là em chưa được ai tỏ tình như chị nữ chính hehe]]
Sau mấy hôm cật lực làm việc cuối cùng Phong chọn tác phẩm của tôi làm mẫu để dự thi, cả phòng thiết kế cũng tán thành và bắt tay vào may hoàn thiện, chúng tôi chọn màu chủ đạo là màu vàng và điểm nhấn chính là hoa sen được thêu nổi trên thân áo, vì mỗi nhãn hàng chỉ được dự thi một tác phẩm nên tất cả các khâu đều chuẩn bị thật chu đáo, ngày nào tôi với Phong cũng đi khảo sát, kiểm tra từng chi tiết nhỏ nhất để tránh sơ sót không đáng có.
Và rồi sau bao ngày vất vả chiếc áo dài cũng được hoàn tất, chiếc áo màu vàng lấp lánh, cùng đóa hoa sen đỏ rực rỡ, nhìn tác phẩm của mình được cắt may lại còn đem đi dự thi cảm xúc tôi như vỡ òa, nước mắt lại trực chờ nơi khóe mắt, nhưng là nước mắt của hạnh phúc..
Tôi vòng tay ôm lấy Phong, nép mặt vào thân người cao lớn ấy chẳng biết nói gì ngoài câu “ Cảm ơn”.
*******
Quay đi quẩn lại đã đến ngày dự thi, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi cả, hôm ấy tôi với Phong, Kiều An, phó phòng thiết kế cùng chú Lâm đem tác phẩm đến nơi tổ chức để tham gia từ sáng sớm.
Cuộc thi này quy mô vô cùng lớn, quy tụ rất nhiều hãng thời trang lớn nhỏ, nhưng nghe Phong nói hai năm nay công ty Thiên Thanh luôn đoạt giải nhất, công ty đó tôi biết, rất có tiếng tăm trong giới thời trang, còn cao hơn Hoàng Kim một bậc.
Phần thi bắt đầu, từng mẫu thiết kế được đưa lên để ban tổ chức xem xét và chấm điểm, đúng như Phong đã nói đa phần mẫu dự thi đều là váy dạ hội, những trang phục cao cấp lần lượt được lên sàn, mẫu nào cũng sang trọng quý phái. Đến lượt Thiên Thanh, tôi khá bất ngờ khi bên đấy cũng là một chiếc áo dài màu vàng đồng, thân áo lấp lánh với rất nhiều kim tuyến nổi bật, vừa lên sân khấu thì mọi người đã trầm trồ, máy ảnh chụp lấy chụp để, tôi thấy ban giám khảo cũng rất hài lòng, khen rất nhiều.
tác phẩm của tôi là tác phẩm cuối cùng, một chiếc áo dài màu vàng, điểm nhấn lớn nhất là màu đỏ của hoa sen, từ nãy đến giờ ban giám khảo chỉ xem rồi chấm điểm riêng nhưng không hiểu sao đến tác phẩm tôi thì lại nói gì đó bằng tiếng Pháp, Mc phiên dịch lại là bà Emma muốn người thiết kế áo dài này lên sân khấu nói chuyện, tôi vừa run vừa hồi hộp, Phong nắm tay rồi nói:
— Tự tin lên, em làm được.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi đi lên sân khấu, run, rất là run nhưng vẫn cười thật tươi chào ban giám khảo. Bà Emma hỏi tôi có biết nói tiếng anh không, thật may là tôi có thể giao tiếp cơ bản được.
[Lúc này hội thoại tiếng anh nhưng em ghi tiếng việt nha]
— Xin chào, cô hãy giới thiệu về áo dài này.
— Vâng, đây là chiếc áo dài truyền thống của người việt nam chúng tôi, đã gắn liền nhiều năm nay và là một nét văn hóa không thể thiếu trong các ngày lễ tết quan trọng, với chất liệu lụa mềm mại tôn lên nét đẹp của người phụ nữ, được cách tân bằng tay lỡ, phần ống tay có thêu những con bướm nhỏ, bướm là động vật xinh đẹp có ý nghĩa đem lại may mắn cho chúng ta.
— Sao cô lại chọn màu vàng mà không phải màu khác như trắng?
— Vâng màu vàng đi với hoa đỏ có ý nghĩa người việt Nam máu đỏ da vàng, và cũng nhắc nhở mọi người luôn nhớ về những anh hùng đã đổ máu lẫn nước mắt mới có được hòa bình ngày hôm nay.
— Ok, tôi chỉ muốn hỏi cô một câu nữa, cô có nghĩ tác phẩm của mình là đẹp nhất hôm nay không?
Tôi nhìn về phía Phong đang ngồi ở dưới , cầm mic lên trả lời:
— Tôi không dám nói nó là tác phẩm đẹp nhất hôm nay nhưng đối với riêng tôi không những đẹp mà còn có ý nghĩa rất lớn, đây là tác phẩm đầu tiên mà tôi và chồng mình cùng nhau thực hiện, cùng nhau chọn lựa từ chất liệu đến họa tiết nhỏ nhất chúng tôi đều đồng hành cùng nhau, ở phần tay áo có thêu hai chữ P và L, đó là hai chữ cái bắt đầu tên của chúng tôi, mong rằng sau này chúng tôi đồng hành cùng nhau ở nhiều tác phẩm khác nữa.
Mọi người vỗ tay rần rần, giám khảo Emma gật đầu:
— ok , chúc vợ chồng cô hạnh phúc nhé, cảm ơn cô.
Trở về chỗ ngồi của mình bàn tay ai đó nắm lấy tay tôi mãi không buông, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy tôi biết Phong cũng đang hạnh phúc, tôi chỉ mong đoạn tình cảm này mãi mãi tươi đẹp như truyện cổ tích, chỉ mong dù phong ba bão táp vẫn nắm chặt tay nhau đối đầu với sóng gió của cuộc đời.
Ba hôm sau là ngày công bố kết quả ai là người chiến thắng cuộc thi cây kéo vàng, ai ai cũng hồi hộp duy chỉ có Phong là điềm tĩnh làm việc không thấy đá động gì đến cuộc thi cả, tôi hỏi:
— Anh không quan tâm đến kết quả à?
Phong cười:
— Anh có kết quả rồi.
— ơ, sao anh có, kết quả như thế nào nói em biết với.
Tôi tò mò đi đến bên cạnh bàn làm việc của Phong, hồi hộp chờ đợi câu trả lời, thế nhưng người nào đó nhàn nhạt nói:
— thắng rồi.
— Có thật không, ai nói với với anh, sao bảo là 12h hôm nay mới công bố kết quả, bây giờ mới hơn 11h… Phong nói em nghe đi..
Phong gấp máy tính lại, vòng tay ôm lấy eo đặt tôi ngồi lên đùi anh, tiếp xúc bao lâu nay tôi biết Phong rất thích để tôi ngồi như vậy, Phong nói ngồi hay đứng anh đều muốn ở đằng sau tôi, để bảo vệ và che chở.
— Anh không nói cuộc thi.
— vậy anh nói thắng là thắng cái gì?
— Thắng trái tim, anh cứ nghĩ mình sẽ không yêu ai được nữa nhưng mọi thứ đã thay đổi từ khi gặp em.
tôi xoay người lại ôm lấy cổ Phong, nói thật lòng mình :
— em cũng vậy.
Đúng lúc này chú Lâm hớt hơ hớt hải từ ngoài chạy vào quên cả gõ cửa, chú ấy quýnh quáng nói
— Thắng rồi, chúng ta thắng rồi giám đốc ơi. Chúng ta đoạt giải nhất rồi..
Không từ ngữ nào diễn tả được cảm xúc tôi lúc này , trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sung sướng cực độ, mọi người ùn ùn kéo sang reo mừng nhảy nhót, đây là một chuyện vui chưa từng có nên gần như ai cũng mừng rỡ thay cho công ty, nhưng trong khi ai cũng mừng mừng rỡ rỡ tôi lại để ý thấy Kiều An nhếch môi cười khó hiểu,, tay cầm điện thoại bấm gì đó rồi lặng lẽ đi ra ngoài, mắt phải tôi đồng thời giật mạnh liên tục, trong lòng chợt nóng như lửa đốt, không cẩn thận làm ngã ly nước trên bàn vỡ nát….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!