legendary love sad [truyền thuyết tình yêu buồn] - p11- phần cuối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


legendary love sad [truyền thuyết tình yêu buồn]


p11- phần cuối


Ngày đó, Lục Hoàng đứng trên cao, tay cầm chắc lá cờ nước Lục, xứ sở rừng xanh, hô to:
– Nước láng giềng muốn xâm chiếm, vì công chúa không đồng ý, chuyện ở đây là do sứ thần đã nói những lời xúc phạm tới danh dự của công chúa, cũng như đụng tới cả vương quốc ta. Nước bên cho rằng chúng ta là nước nhỏ, phải hoàn toàn làm theo lời họ. Theo các bimh lính, nên cầu hòa hay tấn công?

– Sát! Sát! Sát!

Năm đó, hai nước xảy ra chiến tranh, trận chiến kéo dài suốt hai tháng, mà vẫn không phân thắng bại.

Cho tới tháng thứ ba, ngày thứ hai mươi, hôm đó, quân của đã sắp cạn lương thực, quân của Vĩnh Khiêm đã không còn kiên nhẫn.

Hôm ấy, là ngày quyết định, một sống hai chết, không có ba hay bốn gì cả.
Vĩnh Khiêm tính toán, cho một binh lính giỏi bắn cung tên canh núp sẵn, bắn lén Lục Hoàng.
Trận chiến ấy, Lục Hoàng đánh kiếm với Vĩnh Khiêm, sau gần hai giờ đông hồ, họ đánh trên ngựa lẫn xuống đánh trực tiếp, chàng dùng kiếm, đâm thẳng vào trái tim Vĩnh Khiêm ngay lúc ngài ấy sơ suất. Lúc Vĩnh Khiêm trố mắt nhìn chàng, mũi tên của lính đánh lén cũng đã trúng vào vai chàng, Vĩnh Khiêm cười gằng:
– Ta sẽ đem ngươi theo! Ha ha h… hộc!

Nhà vua trẻ hộc một ngụm máu, rồi chết.

Binh lính bị phân tâm, lính của giặc bị giết hơn nửa số lượng, số còn lại được thả về, chạy loạn cả ,chồng chéo, giẫm đạp lên nhau mà chết.

Binh lính vui mừng ôm Lục Hoàng hoan hô, chàng cố cười, nhưng mũi tên suốt dọc đường đi chàng không cho ai rút ra.

Vào cung, mọi quân thần đứng hai bên chào đón chàng về, chàng dáng đi cố đứng vững ,sau, Bạch Kiều chạy ra, ôm chầm lấy chàng vui vẻ, cả hai ôm nhau rất lâu, rất chặt, rất nồng nàng, khi nàng rời ra, ngước nhìn chàng khẽ nói:
– Ta hạnh phúc khi chàng về!

Lục Hoàng cười, vuốt tóc nàng nói:
– Bạch Kiều! Công chúa của ta, ta yêu nàng!

Rồi Lục Hoàng gục trên vai nàng, nàng gọi, chàng không trả lời, từ từ cơ thể trượt dần xuống, “bịch! ! !” Một tiếng, chàng nằm trên nền đất lạnh của cung điện, nhà vua nghe nàng gọi lớn, cùng các quan thần đang nói cười vui vẻ quay lại nhìn, chàng… đã ra đi rồi.
Hôm ấy, công chúa gọi tướng quân nhiều lắm, nhưng chàng không như trước đây nữa, chàng không còn trả lời khi nàng gọi nữa, chàng im lặng mãi mãi, nàng biết rõ, nhưng vẫn gọi:
-Lục Hoàng! Lục Hoàng! Chàng tỉnh lại nghe ta nói! Hu hu hu, Lục Hoàng! Ta yêu chàng!

Cũng hôm đó, công chúa có gọi khàn cổ, có ngất đi, chàng cũng không ngồi dậy, chạy đến ôm nàng dỗ dành khi nàng khóc nữa.
Mọi người gương mặt vừa vui khi thắng trận thì lại phản phất màu sắc cái chết và đau thương.

Sau ngày đó, nhà vua cho tổ chức tan lễ. Cả vương quốc treo cờ trắng, mang không khí đau thương.

Công chúa Bạch Kiều sau cái chết của Lục Hoàng, nàng nhốt mình trong phòng, ăn uống cực kỳ ít, vì nàng phải hiện diện để mọi người thân không đau khổ. Trong cung điện của vương quốc Lục, hằng ngày, luôn nghe tiếng cười hi hi và nói chuyện của Bạch Kiều:
– Hi hi, chàng nói sao? Muốn ăn bánh sao? Vậy phải nói xem ai đẹp nhất vương quốc Lục, ta mới làm cho chàng ăn!

– Chàng luôn nói thật, chúng ta có con đi!

– Chàng sao lại không chịu? Thôi, vậy chúng ta cứ như thế này mãi cũng tốt!

– Lục Hoàng à! Chàng là tình đầu của ta!

Nhưng không ai nghe được tiếng của người đối thoại còn lại, có lẽ, chỉ nàng nghe được.
Ban đêm, lại nghe được bài thơ và bài hát nàng ngân vang lên, rất hay, cũng rất… thê lương!

Thời gian trôi như nước sông
Muôn vật sinh diệt giữa thế gian mênh mông
Cớ sao lòng không tịnh?
Để thoát kiếp sinh tử, thoát ác mộng?

– Đó là bài thơ chàng đọc, chàng nhớ ta đã đáp lại như thế nào không? Hi hi, đúng rồi! Đọc là…

Một kiếp nhân sinh tuy nhanh nhưng chậm
Dành cả tâm tình trao trọn trái tim
Lòng không tịnh nhưng vẫn lại tịnh
Cảm thấy bình yên ở bên người!
Vì duyên dễ đến lại khó quên
Nên sinh nên diệt nên gặp lại
Nên sau ác mộng là giấc mộng
Nên mãi không dừng, mãi vẫn yêu!

Nàng công chúa xinh đẹp, ngây thơ ngày đó, giờ chỉ là một nàng bình thường, da dẻ sần sùi, và như hóa điên vậy.

Nàng, đã từng có ý định tự vẫn, để theo Lục Hoàng, vì nàng nghĩ chàng sẽ xuống địa ngục. Nhưng lần treo cổ đó, cao tăng đến, lôi nàng xuống, nói rõ, kể cho nàng biết sự thật. Nên nàng bình tâm, nhưng không thoát khỏi bóng tối.

Ít năm sau, nước láng giềng trước đây Vĩnh Khiêm cai trị, nhà vua mới lấy cớ báo thù năm xưa lục đục cho người xâm chiếm.
Vị vua nước láng giềng khác, là người đã nhìn thấy nàng trong màn mưa năm ấy, gửi bức thư cầu hôn, nàng dù không đồng ý, thì ngài ấy vẫn sẽ trợ binh.
Vì nước nàng mang ơn, sau ba tháng nhà vua theo đuổi, nàng đồng ý làm hoàng hậu.

Trên trời cao, Lục Hoàng, cáo chín đuôi nhìn xuống trần gian, suốt bao năm qua, thấy nàng đau khổ tự hành hạ mình, chàng tim như bị hành hạ vậy, mỗi ngày lại như bị xé ra, đến khi không xé được nữa, lại đến mắt, nước mắt chàng luôn rơi lệ. Khi nhìn xuống những năm sau này, thấy nàng bình tâm, cưới chồng, sinh con, chàng tuy tự an ủi mình rằng đó là tốt nhất cho nàng, nhưng sao… tâm trí này không muốn, không muốn người đàn ông khác bên cạnh nàng, trái tim kia… à, nó bị xé ra nhiều mảnh rồi đó, nhưng mỗi ngày chàng đều ghép những mảnh tim lại, để ngắm nhìn hình ảnh người con gái duy nhất làm chàng động tâm. Đuôi chàng, có bảy sắc, nhưng màu đen lại chiếm phần không nhỏ.

chúng ta từng yêu nhau

nhưng không cùng thời điểm

Lời nàng:

tại sau khi ta dõi theo chàng
Chàng lại lờ đi không để ý ?

đến khi ta xoay lưng bỏ cuộc,
Chàng mới nhận ra ?

Lời chàng:

Thực ra ta từng không nhìn nàng vì không thích vẻ ngoài của nàng

Sau đó, vì ta sợ, sợ ta động tâm, sẽ…

Chúng ta cũng từng có những giây phút ngọt ngào

Rồi cũng có những lúc tưởng chừng lạc mất nhau

Rồi chúng ta dần trở về bên nhau

Nhưng không lâu sau…
cuộc đời thật trớ trêu

Vĩnh biệt chàng! Người ta thương nhất kiếp này!

Vĩnh biệt nàng! Người duy nhất suốt hàng trăm năm qua khiến ta động tâm!

* trên đời này, không phải lúc nào những người yêu nhau cũng sẽ được ở bên nhau, nhưng biết sao được? Khi yêu là lúc chúng ta phải thừa nhận mình ngu ngốc rồi, khi yêu, chúng ta cứ ngốc nghếch tin tưởng mình và người ta sẽ đi đến suốt đời cùng nhau, nên khi mất đi họ, mình đau đớn đến vật vã, có khi còn hành hạ mình, vì trái tim quá đau đớn, phải dùng nỗi đau thể xác để làm tê liệt cái đau tinh thần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN