Lên Nhầm Xe Hoa - Phần 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
845


Lên Nhầm Xe Hoa


Phần 26


Khoảnh khắc người mình thương,người mình mong đợi lại chẳng nhận ra ,cảm giác nó đau,đau thấu tâm gan…
Ông Tâm đi ra nói bên tai Thu
-Thằng bé có lẽ bị ảnh hưởng do chấn động não…
-Anh ấy có nhớ mọi người không?
-Nhớ tất cả trừ sự xuất hiện của con…
Ông Tâm nói giọng buồn bã,Thu nhìn vào ánh mắt Minh cô đột nhiên bật khóc rồi lắc đầu…
-Tại sao anh lại chỉ quên mỗi em,tại sao vậy?
Thu quay đi ,mợ cả và mợ hai chạy theo ra phía sau…Minh ánh mắt rất lạnh lùng,ông Tâm nhìn Minh…
-Tại sao con lại k nhớ ra vợ mình vậy,con bé đã hết lòng vì con vậy mà con lại chỉ quên mỗi nó…
-Con về phòng đây,chuyện của Tam điện con sẽ giải quyết và chuyện con bị mưu sát con cũng sẽ tự giải quyết
-Con…
Minh lạnh lùng đi thẳng đi…ông Tâm nhìn người vợ đang ngồi sau tấm rèm “ Giờ bà vui rồi chứ,nó lại trở thành một đứa con ngoan của bà rồi đấy,ánh mắt vô cảm của nó lại xuất hiện”
-Như vậy cũng tốt,nó nên quên đi cô gái đó để tập trung cho sự nghiệp,sự xuất hiện của cô ta chính là rào cản lớn nhất ,cô ta làm nó thay đổi làm nó đắm chìm trong đàn bà…tôi trong ván cờ này nhất định sẽ thắng ông…
-khốn nạn,một người mẹ như bà nên chết đi…
Mẹ Minh nắm chặt tay quay đi…
Mợ cả tóm lấy tay Thu
-Mợ ba đừng chạy nữa,bình tĩnh lại nào
-Anh ấy không nhớ em,em phải làm sao đây
-Phải làm cho cậu ấy nhớ ra chứ,em phải hiểu là thứ gì khiến trái tim cậu ba tổn thương nhất thì là thứ mà cậu ấy muốn quên đi…ngày em bị thương có lẽ giây phút đó khiến cậu ấy sốc nhất,thế nên bây giờ hãy dần dần tìm lại,tìm lại tình yêu của hai người…chờ cả năm vô vọng em còn làm được k lẽ đi tìm tình yêu lại k thể…
-Em sợ em k làm được
Tiểu Liên xua tay “ Chị tin em làm được vì trong lòng cậu ba có em”…
Hứa Hiểu Minh bước vào căn phòng cháy rụi trong tam điện,bức ảnh cưới treo trên tường may mắn vẫn còn giữ lại qua lớp kính bị nứt…anh ta nhìn nụ cười của Thu rồi thở dài…Cao Lãnh bước vào
-Cậu ba ,tạm thời tam điện sẽ phải tu sửa nên chúng tôi đã chuyển đồ của cậu và mợ ba sang bên phòng khách…
-Cao Lãnh,cô gái đó là vợ tôi thật sao?
-Vâng,mợ ba đó,người mà cậu sống chết yêu và bảo vệ ,giờ cậu k nhớ ra mợ ấy có lẽ mợ ba rất sốc và buồn…trong những tháng ngày cậu nằm thực vật cô ấy luôn ở bên chăm sóc cho cậu …
-Sống chết yêu và bảo vệ…
Minh nhìn ảnh cưới rồi giọng trùng xuống …
Vương Khải nhận được tin Hứa Hiểu Minh đã tỉnh,anh ta bật dậy …
-Không ổn rồi,nó nhất định sẽ báo thù…
-Một năm qua chưa ai điều tra ra nên cậu không cần lo
-Mày k biết tính nó rồi nó là thằng nợ máu trả bằng máu của cả họ đấy…có chắc những thằng sát thủ hôm đó đều đã chết không?
-Dạ tôi đã dẹp sạch nên cứ yên tâm ạ…
-Mẹ kiếp thằng chó đó cao số thật,thực vật rồi mà còn tỉnh…
Bạch Kì cũng ngay lập tức nhận được tin Hứa Hiểu Minh đã tỉnh,anh ta đang ngồi gấp những ngôi sao cho vào lọ thuỷ tinh…Bạch Kì nhớ lại lúc anh ta được Thu tặng cho ngôi sao gập bằng giấy
“Anh nói anh hy vọng bệnh của Tiểu Bảo sẽ qua còn tôi cũng hy vọng Tiểu Bảo và chồng tôi hay tất cả người thân xung quanh đều được an yên…mỗi lần có chuyện tôi đều gập một ngôi sao rồi nói lời ước của mình vào đó dâng lên bầu trời,tôi tin ông trời sẽ cảm thấu được tấm lòng của tôi,thế nên Tiểu Bảo sẽ phẫu thuật thành công tin tôi đi…”
Thu đặt ngôi sao vào bàn tay Bạch Kì…
Trở về hiện tại,Bạch Kì gập giấy và nói với người trợ lý
-Tôi đã từng ước nguyện với ngôi sao này để con tôi có thể vượt qua cuộc đại phẫu bóc khối u vừa rồi,chuyện như trẻ con nhưng tôi lại làm theo và đúng con tôi đã vượt qua…giờ ngôi sao may mắn có lẽ cũng đã đến tay cô ấy…Hứa Hiểu Minh đã trở lại…
-Cô ấy đã chờ anh ta ,chăm sóc hắn …đủ để thấy tình cảm của cô ấy chung tình và sâu đậm…tôi từng nói về tình cảm của cậu nhưng cậu một năm trước đã phủ nhận rằng cậu k thể yêu cùng một cô gái với Hứa Hiểu Minh,thế nhưng cậu có lẽ đã yêu cô ấy ngay từ lần đầu gặp gỡ,chỉ là cậu k chịu nhận ra mà thôi…
-Nếu như Hứa Hiểu Minh bỏ lỡ cô ấy lần nữa chắc chắn tôi sẽ không buông cô ấy mà trả cho hắn nữa…tôi hứa đấy…
Tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm ,Minh đứng cạo râu ,anh ta cảm thấy gượng tay nên định gọi Cao Lãnh thì đúng lúc Thu bước vào,như một thói quen Thu cười tươi
-Để em làm cho,em toàn làm quen rồi anh mới tỉnh có thể làm gượng tay
-Tôi có thể nhờ cao lãnh
-Để em làm được
Thu giật dao cạo trên tay Minh,anh ta ngạc nhiên
-Sau đừng giật vậy đứt tay đấy…
Minh ngồi xuống anh ta nhắm mắt ngửa mặt lên,
Thu cạo từng đường,cô nhìn từng chút trên gương mặt Minh rồi đỏ mắt lên,nước mắt rơi xuống trán Minh…anh ta biết nhưng vẫn không mở mắt để tránh khó xử…Thu gạt nhẹ nước mắt…
-Xong rồi,sạch rồi ạ…
Minh mở mắt thì Thu vội quay đi rửa tay,anh ta gượng gạo
-Cám ơn em…
-Em ở ngoài có gì anh cứ báo em,em làm quen rồi nên sẽ làm được
-Em tên Thu nhỉ,Thu này,anh có cô Hinh và Cao Lãnh rồi nên sẽ k cần phiền đến em,chúng ta là vợ chồng nhưng anh không nhớ chút gì về em cả thế nên anh không chắc mình có thể nhớ ra em không,anh sợ sẽ lỡ thanh xuân của em…
-Em sẽ chờ,em chờ được dù bao lâu em cũng sẽ chờ…
Minh định nói để Thu đi nhưng nghe cô nói vậy anh ta ngại nên cười nhẹ gượng gạo…
Thu quay đi nắm chặt tay quyết tâm…
Ông Tâm nói chuyện với Bách và Phong vẻ buồn bã
-Bố k nghĩ cuộc đời thằng Minh lại trắc trở đến vậy…chúng nó cứ gặp nhau được vài tháng lại phải xa cách đến cả năm,bố thương cả hai đứa
Phong cúi đầu
-Con nghĩ Minh nó sẽ nhớ ra thôi ạ,mợ ba nó yêu hết lòng đến như vậy nếu nó quên thì đúng là thiệt thòi cho cả mợ ấy…
Bách thở dài
-Con cũng nghĩ bây giờ vẫn là do ý trời quyết định,bên nhau được hay không cũng chỉ có hai đứa quyết định…con nghĩ những kẻ chém nó khi xưa nó sẽ k bỏ qua dễ dàng,bố biết tính nó mà…
-Nó là đứa sống máu lạnh nhất trong ba đứa con trai của bố,bố biết nó cho đến khi nó gặp cô gái ấy,ánh mắt nó hiền hoà hơn,chịu khó ăn cơm cùng gia đình hơn và cười cũng nhiều hơn,giờ lại trở về mốc ban đầu …
Thu nấu bữa tối là những món mà Minh thích,cô gắp vào bát anh ta rụt lại…
-Cô ăn đi tôi tự gắp được rồi
-Vậy anh ăn nhiều vào nhé
Thu buồn khi thấy thái độ của Minh…khoảng cách xa lạ …Cô ngồi nói chuyện về giáng sinh “ Noel sắp tới rồi anh có nhớ không,noel ngày trước anh đi tìm em rất lâu mới thấy,sau đó anh tỏ tình với em “
Minh khựng lại
-Thật sự tôi chẳng nhớ gì về cô cả,thế nên những kỉ niệm đó chỉ có cô nhớ còn tôi thì không,nói ra thì người đau lòng hơn sẽ là cô mà thôi…
Minh đặt đũa đứng dậy đi ra cửa,Thu nói với theo
-Em đau lòng cũng được nhưng nhất định không để anh quên em được…
Minh khựng lại suy nghĩ vài giây rồi thở dài đi thẳng…
Anh ta tới quán bar ngồi cùng đám bạn đã lâu k gặp ,họ uống rượu cùng gái đẹp đến khuya…
Thu thì vẫn cứ ngồi ở nhà chờ đến khi cô mỏi mệt ngủ gục cũng là lúc Minh về trong trạng thái say xưa…thấy Thu anh ta ngồi cạnh rồi nói nhỏ “ Cô làm tôi thấy bất tiện,làm tôi chẳng muốn về nhà”…
Nói xong anh ta quay đi đóng cửa lại ra nơi khác ngủ…Thu mở mắt cô ngẩng dậy mặt rất buồn…
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn,Thu hằng ngày đến quán làm bánh và rồi trở về nấu cơm chờ chồng ,cô ngày nào cũng kể chuyện gặp gỡ ra sao trong bữa ăn để muốn Minh nhớ lại…vẫn cạo râu cho Minh mỗi khi cần,cùng anh ta tập thể dục mỗi sáng với bài chạy quanh khu đồi…Chỉ có tối đến là k nằm cùng nhau mỗi người một bên phòng…Thu vẫn chấp nhận sự ghẻ lạnh của Minh…
Đêm hôm nay là noel Thu mở lời hẹn
-Tối nay chúng ta dạo phố nhé
-Tôi rất bận…
-Hôm nay là noel ,em sẽ chờ anh ở cây thông to nhất quảng trường,anh nhất định phải đến đấy
-Nếu tôi k đến được thì sao?
-Em sẽ chờ bằng được…vì em biết anh sẽ đến…
Thu mỉm cười nhìn Minh,anh ta vẫn ánh mắt lạnh lùng k trả lời…
Tối hôm đó Thu mặc đúng bộ đồ mà cách đây hai năm Minh tỏ tình với cô…bước ra con phố,Thu đi dạo một vòng ăn đủ những món lề đường cô bán đồ ăn nói lớn
-Tối nay có tuyết rơi là cái chắc rồi
-Vậy hả cô
-Ừ dự báo tối nay có …
Thu cười tươi …cô đứng xoa bàn tay vì lạnh chờ trên quảng trường,nơi dòng người tấp nập qua lại…
Hôm đó tại công ty,do bận quá nhiều việc phải xử lý suốt thời gian qua nên Minh cũng k để ý,đến khi xong việc anh ta đi uống rượu với đám bạn mà quên mất lời hẹn của Thu…
Thu nhìn đồng hồ đã 11rưỡi,cô gọi cho Minh nhưng anh ta để máy trong xe…
Trời ngày một lạnh,cô đứng từ 7h tối nên hai má đỏ ửng lên…chuông vẫn reo trong vô vọng…
Quán mà Minh uống rượu ngay gần nơi mà Thu đứng chờ,anh ta cùng một cô gái chân dài quàng tay nhau đi ra khỏi nhà hàng…cô gái đó nhìn thấy bóng bay liền chạy ra chỉ “ Em mua hết chỗ này nha”
Minh gật đầu…
Thu thấy Minh từ xa cô mừng rỡ và mừng thầm “ Mình biết là anh ấy sẽ tới mà”
Cô đang định chạy tới thì thấy một cô gái khác đi tới quàng tay anh ta,tay cầm chùm bóng cười rạng rỡ…
Minh quay sang thấy Thu đang đứng đối diện,anh ta đổi sắc mặt…Thu rơi nước mắt rồi mỉm cười gật đầu và đi lùi lại…hai hàng nước mắt rơi vô định…
Minh chợt nhớ ra mình có hẹn lời Thu nói “ Anh sẽ tới,em biết anh sẽ tới”…
Thu quay đi bỏ chạy vào đám đông,Minh chợt đuổi theo …giữa dòng người tấp nập anh ta k thấy Thu đâu nữa…ánh mắt anh ta vẻ tìm kiếm…
Thu chạy về phía trước có người chợt ôm lấy cô và choàng áo lên người Thu,đó là Bạch Kì…Thu ngẩng lên nhìn
-Anh ta k xứng đáng với em đâu
Thu bật khóc miệng mếu máo tựa đầu vào ngực Bạch Kì…
-Anh ấy quên em ,quên em thật rồi…
-Em đã chờ lâu lắm rồi đã đến lúc thôi chờ đợi rồi…em có kỉ niệm đêm noel vs hắn và anh cũng gặp em lần đầu tiên vào noel 2 năm trước…
Bạch Kì đã đứng từ xa nhìn Thu từ lúc 7h tối…
Trở về nhà Minh đi ra đi vào cứ đứng ở cổng…Phong bỗng đi qua
-Chờ ai mà đi ra đi vào vậy,chờ mợ ba à
-Vâng…
-Lúc tối nói với vợ anh là hai đứa hẹn nhau đi chơi noel gợi chuyện xưa mà…mày đừng có nói là mày quên k tới nhé
-Em quên …
-Thế giờ vợ mày đâu…đùa anh k hiểu mày kiểu gì,nếu sống thế này thà giải tán cho vợ mày đỡ khổ anh nói thật đấy…
-Anh bảo em phải làm sao cố ép mình có tình cảm với cô ta trong khi em chẳng nhớ gì cả…
Đúng lúc đó Thu về tới cửa nghe thấy câu Minh nói,Phong chợt ấp úng vỗ vai Minh “ Anh chim cút trước đây,vợ mày về rồi kìa”…
Thu k nói gì với Minh mà đi thẳng vào trong nhà,Minh đi ngay sau định hỏi nhưng lại ngại…Thu quay lại
-Chúng ta nói rõ ràng đi…
-À ừm…
-Anh k có lời nào giải thích cho chuyện khi nãy ?
-Tôi bận nên k nhớ
Thu mỉm cười nhưng ánh mắt tức giận
-Mai tôi sẽ dọn khỏi đây
-Vì chuyện ấy mà cô giận à
-Không,vì giữa chúng ta chẳng còn gì cả,4 tháng qua đi rồi tôi k muốn ép anh nữa,tôi đã nói sẽ chờ nhưng qua sự việc hôm nay tôi nhận ra nếu là Hứa Hiểu Minh mà tôi yêu anh ấy chắc chắn sẽ k để tôi chờ bên ngoài đến 4 tiếng như vậy…
Tuyết rơi xuống,Thu ngẩng mặt lên để nước mắt không rơi xuống …” Cuối cùng tuyết cũng rơi rồi”
-Tôi đã nói là tôi k nhớ
-Vì trong đầu anh k còn có tôi nên mới chẳng nhớ,còn nữa cô gái đi cùng anh rất đẹp…tôi có lẽ tự ảo tưởng một mình rằng tôi là vợ anh…anh nghĩ tôi ở lại vì cái danh mợ ba nhà họ Hứa hay vì tiền tài của anh…tôi ở lại vì yêu anh nhưng chợt nhận ra người mà tôi yêu có lẽ đã thực sự chết rồi…
Thu bật khóc dưới trời tuyết,tay cô đấm lên tim mình…Minh ôm đầu khó xử
-Mai rồi nói chuyện,giờ cô đang mất bình tĩnh
-anh thử đưa tay lên tim hỏi xem nó còn đau không,hết rồi…kết thúc rồi
Thu quay đi buồn bã cô đóng cánh cửa lại rồi ngồi bệt sau cánh cửa khóc lớn,Minh bên ngoài cũng nghe rõ …anh ta thơ thẩn trở về phòng…cả đêm anh ta nằm cứ nghĩ về lời Thu nói…” Cô ta làm mình thật khó nghĩ,đưa tay lên tìm hỏi còn đau không”
Minh đưa tay lên tim cảm giác đập nhanh khi nghĩ tới Thu…
Hôm sau anh ta dậy chạy thể dục k còn thấy Thu lẽo đẽo theo sau như mọi lần,cafe được bê vào k phải nụ cười tươi như mọi lần của Thu…cô Hinh bê vào và thở dài
-Mợ ba đi rồi cậu ba ạ
-Dù sao thì ở lại cũng k tốt cho cô ấy
-Nếu cậu nhớ ra thì có lẽ cậu sẽ hối hận đấy…
Cánh cửa đóng lại,mặt anh ta hầm hầm khó chịu khi tắm,khi uống trà,khi làm việc cáu gắt…
Tối đến anh ta ngồi ăn một mình liền tức tối buông đũa…Vừa ra ngoài thì thấy Thu cô nói với cô Hinh về việc quên khung ảnh của mẹ cô…
-Cám ơn cô nhé ,về kiểm đồ thì k thấy ảnh của mẹ đâu cháu quên mất
-Cô vẫn để nguyên trong phòng,của cháu đây…cháu đi bh khuây khoả về nhé ,k có cháu tam điện buồn lắm…
-Cháu k về nữa đâu,vài bữa nữa cháu cũng sẽ về nước…vậy cháu về đây…
Quay ra gặp Minh đứng ngay sau…Thu k nói gì đi thẳng qua…Minh giữ tay
-Cô đi đâu hay làm gì phải báo với chủ nhà đó là phép tắc cơ bản…
-Tôi bảo với anh từ hôm qua là hôm nay tôi sẽ đi mà…cái gì về tôi anh cũng nhanh quên thế nhỉ…
Minh vẫn giữ tay khi Thu giằng tay…
-Ăn tối xong đi đâu thì đi
-Tôi ăn rồi…
-Giờ ra ngoài muộn rồi nhỡ cô có làm sao tôi cũng áy náy…
Cô Hinh phì cười khi thấy Minh có vẻ níu kéo nhưng vẫn tỏ ra mình lạnh nhạt…
-K sao tôi đi taxi nên anh k cần lo,mà hqua tôi đứng 4 tiếng ở ngoài anh còn chẳng lo giờ lại lo làm gì…
-Đừng đi…
Thu khựng lại khi lời Minh nói rất nghiêm túc…
-Ở lại để anh khó chịu tôi k muốn
-Không khó chịu,đừng đi…em đừng đi…ở lại đi…
Thu mím môi cười vì cô đã cảm thấy dường như Minh đang dần có cảm xúc với cô giống như yêu lại từ đầu vậy…

Yêu thích: 1.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN