Lên Nhầm Xe Hoa - Phần 27: End
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1276


Lên Nhầm Xe Hoa


Phần 27: End


Cuộc tình của chúng ta đã từng đơn giản đến mức lạnh lùng,không lung linh và ước mơ về ngày hạnh phúc thật xa xôi…
Thu nghe câu nói của Minh cô chợt suy nghĩ lại về anh ta,cô không ngần ngại nhìn vào mắt Minh
-Anh nhớ ra rồi à,anh nhớ ra rồi
Thu với tay ôm lây cổ Minh…anh ta khẽ nói bên tai
-Không,tôi chẳng nhớ gì cả…chỉ là tôi k muốn cô đi lúc nửa đêm thế này thôi…
Thu dần tắt nụ cười,gương mặt thay đổi,tay cô buông thõng xuống…
-Vẫn chỉ là tôi tự ảo tưởng ra mà thôi,là do tôi tự ảo tưởng ra …
Thu định quay đi thì Minh lại tóm tay
-Cô chưa ăn gì đúng không,chúng ta ăn tối đi…
-Tôi ăn rồi,ăn no rồi ( giọng tức)
-Vậy vào phòng nghỉ sớm đi…
-Phòng nào ,tôi dọn đồ đi rồi
-Mai tôi sẽ cho người đi lấy đồ về,giờ cô có nói gì thì tôi cũng chẳng thể nhớ ra nhưng có một điều mà tôi biết đó là cô là vợ tôi,vì thế đi đâu làm gì cô cần phải có được sự đồng ý từ tôi…cô muốn tôi nhớ lại thì phải chờ chẳng lẽ chỉ vì tôi k nhớ mà cô chia tay,cứ phải nhớ lại mới là chồng cô được sao?
-Ơ k phải,tôi cảm thấy ái ngại khi ở đây,vì anh nói bất tiện nên tôi…
-Cô cứ thử có người kể đi kể lại một câu chuyện hằng ngày xem cô có thấy bất tiện không,có đôi khi chỉ những chuyện nhỏ cũng có thể khiến tôi nhớ lại và k cần phải kể hằng ngày…
-Tôi chỉ làm theo lời bác sỹ thôi
-Nếu như tôi vĩnh viễn không thể nhớ lại thì sao?
-Thì trái tim tôi coi như vứt bỏ đi hoàn toàn
Minh quay đi…anh ta thở dài
-Nếu cô cần một người chồng có thể nhớ ra gì đó theo ý cô thì cô đi đi…tôi k cần người vợ như vậy…cô và tôi chúng ta vẫn còn trẻ thế nên cô k cần phải chôn vùi thanh xuân với tôi ở đây…đi đi thà đau một lần rồi thôi còn hơn mong chờ một thứ chưa chắc có kết quả…
Nói xong Minh đi thẳng vào trong bàn ăn,anh ta lại ngồi ăn một mình vơi gương mặt lầm lỳ,Thu thấy vậy lại thấy thương,cô thầm nghĩ “ anh ấy là một người cô đơn,một người đáng thương hơn là đáng trách”…
Thu bước vào cửa cô ngồi xuống cùng ăn cơm với Minh,tay Thu gắp vào bát Minh món ếch xào…
-Món này anh thích,anh ăn nhiều vào ,ăn để có sức khoẻ,để nhớ ra em,để biết rằng chúng ta đã khó khăn thế nào mới có thể ở bên nhau…
Minh khựng lại nhìn Thu rồi mỉm cười nhẹ…Thu cũng cười,cả hai nhìn nhau trong một phút giây nào đó lặng đi như suy tư điều gì về đối phương…
Cô Hinh bên ngoài cửa nói với Cao Lãnh
-Có một thứ k thể phai mờ đó là trong góc khuất đâu đó của cậu ba,hình bóng của cô Thu vẫn rất sâu đậm đến mức k nhớ gì về cô ấy nhưng tình cảm thì vẫn hướng tới…
-Đó là tình yêu…tôi tin cả hai còn yêu nhau thì mọi thứ sẽ luôn được tốt đẹp…
-Hy vọng là vậy…
Tại phòng Phu Nhân…
-Cô ta bỏ đi sao?
-Dạ vâng đã dọn ra khỏi đây sáng nay…có lẽ cậu ba k còn nhớ gì đến cô ta nữa nên có thể là cú sốc…ở bên cậu ba cả năm khi cậu ấy nằm thực vật nhưng rồi lại chẳng thể ở bên …
-Cô cũng thấy đáng tiếc cho chúng sao?
-Tôi k dám phu nhân
-Hôm qua tôi chứng kiến lúc ông Tâm nói về quyền thừa kế trước mặt mọi người,ông ta nói tài sản sẽ chia làm ba đồng đều k ai hơn ai rồi tôi chợt nghĩ thằng Phong ,thằng Bách chúng đều có con rồi chỉ còn mỗi con trai tôi lận đận…nó từng hỏi tôi cái ngày mà trước khi nó sang Việt Nam “ Nó nói rằng cuộc đời nó người phụ nữ nó yêu nhất không phải cô ta mà chính là tôi,nó mong tôi chấp nhận con bé đó và nó khẳng định sẽ phát triển sự nghiệp một cách tốt đẹp nhất” rồi sau khi tôi biết nó bị thương ,tôi đã dồn hết trách nhiệm cho cô gái đó,tôi bắt cô ta phải rời xa con trai tôi nhưng không,dù bị xua đuổi nhưng vẫn nhất quyết ở bên thằng bé,chăm sóc nó thay cho tôi,một người mẹ tàn tật không thể tự tay lau người hay cho con ăn…tôi thấy có những đêm phòng chúng vẫn sáng và nghe cô gái ấy kể chuyện cho con tôi nghe ,khi thằng Minh k nhớ cô ta nữa thì tôi nghĩ đây chợt là cơ hội tốt nhưng tôi nhận ra chẳng có cô gái nào yêu con tôi bằng cả tấm lòng như cô gái ấy…
Bên ngoài cửa ông Tâm bước vào
-Giờ bà thay đổi suy nghĩ cũng chưa muộn…bà k thể tách rời chúng bởi vì con của chúng ta có tình yêu thật đẹp phải không…
Phu nhân bật khóc gật đầu
-Phải rồi chúng có tình yêu thật đẹp,thật sự rất đẹp …
Ông Tâm ôm vợ
-Chúng ta cũng vậy…dù bà có bị thế nào tôi cũng k bao giờ lấy vợ nữa
-Nhưng cặp kè thì ông có đúng không…
-Cái này…
Người làm bật cười đóng cửa cho hai người cãi vã bên trong phòng…
Minh đi tắm ra thấy trên bàn Thu pha sẵn ly trà nóng,anh ta nhấp lên môi thấy rất thơm rồi thấy Thu ngủ gục trên bàn làm việc của anh ta…trên bàn là những bản vẽ về những chiếc bánh ngọt…anh ta khẽ cúi lặng nhìn Thu,nhìn sống mũi và đôi môi cô…đột nhiên Thu bật dậy làm anh ta giật mình…
-Chết mấy giờ rồi nhỉ,ngủ quên mất…
-Mới 10h thôi…
-À vâng…anh đang định gọi tôi à
-Ừm…( ấp úng) đi tắm đi rồi còn đi ngủ
-Đi tắm,đi tắm làm gì ?
-Tôi k thích nằm cạnh người k sạch sẽ…
-Xì tôi vs anh ngủ riêng cơ mà lo gì sạch với bẩn…
-Từ hôm nay chúng ta sẽ ngủ chung
-Sao lại vậy?
-Vì là vợ chồng,k lẽ khi xưa cũng ngủ riêng à
-À không
-Vậy muốn tôi nhớ nhanh thì phải về trạng thái cũ…tôi đi ngủ trước đây…
Thu ấp úng…Minh thì quay đi cười nhẹ…
Thu trong phòng tắm ngồi suy nghĩ đần người ra…cô cứ kì bông tắm rồi lại lầm bầm “ Chắc anh ta ngủ thôi chứ làm gì có cảm xúc mà làm …đầu mình cứ nghĩ linh tinh”…
Tới khi tắm xong Thu mặc nguyên bộ quần áo dài kín cổng cao tường…cô mon men ra đến gần giường…thấy Minh nằm quay vào trong…cô khẽ đặt người lên nằm rồi k dám cả thở mạnh…Minh quay sang đặt tay lên người Thu,cô giật mình …
“ Sao anh ta lại làm thế nhỉ anh ta khiêu gợi mình hay thế nào nhỉ,nhưng mắt anh ta nhắm hay ngủ mơ”
Minh mỉm cười nhẹ ,anh ta chưa ngủ nhưng thấy tim Thu đập thình thịch nghe rõ ràng…anh ta lại gác thêm chân lên người Thu…quay hẳn sang ôm cô…
Thu khẽ hỏi “ Anh ngủ chưa”
Không thấy Minh nói gì cô khẽ gạt tay thì Minh lại càng ôm chặt…” Tôi cảm thấy nặng k thoải mái với hơi lạnh,để lấy chăn đắp”…
Thu vừa nói dứt câu ,cô định nhổm dậy thì Minh vùng dậy trèo hẳn lên người ,cả hai nhìn nhau Thu đỏ ửng mặt…
-Tôi thấy lạnh nên định lấy chăn
-Vậy làm chuyện khác cho nóng người lên nhỉ…
-Là chuyện gì,đắp chăn là nóng ngay thôi…
-Cô cứ như gái chưa chồng nhỉ,có chồng thì quan hệ thể xác là bình thường…có gì mà lo…
-Tôi …tôi lo gì đâu lâu k ấy nên hơi run thôi…
-Thế để tôi làm cô nhớ lại…nếu cô k thích cũng k sao,tôi k thiếu đàn bà…
-chỉ cần anh phản bội tôi,tôi bỏ luôn k tiếc đâu ,tôi nói là làm đấy
Thu chảy nước mắt,tay cô gạt,Minh thấy vậy liền cúi xuống hôn thẳng lên môi cô…Thu dẫy nhẹ thì Minh giữ hai tay cô…Thu cũng trao lại Minh nụ hôn khiến anh ta càng thích thú,tay ôm sát eo Thu siết chặt…
Tại nhà Bạch Kì…
Anh ta nhìn ngôi sao bằng giấy đặt trong lọ thuỷ tinh rồi cười cợt khi nghĩ đến lời Thu nói trong đêm noel…
-Bỏ hắn đi,hắn k xứng đáng…anh vẫn luôn dang rộng tay chờ em…
-Không thể,trong lòng em hình bóng anh ấy đã quá đậm sâu rồi,nếu k phải là anh ấy thì em cũng sẽ k đến với bất kì người đàn ông nào,em coi anh là anh trai thế nên hãy rút lại lời nói của anh nếu còn muốn chúng ta là anh em…
-Yêu hắn em được gì ngoài tổn thương
-Anh ấy rất yêu em thậm chí có thể chết vì em điều đó làm em ghi nhớ mãi trong đầu,anh ấy kể cả suốt đời này không nhận ra em cũng k sao,em sẽ ôm trọn kí ức đó cho em là đủ và sẽ khởi đầu mới với anh ấy,chồng em vẫn là anh ấy…em yêu chồng của em hơn tất cả mọi thứ…
Bạch Kì ném chiếc lọ thuỷ tinh vào tường như một dấu chấm hết cho tình cảm của anh ta dành cho Thu..” em đã nói vậy thì anh coi như rút lại tình cảm anh dành cho em”…
Tại phòng của Minh…tay Thu bám vào ga giường khi Minh quan hệ…anh ta với thân thể của thanh niên lại kèm theo đã lâu k động tới đàn bà nên rất mạnh bạo và mãnh liệt…
Bên dưới anh ta nhấp nhô liên tục ,bên trên miệng khẽ chạm vào đầu ngực liếm và mút nhẹ…Thu thở hổn hển hai tay chạm vào ngực Minh…
-A…a…ư…ưm…
-Em đẹp lắm …nhất là ngực em …tròn trịa …anh thích chạm lên nó …
Minh khẽ cúi liếm nhẹ …bầu ngực căng tròn rung lên xuống…
-A…nghỉ…nghỉ đi ạ…
-Đang cao trào sao lại bắt anh nghỉ…
-Em mệt …em thấy khó thở…
-Thế này dễ thở hơn …
Minh cúi xuống nhấc mông Thu cao lên rồi khẽ nâng cô dậy…Thu ôm cổ Minh ngồi trên lòng anh ta…cô mặt đỏ ửng khi M hỏi “ Dễ thở hơn chưa”
-Dễ hơn rồi ( Thu gật ngại)
Khi thấy chỗ cương cứng đó của Minh chạm tiếp vào cô…anh ta rất khoẻ khiến Thu đuối sức tại chỗ…
Hôm sau tại khi Thu vẫn còn ngủ…Minh khẽ chạm nhẹ vào tóc cô rồi cười…anh ta cảm giác Thu như một con chim bé nhỏ được anh ta bao bọc trong vòng tay…Anh ta nằm ôm sát…Thu dúi đầu vào ngực Minh ngủ ngon lành…Minh khẽ cúi đầu xuống hôn …Thu vẫn phê ngủ tay khẽ bám vào vai Minh…họ lại tiếp tục quan hệ lần nữa…
Mợ cả và mợ hai đẩy con sang tìm mợ ba rủ đi chơi,cô Hinh xua tay
-Chưa dậy,nay ngủ kĩ quá
-Họ ngủ chung rồi ạ
-Đêm qua ngủ chung rồi
Tiểu Liên mừng rỡ “ Ối thế mợ ba mệt lắm đây,mai rồi rủ vậy”
Mợ cả cũng vui lây
-Họ làm hoà là tốt rồi…tốt rồi…
Tại một nhà hàng ven thành phố cậu hai Hiểu Bách tình cờ gặp lại cô người yêu cũ là Cẩm Tiên…cả hai gượng gạo …
-Anh ổn không,em thấy anh có vẻ say
-Anh tiếp khách nên say là bình thường…còn em tới đây vì công việc
-Em đi xem mặt
-Vậy à,vậy chúc cho em gặp được người như ý
Bách lảo đảo quay đi,Cẩm Tiên tóm lấy tay
-Hôm nay chúng ta có thể ở bên nhau được không,em biết đây là nhà hàng của anh nên em đã chủ động chọn nơi này
-Để làm gì?
-Để được gặp anh…
Cậu hai kéo cô gái đó vào trong một phòng trên tầng cả hai hoà vào nhau…họ đã quan hệ bất chấp cho Bách đã có vợ con…
Cao Thanh Thanh tới gặp phu nhân tại quán trà…
-Nhiệm vụ kết thúc …
-Vậy còn đứa bé thì sao ạ…
-Cô nghĩ tôi tin đó là cháu tôi sao,cô chỉ là công cụ để tôi chia rẽ con trai và con dâu mà thôi
-Đứa bé là con của anh Minh ạ xin hãy đi xét nghiệm
-Cô đừng doạ tôi về việc xét nghiệm,con trai tôi nó k động vào cô kể từ sau khi quay lại với vợ vậy thì cô có thai thế nào được…
-Có lần anh ấy đến tìm con mà ,bác có thể hỏi anh Minh ạ…k lẽ thời gian qua bác cứ giả vờ tặc lưỡi nhận đứa trẻ này để ra sức ép vs anh Minh thôi còn thật sự chưa bh công nhân nó…
-Bản thân nó biết đó k phải con nó và vì nó sợ cô lại làm huỷ hoại gia đình nó lần nữa…nhưng giờ tôi sẽ bảo vệ con trai tôi bảo vệ gia đình nó tới cùng…cô nếu muốn làm tròn vai người có con rơi bên ngoài vs nó thì đáng lẽ khi nó nằm thực vật phải về chăm chứ…đúng k?
Phu nhân nói rất cứng và cười đầy vẻ nguy hiểm…Thanh Thanh cúi đầu thở dài…
Thu ngồi bên hồ sen cười nhẹ ,cứ ngồi nhìn ra hồ rồi cười…mợ cả đi tới,Thu đứng dậy bế em bé “ Cục bông thối ra thím bế nào”
-Có gì vui đúng k em
-Em á,em bình thường mà…
-Có gì vui chắc luôn rồi đúng không?
-Anh Minh chưa nhớ ra em nhưng giờ em nghĩ điều đó không còn quan trọng,quan trọng là anh ấy trong lòng có em là đủ
-Đúng vậy,chỉ cần trong lòng có nhau,còn yêu nhau mọi thứ sẽ được hoá giải,giống như em khuyên chị đi gặp anh Phong nói rõ,nếu hôm đó k nói rõ và k có bầu em Bông thì có lẽ chị và anh ấy chia tay rồi
-Xem anh chăm chị béo tốt thế kia kìa,sinh nhật vợ hỏi em bh con gái thích cái gì bla bla các kiểu,tâm lý lắm luôn
-Ghét cái là hay phải va chạm các cô gái đẹp ngoài kia
-Chúng ta cũng đẹp mà,phải tự tin chứ
-Em tin Minh k?
-Em tin chứ ,đến giờ thì k có gì có thể làm chúng em xa nhau được nữa…
-Luôn bên nhau em nhé…
Thu gật đầu cười rồi tâm sự rôm rả bên bờ hồ…
Tại triển lãm tranh …Minh được mời dự cắt băng khánh thành…khi anh ta vừa được đọc tên bước lên thì Hoài bên dưới giật mình và quay lại nhìn,phong thái lịch lãm trong bộ vest đen,nụ cười toả sáng của anh ta khiến cô ta như k thể tin vào mắt mình…ngay lập tức cô ta tới bắt chuyện
-Anh Minh,trời ơi …
Cô ta ôm chầm lấy Minh…vệ sỹ đi ra gàn thì Cao Lãnh hẩy tay
-Em là?
-Em Hoài đây ạ…
Minh thấy cô ta liền mang máng nhớ tới điều gì đó vào cái đêm anh ta nổ súng vào Thiện thì được Thu can ngăn kịp thời…Minh ôm đầu…anh ta cảm thấy đau đầu…
Cao Lãnh nói thay: Cô Hoài để khi khác nhé ,cậu ba sau khi tỉnh lại có chút chuyện k nhớ…
Minh xua tay
-Để tôi nói chuyện với cô gái này…
Vào bên trong Minh nói vs Hoài
-Chắc hẳn cô biết vợ tôi
-Em biết chứ,biết rõ là khác
-Tôi đã bị mất trí nhớ,mất đi một phần kí ức về vợ mình …cô vs vợ tôi là gì của nhau…
-Cái này…cô ấy đã lừa em
-Lừa cô?
-Vâng,ngày đó em coi cô ta là bạn kể cho cô ta nghe về chuyện em lấy anh…thế nhưng cô ta lừa em lên chiếc xe hoa khác,do bọn em gần giống tên…em thật sự khi tới đó bị chú rể bên kia ép buộc nên…
Minh cau mày khi nghe Hoài nói,cô ta đặt điều nói sai sự thật về Thu,cũng cho Minh xem hình ảnh mà Thu gặp gỡ Bạch Kì ở tiệm bánh…cô ta giữ hình ảnh này để hòng phá hoại gia đình họ thế nhưng k ngờ Minh lại bị tai nạn nên âm mưu bất thành…
-Cám ơn cô đã nói cho tôi biết nhưng điều gì cũng phải nghe hai phía,tôi cần hỏi rõ vợ mình,chào cô…
Hoài đứng dậy kéo tay Minh
-Đáng lẽ chúng ta là của nhau là cô ta …cô ta hại em
-Tất cả là ý trời …
Minh mỉm cười rồi quay đi…Hoài dậm chân “ Anh k thoát khỏi tay tôi đâu “…
Tại nhà họ Hứa…
Bách mở cửa vào phòng,mợ hai ngồi chờ ở góc phòng rồi lên tiếng…
-Cuối cùng em cũng chờ được đến lúc anh về
-Em chưa đi ngủ à
-Giờ mới có 9h mà…hôm nay anh đã đi những đâu vậy
-Anh đi tiếp khách,sao em lại hỏi thế
-Trong số những vị khách đó có ai tên là Cẩm Tiên không?
-Em nói vậy là ý gì?
Mợ hai đưa lên bức ảnh mà ai đó chụp gửi cho cô hình ảnh Bách nắm tay Tiên đi lên tầng…
-Em theo dõi anh à
-Đó là nơi nào anh biết không,là nhà hàng của chúng ta…em việc gì phải theo dõi anh…
-Đừng nghĩ linh tinh
-Tôi đã đứng chờ bên ngoài cửa đó suốt 2 tiếng nhưng cả hai không ra…
Bách quay lại ngạc nhiên
-Em…
-Tôi k có can đảm gõ cánh cửa đó vì tôi sợ mình sẽ thấy những điều k nên thấy,anh có gì để giải thích không?
-Anh không?
-Tôi hiểu rồi…ngay từ đầu tôi cũng k xứng vs anh nhưng nếu k hợp anh có thể nói vs tôi mà,anh có thể nói thẳng anh k thích sống vs tôi nữa muốn bỏ tôi thì tôi đồng ý mà…anh tại sao lại đối xử với tôi như vậy
-Chuyện chẳng có gì sao em cứ làm quá lên
-Anh ngủ vs cô ta chưa,trong đó hai người đa làm gì…
-Em hỏi làm gì
-Tôi k có quyền hỏi anh sao?
-Em chẳng có quyền gì hỏi anh cả ,anh có quan hệ đấy thì sao?
-Hoá ra là có rồi…cô ấy tiểu thư hợp với anh
-Phải hợp hơn em rất nhiều
Bách trong lúc nóng giận nên đã nói như vậy,anh ta thấy ánh mắt Tiểu Liên thay đổi,biết là nói quá nên anh ta với tay…” Anh xin lỗi,anh đang có rượu trong người nên anh đang k dc bình tĩnh”
-Không sao đâu,em k xứng với anh,k hợp đâu ạ,anh nói đúng cô ấy hợp hơn em,xin lỗi vì đã kết hôn với anh …xin lỗi thật nhiều
Tiểu Liên lau nước mắt rồi quay đi cô bước thẳng ra ngoài …đúng lúc Thu đang mang sang cho cô ngô luộc…thấy Tiểu Liên khóc
-Ơ chị đi đâu thế em mang ngô sang này…
-Thu này,bé sóc chị nhờ em chăm sóc…chị đi đây…
-Chị đi đâu…
-Nhờ em …
Tiểu Liên vỗ tay Thu rồi chạy đi…Thu thấy bên trong phòng Bách đang đứng ôm trán vẻ mặt đầy căng thẳng…
Minh trở về nhà ,Thu đang định nói về vấn đề mợ hai bỏ đi thì Minh hỏi thẳng
-Em và Bạch Kì có quan hệ thế nào?
-Sao anh hỏi vậy…
-Anh đang hỏi em thì trả lời đi
-Là một người anh,người bạn tốt
-Nam nữ k có chuyện là bạn tốt
-Sao anh lại về tra hỏi em vậy,anh k tin có thể gọi trực tiếp anh ấy…
Minh dồn Thu vào tường
-Cô gọi” anh ấy “ngọt sớt như vậy à
Minh bóp miệng Thu rồi hôn cô…anh ta vén váy Thu rồi ép cô quan hệ…anh ta xoay Thu quay vào tường,mông chổng ra sau…
-Đừng mà anh…
-Cô k được từ chối tôi…
Anh ta tụt quần quan hệ ngay tại phòng khách…Thu bám tay vào tường
-Anh sao vậy nghe em nói đã,em chỉ yêu anh thôi mà…
Nghe câu đó khi Thu quay lại,Minh với người bên dưới vẫn quan hệ tư thế đứng,môi với lên hôn Thu nụ hôn ngọt ngào…
Đêm hôm đó Thu kể hết cho Minh nghe về Bạch Kì…Minh xoa má Thu
-Người tên Hoài đó k dc tiếp xúc nữa
-Hoài ạ,anh gặp cô ấy ạ…
-Phải ,cô ta đặt điều cho em nói em lừa cô ấy để lấy được nhà giàu…
-Sao lại nói vậy…sao Hoài có thể thay đổi vậy được,cô ấy nói luôn coi em là bạn tốt vậy mà…
-Anh gặp trực tiếp tên Thiện đó,hắn nói hết về chuyện Hoài có ý với anh ,thế nên k phải người ta nói coi mình là bạn tốt thì sẽ là bạn tốt…mà em cũng phải giữ anh vào nếu k anh sẽ có cô khác đấy…
-Em thách anh đấy
-Thách nhà giàu đếm tiền đô à
-Em bỏ luôn k tin anh nhớ lại mà xem…
-Được rồi ,anh đùa mà …mai bố họp gia đình
-Chị hai bỏ đi rồi ,buồn lắm thương sóc …
Minh thở dài…
Ông Tâm sau khi biết chuyện mợ hai bỏ đi ông đập tay xuống bàn quát cả ba cậu con trai…
-Sao chúng mày cứ để vợ bỏ đi ,hết đứa nọ đến đứa kia làm tao đau hết cả đầu,tao già rồi sao chúng mày k nghĩ cho bố hả…tại sao hả…
Thu và mợ cả ngồi cúi đầu,tay Thu bế bé sóc…Bách đứng dậy
-Con sẽ chịu trách nhiệm đi tìm vợ con nên bố k cần phải lo
-Đến bao giờ chúng mày đủ lớn để bảo vệ được gia đình hả,con thì còn nhỏ giờ mẹ k có mày để con khổ vợ khổ có đáng mặt đàn ông không?
Anh cả Hiểu Phong đứng dậy
-Con cũng đi tìm mợ hai với Bách
Minh cũng đứng dậy
-Con cũng đi tìm mợ hai với các anh…
Cả ba đều đi ra ngoài ,ông Tâm mắt rưng rưng “ Ba anh em nó vẫn đoàn kết,người làm bố này trái tim như tan chảy”
Thu và mợ cả nín cười khi thấy ông bố chồng sến súa…
Đã ba ngày trôi qua k thể tìm thấy mợ hai…cậu hai chợt gặp Cẩm Tiên trong trung tâm thương mại…anh ta đi thẳng qua Cẩm Tiên,cô ta nói với
-Anh hơi phũ đấy,em nghe nói vợ anh bỏ cả tháng nay rồi…
-Cám ơn em vì đã gửi bức ảnh đó cho vợ anh,thế nhưng nếu em nghĩ vì anh say mà ngủ với em rồi quay lại thì em đánh giá thấp tình cảm của anh dành cho vợ anh rồi…em chỉ là nhu cầu nhất thời còn trái tim anh tất cả chỉ có cô ấy
-Anh yêu một con người ở hơn cả người anh từng yêu hai năm
-Đâu cứ phải là lâu thì sẽ đậm sâu,trong khoảnh khắc nào đó anh thấy khó thở,thấy buồn bực khi k thấy vợ anh,còn anh rất bình thường nếu k thấy em,tạm biệt em…
Cẩm Tiên tức tối,cô ta nhắm mắt nuốt cơn tức,kế hoạch phá hoại Bách đã thất bại,cô ta vẫn cay cú vì Bách chọn lấy cô giúp việc thay vì cô tiểu thư như cô ta…
Bách nhận được cuộc gọi của Thu
-Tìm thấy mợ hai rồi anh,chị ấy nhắn cho em anh Minh định vị được rồi ạ
-Ở đâu vậy anh đi ngay…
Cả Phong và vợ kèm Thu và Minh …họ phóng xe tới nơi mà tìm thấy mợ hai…cậu hai đi xe bên cạnh vội đi xuống…đứng trên đê Bách nhìn thấy vợ đang vác bó hoa to trên vai,cô về quê cũ xin làm việc tại một đồn điền trồng hoa…nhìn mồ hôi rơi trên gương mặt vợ Bách thở mạnh như không tin vào mắt mình
Thu và mợ cả đều đồng thanh “ Còn chờ gì nữa”
Bách chạy xuống chặn đường vợ …Tiểu Liên giật mình cô quay đi
-Em về nhà đi…đừng làm vậy
-Tôi k xứng với anh đâu cậu hai ạ
-ai nói k xứng ,ai nói
Phong ôm đầu còn Minh đứng hút điếu thuốc bật cười ,Phong quát “ Mày nói chứ ai như thằng dở,xin lỗi vợ đi còn về “
Phong ra nắm tay vợ …” Hoa đẹp nhỉ hay vợ chồng đi ngắm hoa tí rồi về”
Thanh Nhã gật đầu …cả hai nắm tay nhau đi xuống cánh đồng hoa hồng…
Thu cũng đi xuống cánh đồng hoa còn Minh đi theo sau…chợt Minh thấy nụ cười của Thu kèm lời nói trong đầu “ Cái cây này em trồng này giờ đã cao lớn thế này rồi”
Hình ảnh đám người lao vào anh ta chém giết,hình ảnh Thu ôm Minh để kẻ khác xiên vào cô,hình ảnh anh ta thấy cô cạo râu cho mình,lau mặt …kể chuyện…đột nhiên nước mắt của Minh rơi xuống…tách…rơi xuống những cánh hoa hồng đỏ …Thu quay lại
-Anh …anh sao thế…sao vậy,sao lại khóc…
Minh tay run run vuốt nhẹ mái tóc của Thu…anh ta nhăn mặt
-Anh xin lỗi
-Sao đột nhiên lại xin lỗi
-Xin lỗi vì đã yêu em…
Câu nói trước khi Thu nhắm mắt ngày họ bị chém khiến cô nhớ như in…Thu ôm miệng
-Anh…anh nhớ ra gì rồi đúng không?
-Anh yêu em,rất yêu em…tại sao anh lại có thể quên em được…
Minh tóm lấy Thu ôm cô thật chặt…Thu oà khóc trong lòng Minh…cả hai cuối cùng đã có thể trọn vẹn bên nhau…
Dưới cánh đồng hoa Bách vẫn đang xin lỗi vợ ,Phong và Thanh Nhã nói chuyện rôm rả còn Thu và Minh ôm nhau đầy ắp xúc động và nước mắt…
Thu chợt nói
-Em mừng quá anh nhớ ra rồi ,em có tin vui báo cho anh…em có thai rồi,là thai đôi
-Sao bây giờ em mới nói…
-Đợt này lo tìm mợ hai nên em quên…
-Hú hú hai anh ơi…em có con rồi…
Minh nhấc bổng Thu lên…
Phong xua tay : Này cẩn thận đấy phụ nữ có thai mà mày tâng như tâng bóng…
Bách tóm tay vợ “ Đừng đi nữa mợ ba có thai rồi k ai chăm con mình được đâu,anh xin lỗi anh yêu em …”
Mợ hai ném bông hoa vào người Bách “ Sao anh em nhà anh ăn nói giống nhau thế không biết”…
Cả ba đôi nắm tay nhau ,ba chàng trai hét lớn vào vách núi “ Chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc”…
Thu quay lại thấy ông Tâm đứng trên đê ôm mặt gục vào lòng phu nhân khóc nức nở
-Cuối cùng ông trời cũng nghe thấy nỗi lòng của ông bố già này
-Ông nín đi con dâu cno cười cho …
-Kệ chúng nó tôi vui quá mà…
-Tôi cũng vui,cũng đã nói rõ với con dâu và xin lỗi đã ghét bỏ nó…và cuối cùng tôi cũng sắp làm bà rồi,hẳn hai đứa…
-Chúng ta tha hồ bế
-Tôi bế làm sao được,ông nói đểu tôi đấy à…
Cả hai cãi nhau trên đê…ba cặp đôi đứng ôm nhau cười nụ cười hạnh phúc…
Thu sau đó đã tình cờ gặp Hoài tại khoa sản,bác sỹ nói cô ta k thể có con…Hoài nhìn Thu
-Hả hê lắm đúng k?
-Đừng nghĩ ai cũng xấu như vậy
-Mày thật may mắn
-Hoai cũng may mắn khi được sinh ra giàu có điều kiện đó thôi…chỉ là hạnh phúc k thể nói vào vận may mà phải phụ thuộc vào chính mình…nếu yêu thật lòng k toan tính ắt sẽ được đơm hoa ra trái ngọt…và quan trọng tôi đã gặp đúng người mà tôi yêu…
-Lên nhầm xe hoa
Từ sau Minh đi tới thơm lên má Thu và nói cắt lời Hoài…
-Và cô ấy được chồng như ý…chúc em sớm tìm được người như ý,thiện là người k xấu,anh ta chỉ vì áp lực cuộc sống và quan trọng anh ta vẫn luôn chờ em…em k có tình cảm với anh,em chỉ là tức thời ghen tị với Thu…trong lòng em có ai em hiểu rõ …
Minh nhìn ra sau,Thiện đang đứng chờ Hoài và mỉm cười,Hoài cũng khẽ mỉm cười khi thấy Thiện…
Trên hành lang bệnh viện cả hai cặp đôi nắm tay nhau đi về hai hướng…
Thu quay lại nhìn Hoài và Hoài cũng vậy…
Trong lòng tôi thầm nghĩ rằng cám ơn chuyến xe hoa năm đó,cám ơn ý trời đã khiến chung tôi “ Lên nhầm xe hoa được chồng như ý”…

The End!

Yêu thích: 4.3 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN