Lên Xe Hoa Lúc 5 Tuổi
Chương 26
“Buông tôi ra, nếu không tôi la lên đấy” Hán Nhi nghiến răng, Lý Kim Lăng ngầm thỏa hiệp, thả tay khiến cô thiếu chút ngã sõng soài ra đất.
Đứng dậy chỉnh lại trang phục của mình, không quên “tặng” cho tên kia cái nhìn đầy “đắm đuối”, Hán Nhi quyết định ngồi im không động đậy.
“Bác sĩ nói cô đi vào để lấy máu đi xét nghiệm. Cô định giả vờ làm tượng đến bao giờ thế hả?” Lý Kim Lăng cuôi cùng cũng không còn kiên nhẫn trước cô gái này nữa, túm cổ cô nhấc vào trong phòng bệnh sau đó đóng cửa lại đợi. Hán Nhi nhìn vị bác sĩ đang cười hiền từ, lại nhìn nữ y tá đang chuẩn bị ống tiêm, băng gạc, cô chỉ muốn quay về nhà ngay lập tức. Đúng lúc đó…
Một tràng tiếng bước chân dồn dập tiến vào trong bệnh viện, một thiếu niên trẻ tuổi tiến về phía Kim Lăng, khuôn mặt cậu tay tràn đầy vẻ giận dữ, ánh mắt tràn đầy vẻ độc ác đáng lẽ ở tuổi này không nên có. Đằng sau cậu ta có đến hơn hai mươi người, trên tay cầm cả súng trong tư thế sẵn sàng hành động. Chỉ cần có hiệu lệnh của cậu ta, người đàn ông trước mặt, thậm chí là nhiều người khác trong bệnh viên không có khả năng còn mạng rời khỏi đây:
“Cô ấy đâu?” Người thiếu niên khuôn mặt giân dữ nhìn Lý Kim Lăng gào lớn.
“Cậu đang nói đến ai vậy độc tôn thiếu gia – Hán Đường?” Kim Lăng không những không tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười hiếm thấy. Sâu trong ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ chán ghét và kinh bỉ người đối diện mình.
Lời của Lý Kim Lăng chẳng khác nào một cái tát vào mặt Hán Đường, cậu ta có chút hoang mang. Anh ta rốt cuộc đã biết được chuyện gì? Tâm trí của Hán Đường tràn đầy bất an, lo lắng. NHưng rất nhanh sau đó, cậu ta đã bình tâm lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Tất nhiên là em gái tôi rồi. Tôi nghe thuộc hạ báo cáo rằng người em gái tôi gặp sau khi mất tích là anh. Không biết Lý thiếu gia có gì muốn nói không?” Hán Đường nở nụ cười đắc thắng, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Kim Lăng.
Hành lang bệnh viên xung quanh nồng nặc mùi thuốc súng, không khí ngột ngạt và căng thẳng như dự đoán trước một trận chiến sẽ xảy ra.
“Buông tôi ra, tôi không xét nghiệm máu đâu…” Trong căn nơi Lý Kim lăng đang đứng có tiếng thét thất thanh. Mà chủ nhân giọng nói đó không ai khác chính là Hán Nhi.
“Hán Nhi, có phải em không?” Hán Đường nghe thấy lập tức hét lớn.
“Phải, là em…”
“Không phải!”
Cả giọng nói trong phòng lẫn Kim Lăng cùng lúc lên tiếng, nghi ngờ chuyện này có vấn đề, Hán Đường lập tức tiến đến căn phòng đó. Lý Kim Lăng thấy Hán Đường đến cũng nhất quyết đứng chắn cửa phòng bệnh, không cho cậu cso cơ hội mở cửa phòng.
“Mở cửa.” Hán Đường túm lấy áo Lý Kim Lăng quát lớn.
Lý Kim Lăng gạt tay cậu ta ra, dửng dưng nhìn hắn đường như nhìn một kẻ có bệnh đang làm trò cười ngu ngốc nào đó.
Nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn đòn của Kim Lăng, Hán Đường nhào tới muốn tăng anh ta một quả đám thì Lý Kim Lăng đã bổ nhào về phía cậu, ánh mắt đầy bất ngờ. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Sau đó…
Chụt
Cả hiện trường lập tức hóa đá. Đám thuộc hạ của Hán Đường lúc này đứng như trời trồng, trên mặt lộ ra biểu cảm shock toàn tập. Thiếu gia của họ lại cùng người nhà họ Lý… giữa thanh thiên bạch nhật. Hóa ra nãy giờ bọn họ đều đang đóng kịch đôi tình nhân giận hờn. Ôi mắt chó của bọn họ.
Thậm chí, có người đàn ông đạo mạo phi phàm, ngọc thụ lâm phong đang cầm máy quay lại cảnh tượng đó. Tay còn lại của anh ta thì giữ chặt mũi mình, bàn tay anh ta toàn máu là máu. Trông vô cùng quỷ dị.
Lúc này “thụ phảm” của màn nhiệt huyết cháy bỏng này mới ló mặt ra.
“Anh, cứu em với. Tên điên này muốn bắt…” Hán Nhi mở cảu, chưa kịp nói hết câu, cảnh tượng trước mắt đãng khiến cô câm nín, đồng thời cảm thấy mũi mình có thứ gì đó ươn ướt đang chảy ra.
Lúc này, Hán Đường cũng hồi phục lại ý thức bản thân mình, cậu ta vội vàng đẩy Lý Kim Lăng ra, sao đó cố gắng đứng dậy. Nhưng khi đang đứng dậy cậu lại bị chuột rút, thế là cả người cậu lại ngã vào lòng của ai đó. Mặt Kim Lăng xám lại như tro, nhanh chóng gạt tay đẩy Hán Đường ra khỏi người mình.
Hán Đường mặt đỏ bừng lườm kẻ trước mặt mình, sau đó nhìn về phía Hán Nhi đang đứng. Cô lúc ngày đứng nhìn hai người bọn họ nở nụ cười ngây ngốc. Không chỉ thế, mũi của Hán Nhi đang chảy đầm đìa máu mũi.
“Hán Nhi. Lại đây với anh, chúng ta đi về nào.”
Hán Đường hét lớn.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!