Lên Xe Hoa Lúc 5 Tuổi
Chương 25
Lý Kim Lăng nhíu mày. Cái cô ngốc này sau nhiều năm như vậy vẫn chẳng chịu trưởng thành gì cả, vẫn cái tính nhây nhây như vậy. Haiz, không biết ai mà nhầm lấy cô ta, chắc ói máu mà chêt mất. Nhưng mà cô ta nói lắm vậy không thấy khát nước sao? Bộ cô ta không mệt hả? Sao thiếu gia đây thấy cô ta là anh em ruột của Lý Kim Tông đúng hơn thế. “Hắt Xì”~~~ vị thầy giáo ưu tú nào đó đang ung dung lái xe thì bất ngờ hắt hơi một tràng dài.
“Đi bệnh viện.” Lý Kim Lăng đã khôi phục lại gương mặt không chút biểu cảm, trong đầu anh ta lúc này tràn đầy những suy nghĩ và tính toán. Không gian trong xe trở nên có chút ngượng ngùng
Hán Nhi quay sang nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình bằng ánh mắt ngạc nhiên, không chút kiêng dè hay esợ anh ta, hỏi tiếp:
“Đến bệnh viện làm gì, tôi khỏe mà” Hán Nhi có sự bài xích với bệnh viện, cô thực sự sợ không khí trong đáy, cảm giác ngột ngạt, sự ảm đạm một cách khó tả. Dồng thời anh trai cô cũng là một phần nguyên nhân khiến cho Hán Nhi ghét bệnh viện.
“Sinh con.” Lý Kim Lăng chỉ đưa cho cô một đáp án không đầu không cuối, đầy ý vị sâu xa.
Hán Nhi thấy người kia còn hơn cả một kẻ điên, cũng không có ý định chọc giận anh ta chuốc lấy phiền phức Nhưng tốc độ xe càng lúc càng nhanh khiến cô không thể bình tĩnh hơn nữa, Hán Nhi canh trừng Lý Kim Lăng, còn tay mình thì thắt dây an toàn chặt hơn một chút, miệng lẩm bẩm cầu nguyện cho bản thân nhanh chóng thoát khỏi đây.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cổng bệnh viện, Lý Kim Lăng xuống xe, sau đó cưỡng chế dẫn Hán Nhi vào trong bệnh viện. Sau một hồi đánh vật kiểm tra tổng quan cơ thể, Hán Nhi đứng cạnh Kim Lăng thở hồng hộc vì mệt. Cầm đống kết quả khám bệnh với mớ chữ như tổ đỉa của bác sĩ, Hán Nhi nâng trán cảm thán về độ thần kinh của vị thiếu gia họ Lý này.
“Bệnh nhân này, phiền em vào phòng bệnh để lấy máu kiểm tra.” Nữ y tá bước ra từ phòng khám, ân cần nói với Hán Nhi sau đó trở lại phòng.
Nghe thấy từ lấy máu, Hán Nhi sợ xanh mặt, giả vờ như không nghe thấy lời y ta nói với mình, đồng thời len lén nhìn Lý Kim Lăng. Anh ta lúc này vẫn đang mải cắm cúi đọc đống chữ gà bơi kia, Hán Nhi thầm cười khinh bỉ anh, sau đó nhẹ nhàng đứng lên, lấy hết sức chạy đi. Nhưng cô nhận ra bản thân chạy như thế nào cũng vẫn ở vị trí cũ, hai chân còn đang giơ trên không trung. Lý KIm Lăng lúc này nhìn Hán Nhi bằng ánh mắt tràn đầy sự chán ghét, lạnh lùng.
“Đồ phiền phức, cô ngoan ngoãn hoàn thành nốt công việc kiểm tra sức khỏe của mình đi” Lý Kim Lăng nhàn nhạt yêu cầu.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!