Trình Trác Nhiên rõ ràng là rơi vào bể tình, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, bài đăng trên vòng bạn bè của hắn mỗi ngày lại tăng thêm bốn năm bài, phần lớn nội dung đều là mấy đoạn văn, câu nói về tình yêu, ngoài ra còn có rất nhiều ảnh selfie của hắn và vài tấm hình chụp phong cảnh.
Ngôn Hạ đoán rằng nữ ca sĩ kia có vẻ là một cô gái trẻ yêu thích văn thơ, vậy mới có thể tách Trình Trác Nhiên ra khỏi đống mèo mèo chó chó của hắn.
Ngoài mấy cái này, hắn còn nổi lên hứng thú tìm tòi về cà phê, nói là sẽ luyện tập một tay kĩ thuật pha chế cà phê thật tốt, dùng tài năng để chế ra một ly cà phê hoàn hảo trước mặt cô gái hắn thích.
Vậy nên phải đứng chịu mũi sào, nếm thử kết quả pha chế của Trình Trác Nhiên, chỉ có thể là Ngôn Hạ, việc này khiến gần đây cứ ngửi thấy mùi cà phê cô lại thấy buồn nôn.
Vì để an ủi dạ dày, dạo này, đồ uống của Ngôn Hạ thay bằng các loại trà hoa.
Phòng trà nước của công ty thật ra có đầy đủ các nguyên vật liệu pha trà và cà phê, như hạt cà phê, chanh, hạt câu kỷ tử*…!đều được mấy cô gái phòng hành chính xếp đầy vào các lọ thủy tinh để đồng nghiệp có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Trước giờ Ngôn Hạ không thích cà phê của công ty lắm, trừ bỏ những lúc quá bận bịu, không có thời gian gọi cà phê bên ngoài, cô mới tới phòng trà của công ty để pha cà phê, bình thường cô đều lựa chọn mua cà phê ở ngoài.
(*hạt câu kỷ tử: thường được sử dụng cùng các loại trà, nước trái cây, món ăn hoặc rượu vang.
Kỷ tử rất tốt cho sức khỏe, có nhiều chất oxi hóa tốt cho cơ thể, ngoài ra còn cung cấp một số nhóm vitamin và khoáng chất.
Đây là loại quả có nguồn gốc từ một loại cây bụi ở Trung Quốc với đặc điểm có màu đỏ cam tươi.)
Có điều hiện tại cô đã trở thành khách quen của phòng trà nước.
Từ trước đến nay, phòng trà luôn là nơi khởi nguồn của các tin đồn bát quái trong công ty, lúc Ngôn Hạ đang pha trà, chợt nghe thấy một nữ đồng nghiệp đang kể về tình sử của Tôn chủ án.
Tôn chủ án này là một cộng sự của văn phòng bọn họ, xu hướng giới tính của anh ta rất bình thường, nhưng khác với Cao Bỉnh Đình ở chỗ cho dù đã bước qua tuổi bốn mươi vẫn cứ hai ba ngày lại đổi bạn gái một lần.
Đủ loại tin đồn về các quan hệ bất chính trong phòng làm việc, ít nhất có tám phần nói đến Tôn chủ án.
“Lần này hình như là một sinh viên đại học, dùng mấy thủ đoạn tưởng như thanh thuần nhưng thực ra lại phóng đãng, không sai đâu, mỗi lần đi ra ngoài du lịch còn gửi ảnh đến công ty thông qua bưu điện.” Nữ đồng nghiệp nhìn qua Ngôn Hạ, “Hình như có vài lần là Ngôn Hạ đưa bưu kiện cho Tôn chủ án.”
Nhắc tới tên cô, Ngôn Hạ khẽ gật đầu, khẳng định lời nói của nữ đồng nghiệp.
Cô pha trà xong, đồng nghiệp bên này cũng xong, hai người về văn phòng vừa đi vừa tán gẫu, Ngôn Hạ đi phía sau, khoảng cách không xa không gần.
Lúc này đề tài của đồng nghiệp đã từ Tôn chủ án chuyển sang vấn đề khác.
“Tôi nhớ chúng ta trước kia, mỗi lần tỏ tình đều phải đưa thư tình cho người ta, bây giờ muốn kết giao chỉ cần dùng WeChat là có thể giải quyết.”
“Khoảng thời gian trước, không phải ở trên Weibo có một cuốn nhật ký rất hot sao.
Nam sinh đăng kí học môn tự chọn giống với nữ sinh mình thích, mỗi ngày lên lớp tự học đều viết nhật kí về nữ sinh đó, cuốn nhật kí sau này không phải do nữ sinh kia phát hiện, mà là bị mấy học muội khóa dưới nhặt được, rồi cứ như vậy mà hot lên.”
Một quyển nhật ký dẫn đến một trận xôn xao, giờ không giống ngày xưa, tình yêu trước kia càng trong sáng bao nhiêu thì hiện tại lại biến chất thành thứ lòng tham không đáy..
Đồng nghiệp lúc này cười trêu ghẹo Ngôn Hạ: “Ngôn Hạ của chúng ta xinh đẹp như vậy, lúc còn đi học chắc chắn nhận được không ít thư tình nha ~.”
Ngôn Hạ cẩn thận nhớ lại, thời trung học và đại học, hình như cô thật sự chưa từng nhận được thư tình, người theo đuổi cô đều thích kiểu tỏ tình trực tiếp trước mặt.
Tuy không có thư tình, nhưng thật trùng hợp là cô có nhận được một cuốn nhật ký viết về cô.
***
Đại khái là vào thời điểm mùa hè sắp kết thúc, thời tiết cuối cùng đã bớt nóng nực hơn, cái quạt trần quay kẽo kẹt trong lớp học rốt cục cũng hỏng, giờ thì nó có thể nghỉ ngơi trong một thời gian dài.
Thành tích giữa kì của Ngôn Hạ luôn đứng cuối, thế mà kì này cô lại có thể từ hạng chót của lớp vượt hơn mười người đứng ở phía trước, vì thế cô vui mừng khoe phiếu điểm với Dụ Bạc.
Lúc này, Ngôn Hạ thật sự cảm nhận được, Dụ Bạc giống như đang gánh vác trách nhiệm của cha mẹ cô, tựa như bây giờ, vừa nhận bảng điểm, người đầu tiên cô muốn khoe chính là Dụ Bạc.
Mà phương thức đáp lại của Dụ Bạc cũng rất giống với các bậc cha mẹ, anh hỏi Ngôn Hạ, nghĩ muốn có phần thưởng gì.
Ngôn Hạ đem mái tóc bị gió thổi tán loạn nhét vào trong mũ, nửa người trên của cô mặc chiếc hoodie trắng đơn giản, phía dưới vẫn là váy đồng phục bị cô cố ý cắt ngắn.
Thời tiết dần dần trở nên lạnh, cô vẫn như cũ không chịu mang một chiếc quần tất dài.
Ngôn Hạ dùng tay nâng cằm, giống như đang nghiêm túc tự hỏi: “Để em nghĩ thử xem.”
Cô giả vờ nghĩ ngợi trong năm giây, sau đó nói, “Em muốn nếm thử mùi vị thuốc lá trong túi của anh.”
Tay cô duỗi ra, chỉ vào túi quần Dụ Bạc, nơi đó có một hộp Marlboro, buổi sáng Ngôn Hạ đã nhìn thấy nó.
Hôm nay tâm trạng của Dụ Bạc không tốt lắm, nếu không trong túi của anh cũng sẽ không mang theo thuốc lá.
Dụ Bạc là một người cực kì khắc chế, anh sẽ không cho Ngôn Hạ nếm thử mấy thứ này, ngoại trừ lần đó bị Ngôn Hạ bắt gặp, thì từ đó đến nay anh chưa bao giờ ở trước mặt cô hút thuốc.
Yên tĩnh, kiềm chế, phẩm chất xuất sắc, đây chính là mặt nạ của anh.
Ngôn Hạ mở hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc.
Điếu thuốc màu trắng được kẹp ở giữa hai ngón tay vẫn không bằng ngón tay trắng nõn của cô.
Ngôn Hạ không mang theo bật lửa, cô tự nhiên sờ soạng trên người Dụ Bạc, để xem anh có mang theo bật lửa hay không.
Quần đồng phục học sinh có chất liệu vải mỏng nhẹ, tiếp xúc da thịt với nhau chẳng qua chỉ cách một tầng vải mỏng.
Dụ Bạc đè tay cô lại, anh nói: “Không có bật lửa.”
Ngôn Hạ ngẩng đầu lên, một tay cô ở trong túi quần Dụ Bạc, tay kia cầm điếu thuốc, bộ dáng này, cho dù ai nhìn cũng cảm thấy cô giống như một nữ sinh xấu xa đang khinh bạc học sinh ngoan.
Không có vật dụng có thể châm thuốc lá, hộp thuốc lá như trở thành vật trang trí.
Ngôn Hạ hoang mang nhăn mày: “Thế nên tại sao anh lại mang theo hộp thuốc lá này?”
Dụ Bạc đã lấy tay cô ra, nhưng lại không buông ra, mà còn nắm tay cô chặt hơn, bao bọc trong lòng bàn tay anh.
Anh hôn lên mi tâm của Ngôn Hạ, từ giữa lông mày thẳng xuống phía dưới, đôi môi dù không thoa son vẫn vô cùng tươi đẹp.
Anh không nên nóng nảy như vậy, chỉ là tâm tình hôm nay của anh quá tệ, còn cô thì lại quá tốt đẹp.
Dụ Bạc không quá buông thả chính mình, thậm chí Ngôn Hạ còn cảm thấy anh không hề hôn môi cô.
Đó căn bản không thể tính là hôn môi, chạm môi trong vài giây ngắn ngủi, cô chỉ kịp ngửi được mùi hương bạc hà mát lạnh trên người anh.
“Vậy thì, đổi một phần thưởng khác.” Dụ Bạc nói.
Anh cúi đầu, cắn lấy điếu thuốc từ trên tay Ngôn Hạ, mí mắt nâng một nửa, giống như đang liếc xéo, ánh mắt thật tùy ý, từ góc độ của Ngôn Hạ nhìn qua, đường cong khóe mắt anh thậm chí còn mang theo vẻ khiêu khích.
Chính là tư thế này, Dụ Bạc thành kính mà ngậm lấy điếu thuốc trong tay cô.
Đây là loại tương phản cực kì lớn.
Một hương vị không thể nói rõ tràn ngập trong lòng Ngôn Hạ, cô bỗng nhiên muốn thân mật với Dụ Bạc lần nữa.
(ý là muốn hôn cái nữa, chị nhà bạo quá =)))
Mùa hè qua đi, thời gian của ban ngày cũng dần bị đêm tối xâm chiếm, Ngôn Hạ cảm thấy mình ở trên sân thượng nghỉ ngơi chưa được bao lâu, thì sắc trời đã nhanh chóng tối sầm lại, rõ ràng giờ này của mấy hôm trước, bầu trời vẫn có ánh sáng chói chang.
Trên bảng thông báo của trường đã dán lên kết quả kì thi lần này, bên cạnh có không ít bạn học vây quanh, đều đang thảo luận thành tích thi giữa kì.
Ngôn Hạ nhìn thấy, buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay Dụ Bạc.
Cô chen đến trước bảng thông báo, nhìn kết quả trên bảng xếp hạng, lại không chú ý tới biểu tình trên mặt Dụ Bạc sau khi cô đột nhiên buông tay ra.
U ám mờ mịt.
(Una: Khó tính khó chiều:) người ta mới thả tay ra một tí, xem có tí cái điểm cũng bày sắc mặt thối hoắc cho ai xem không biết.)
Ngôn Hạ đương nhiên không phải xem thứ hạng của mình, tên cô mà bị dán lên bảng thông báo, thì chỉ có một khả năng duy nhất, chính là vi phạm nội quy trường học.
Cô không cần tìm quá lâu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên Dụ Bạc ở vị trí thứ nhất, đứng đầu bảng, so với số điểm ở vị trí thứ hai, còn cao hơn mấy chục điểm.
Ngôn Hạ rất vui vẻ, cô vừa cười vừa chen ra khỏi đám người, cũng không biết là vì vui vẻ nên sức lực của cô lớn hơn một chút, hay do nam sinh lúc này đứng trước mặt cô quá gầy yếu, chỉ là một cái đẩy nhẹ, chàng trai liền lảo đảo, có xu hướng sắp ngã sấp xuống đất.
Cũng may Ngôn Hạ nhanh tay lẹ mắt, kéo cậu ta lại.
“Trời ạ, cậu có sao hay không?” Chờ nam sinh kia đứng vững lại, Ngôn Hạ hỏi lại cậu ta.
Nam sinh hình như còn chưa lấy lại tinh thần, vẫn gắt gao nắm lấy tay cô.
Ngôn Hạ cũng không so đo, dù sao nguyên nhân vẫn là do cô, vả lại hôm nay tâm trạng của cô thật sự rất tốt.
Nghe Ngôn Hạ hỏi chuyện, nam sinh hoàn hồn, cậu ta ý thức được mình còn đang nắm lấy tay của cô gái trước mặt, thế rồi mới hoảng hốt buông ra.
Cũng khó cho cậu ta, trạng thái đang kinh hoảng như vậy, mà còn nhớ rõ trả lời Ngôn Hạ: “Không có việc gì, cám ơn cậu.
”
Trả lời thật quy củ, lịch sự..
Việc này đối với Ngôn Hạ cũng chỉ như một khúc nhạc đệm không có gì quan trọng, cô trở lại trước mặt Dụ Bạc, cười nói với anh: “Em mới xem xếp hạng, tên anh đứng thứ nhất.” Cô nhảy nhót bám lên vai Dụ Bạc, kề tai anh nói anh thật là lợi hại.
Môi cô như có như không chạm vào tai Dụ Bạc, mang theo hơi thở nóng bỏng như giữa hè.
Trong khuôn viên trường học còn chứa chút cảm giác thơ ngây, hành động thân mật như thế, hiển nhiên rước tới ánh mắt của rất nhiều người.
Ngôn Hạ đối với chuyện này thì không sao cả, cô vốn luôn tùy ý, nhưng Dụ Bạc có thể sẽ để ý đến.
Cho nên sau khi nói xong câu đó, cô chỉ có thể lùi về sau đứng cách ra một chút.
Dụ Bạc đứng trên bậc thang, cái bóng râm tối của tòa nhà dạy học phía sau hắt xuống, bao vây cả cơ thể anh.
Cho dù Ngôn Hạ đã trở lại bên cạnh anh, thì vẫn có một đôi mắt đang dõi theo cô.
Anh đã gặp qua quá nhiều ánh mắt như vậy, thật muốn moi móc hết tất cả những đôi mắt ấy.
(Una: Chú cảnh sát ơii, có bín thái muốn móc mắt người khác.)
Dụ Bạc rũ mắt, lông mi dài buông xuống, để lại vệt bóng đen khẽ in dấu nơi khóe mắt.
Anh nhẹ giọng nhắc nhở Ngôn Hạ, cẩn thận bậc thang dưới chân.
Buổi tối tự học hôm nay đã định trước là không yên ổn, nguyên lai là giáo viên quản lý tiết tự học xảy ra chuyện, liền nhờ người đưa theo một giáo viên thực tập tới quản lý thay.
Cô gái mới ra khỏi trường đại học vẫn còn non nớt, không thể áp chế được nhóm học sinh trung học.
Rất nhanh, nam sinh trong lớp đã ầm ĩ lên, giáo viên thực tập trầm mặt trách cứ bọn họ, mấy nam sinh đó cũng không sợ chút nào, hi hi ha ha cùng đùa giỡn lại cô ấy.
Còn may bọn họ cũng không có nhốn nháo quá mức, chỉ náo loạn ở khu vực chỗ họ ngồi.
Giáo viên thực tập đỏ mặt, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng trở lại bục giảng.
Mà sau khi giáo viên thực tập trở lại bục giảng, một sự cố không nhỏ đã xảy ra.
Ở hàng ghế cuối lớp, một nam sinh nghịch ngợm không biết lấy từ đâu ra một trang giấy của nữ sinh có tên Chu Triều Chiêu, cậu ta ngồi đằng sau, thấp giọng để tăng thêm phần lãng mạn rồi đọc lên thật diễn cảm.
Ngay cả tiếng chuông hết tiết vang lên cũng không thể ngăn cản hứng thú của cậu ta.
“Mình để ý cậu ấy từ lúc cậu đang đọc bài thơ của Borges, thật trùng hợp làm sao, mình cũng rất thích nhà thơ ấy.”
“Cậu nhất định phải tha thứ cho mình, mình chỉ là không kìm lòng được, muốn tới gần cậu một chút mà thôi.”
“Mình cũng muốn mang tặng bài thơ này của Borges cho cậu: What can I hold you with…!Tôi có thể theo đuổi anh với lí do gì đây? Tôi tặng anh một con đường chật, một hoàng hôn tuyệt vọng, ánh trăng của vùng ngoại ô lởm chởm.”*
(*What can I hold you with là bài thơ nổi tiếng của Jorge Luis Borges – một nhà thơ, nhà văn truyện ngắn, và là dịch giả nổi tiếng người, mang nghĩa là Tôi phải làm sao để có được em.
Đây là bản dịch của bạn Mộc Sa trên trang dembuon.vn.
Tớ thấy bài thơ này rất hay và bạn ấy dịch cũng khá ổn, nếu các cậu cũng là người yêu thơ hoặc muốn tìm hiểu thì hãy tìm đọc bản dịch này nhé.)
Rõ ràng đây là một cuốn nhật kí viết về tâm tư thiếu nữ, nam sinh chọn vài câu, dùng dáng vẻ kì quái đọc ra thành lời.
Khiến xung quanh vang lên từng trận cười vang.
Mà người trong cuộc, nắm chặt cây bút, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, nhưng khuôn mặt được che dưới mái tóc dày vẫn không có biểu cảm gì, ngồi bất động như một bức tranh.
Nam sinh còn đang nhìn tờ giấy kia, những câu thơ tiếng Anh kia đã không còn khiến cậu ta hứng thú, nhưng nhìn xuống dòng dưới cùng, ánh mắt cậu ta sáng lên, thời điểm một cái tên được thốt ra, bàn của hắn rung chuyển rất mạnh.
Ngôn Hạ đạp vào chân bàn hắn một cước: “Cậu có thấy phiền không hả?”
Động tĩnh không nhỏ, nhưng cô cũng không bỏ qua cái tên mà nam sinh kia vừa thốt ra: “Dụ Bạc.”
Nhân vật chính được nhắc đến trong cuốn nhật kí này, chính là bạn trai của cô..